Thiệu Huy nửa ngồi nửa quỳ đã lâu, khi đứng lên đều có chút lảo đảo. Một bên khép lại nắp rương, một bên không nhịn được vì cơn đau mơ hồ phát ra từ vết thương cũ mà cắn chặt răng.
Giấy tờ cùng những tấm hóa đơn này khiến cho mắt hắn đau lòng lại chua xót, Thiệu Huy xoa xoa mắt.
Hắn vẫn luôn lừa mình dối người không đi vạch trần bức tường như ẩn như hiện vẫn luôn ngăn cách hắn cùng Điền Điềm.
Tích lũy qua bao nhiêu ngày tháng đã trở thành u nhọt, chạm vào liền khiến hai người đều đau.
Bây giờ đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đối phương một nhát dao đâm xuống, chỉ để lại một vết thương xấu xí đầm đìa máu.
Thiệu Huy chưa hề nghĩ tới, người bên gối hắn sớm chiều kia, dùng thời gian 8 năm, lại chỉ tính ra một khoản nợ. Đem tất cả mọi thứ giữa bọn họ quy nạp thành một giao dịch tiền tài một mượn một trả sòng phẳng như vậy.
Thiệu Huy thở dài, với vai trò người yêu này, hắn có phải —— đã quá thất bại rồi.
——————
Thiệu Huy cảm thấy được chính mình cả người đều đang phát lạnh, hắn từ phòng để quần áo đi ra, chuẩn bị lấy cho mình một ly nước nóng để làm ấm thân thể.
Bên trong phích nước nóng trống rỗng, Thiệu Huy khá là bất đắc dĩ mà quơ quơ thân bình, mở nắp ra rót thẳng nước lạnh vào, để lên trên đế bình.
Tiếng nước khi bị đun nóng rất nhanh lắp đầy gian phòng quạnh quẽ, Thiệu Huy nhìn miệng bình dần dần xuất hiện hơi nước, vẫn chậm rãi trừng mắt mà nhìn.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng động một cái lên mặt đồng hồ trên cổ tay, vốn tưởng rằng trên màn hình trống không, lại ngoài ý muốn xuất hiện hình trái tim.
Thiệu Huy đầu tiên là kinh ngạc nhíu mày, sau đó lại nhăn chặt mày đầu.
——90bpm~
98bpm~
112bpm~
125bpm~
——————
"Anh Điền!"
Tiếng mưa rơi ầm ầm ầm cơ hồ át lấy tiếng kinh hô của Thiệu Hàm.
Cậu một thân nước mưa, chật vật không nói được, trước mắt gần như sắp bị nước bùn che lấy tầm mắt, Thiệu Hàm hai tay đưa về phía trước, nỗ lực kéo người bên cạnh lại.
Điền Điềm trước đó đạp không một cước, hiện tại nửa quỳ trên cát đá bùn đất, cả người chỉ dựa vào lực kéo tử tay Thiệu Hàm, cơ hồ bên vách núi treo ra nửa người.
"A!" Điền Điềm không nhịn được kêu lên đau đớn, cơn đau từ chân truyền đến làm y cơ hồ không có khí lực đứng thẳng lên, y nỗ lực lau mặt, nhìn phía xa đá còn đang lăn xuống, thần kinh cực độ căng thẳng.
Nếu không phải trước đó đã cảm giác được có gì đó không đúng, kịp thời trước khi đất lở mà từ trong xe nhảy ra, trợ lý Điền nghe bên tai tràn ngập âm thanh cát đá lăn, trái tim đều co chặt nhảy lên, sợ là bọn hắn sẽ như chiếc xe ô tô đã không còn nhìn thấy kia, đồng thời bị nuốt chửng triệt để.
Trợ lý Điền ngẩng đầu ngước, nhìn Thiệu Hàm cả người ướt dầm dề, vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, ra hiệu bảo cậu buông tay, nhờ có Thiệu Hàm kéo lại y một cái, nếu không sợ là hiện tại y đã lăn xuống sườn núi rồi.
Điền Điềm đoán chừng một chút địa thế, nhẫn nhịn đau đớn mở miệng: "Không có việc gì, cậu lên trước đi."
Bọn họ hiện tại đang ở mặt bên giữa sườn núi, xem như đã thoát khỏi khu nguy hiểm, thế nhưng đương nhiên vẫn là chỗ cao an toàn hơn.
Thiệu Hàm không lên tiếng, chỉ là quay người khom lưng một cái liền nửa quỳ trước mặt Điền Điềm.
"Em cõng anh."
Trong mắt Điền Điềm có chút khí nóng, lại làm không rõ là do đau nên chảy ra nước mắt hay là bởi vì cảm động, y giả vờ thoải mái cười nói: "Không có chuyện gì, nơi này đã an toàn, cậu đi lên trước đi."
"Đùa gì thế, em có thể ném anh ở đây à!" Thiệu Hàm đã cuống lên, không hề thoái nhượng, một cái dùng sức vẫn cứ đem Điền Điềm túm lên trên lưng, "Dù sao anh cũng là anh của em a!"
Điền Điềm ngẩn người, cảm thấy người trước mắt này cũng như bản thân không vai rộng nhưng lại khiến người khác cảm thấy tri kỷ đến mê tít mắt.
——————
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Thiệu Huy nắm chặt điện thoại trong tay, lông mày nhíu chặt.
Hắn cúi đầu nhìn mặt đồng hồ trái tim nhỏ trên mặt đồng hồ đang đập với tốc độ cực nhanh cùng mũi tên định vị đang lấp lóe, trái tim kia mở ra một bản đồ, trên đó xuất hiện tên một địa phương mà hắn không biết là ở đâu.
Thiệu Huy nhìn, nhịp tim đập của chính mình dường như cũng cùng gia tốc, cùng hoảng hốt.
Hắn dừng một chút, một lần nữa rút ra một con số, lần này đầu kia rất nhanh được tiếp, đầu bên kia là một nhân viên đang yên giấc bỗng nhiên bị hắn đánh thức, lại còn gọn gàng dứt khoát đưa cho một tọa độ.
"Lập tức điều tra rõ ràng, tọa độ này là ở chỗ nào, lập tức báo cho tôi."
"... Vâng, vâng, tôi lập tức đi thăm dò."
Thiệu Huy không khống chế được ở trong phòng đi qua đi lại chờ đợi, hắn cố gắng đem những suy nghĩ bậy bạ trong đầu gỡ xuống hết thảy, đưa tay cầm lấy cốc thủy tinh bên cạnh rót một ít nước nóng.
Reng reng reng~ Reng reng reng~
Tiếng chuông điện thoại vang lên tạo ra một vết nứt bên trong căn phòng yên tĩnh, Thiệu Huy cả người chấn động, làm văng cả nước trong ly ra ngoài.
Nước nóng bắn lên cánh tay hắn, Thiệu Huy nhưng ngay cả rút tay về đều không để ý tới, vội vội vàng vàng cầm lấy điện thoại, nhưng đầu kia cũng không phải tin tức hắn muốn.
"Chuyện gì?"
Là Trần Tư An gọi điện thoại tới.
Người ngày thường khách khí với hắn đến câu nệ, giọng nói hiện tại chỉ có nôn nóng cùng lo lắng: "Tiểu Hàm cùng Điền Điềm ngày hôm nay đi quay chương trình đến bây giờ đều liên lạc không được, có phải là xảy ra vấn đề rồi hay không."
Thiệu Huy trong lòng có một loại cảm giác không rõ ràng nhưng lại càng ngày càng cường liệt, nhất thời hoảng thần đã làm rơi ly nước, trong nháy mắt ly nước liền vỡ tan.
Tiếng vang đó đã kéo về lý trí của Thiệu Huy, hắn đè xuống lo lắng, trầm giọng trả lời: "Tôi lập tức liên hệ tổ tiết mục."
Đài truyền hình bên kia cũng không có có tin tức giá trị gì, Thiệu Huy trả lời Trần Tư An sau như trước khiến người đứng ngồi không yên, chỉ có thể dựa vào việc thu thập mấy mảnh kiếng bể để bình phục tâm tình.
Hắn đem mảnh nhỏ thủy tinh vỡ bỏ vào bên trong mảnh vụn lớn, còn chưa kịp ném vào thùng rác, điện thoại lại vang lên.
Lần này cuối cùng là tin tức hắn tâm tâm niệm niệm, hắn một tay cầm điện thoại, một tay nắm mảnh vỡ, một câu một chữ nghe kĩ càng.
"Thiệu tổng, địa điểm cụ thể đã tìm được..." Đầu kia âm thanh vẫn chưa toàn tỉnh ngủ, "Mới vừa tra cập nơi được quét vệ tinh, nơi đó vừa mới xảy ra lở đất..."
Những câu sau Thiệu Huy không thể nghe rõ nữa, hắn tựa hồ phân chia thành hai người, một người an bài cứu viện đâu vào đấy, một người khác lại cảm thấy đầu thật nặng mà trở nên mơ màng.
Tất cả an bài thỏa đáng, hắn cúp điện thoại, thay đổi quần áo, nắm lấy chìa khóa xe, một mặt bình tĩnh đi gara, ngồi vào buồng lái.
Thiệu Huy đưa tay muốn nắm chặt vô-lăng, đầu ngón tay lại run rẩy đến không cầm được nó.
Trong buồng lái khó giải thích được mà vang lên tiếng nước tí tí tách tách, Thiệu Huy ngẩn người, nửa ngày mới phát hiện nguyên nhân của tiếng nước này không phải nơi khác, chính là tiếng máu nhỏ giọt từ lòng bàn tay hắn.