Điền Điềm khó khăn mở mắt, lại nghe thấy âm thanh mở cửa.
Điền Điềm theo bản năng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ không lên tiếng.
"Tiểu Điềm?" Thiệu Huy bưng khay nhỏ đi vào, nhẹ nhàng khép cửa lại, "Còn đang ngủ sao?"
Đặt khay nhỏ lên tủ đầu giường, Điền Điềm cảm nhận được vị trí bên cạnh hơi lún xuống, hẳn là người kia ngồi xuống bên cạnh y.
Sau đó môi lại có cảm giác ấm ấm——
Bị trộm hôn rồi.
"Bộ dáng em ngủ thật đáng yêu."
Điền Điềm nghe thấy đối phương cười khẽ, sau đó lại bị Thiệu Huy nặn nặn mặt: "Tiểu Điềm, thức dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp, để bụng trống đến sáng mai sẽ bị đau dạ dày đó."
Đáng yêu cái gì a!
Điền Điềm không hiểu nổi từ sáng đến tối Thiệu Huy đã suy nghĩ cái gì, chỉ có thể làm bộ mới tỉnh dậy, mắt mở ra.
"Tỉnh rồi?" Thiệu Huy xoa xoa mái tóc rối như tơ vò của Điền Điềm, "Anh nấu hoành thánh rong biển, dậy ăn chút rồi ngủ tiếp?"
"Ò..."
Điền Điềm ngồi dậy, vẫn chưa thẳng lưng hoàn toàn đã được Thiệu Huy nhét vài cái gối mềm vào sau lưng: "Ngồi dựa lưng một chút mới thoải mái."
"Được." Điền Điềm đang muốn lấy tô trên khay, lại bị Thiệu Huy tiên hạ thủ vi cường*.
*: tiên hạ thủ vi cường = ra tay trước thì tốt (mạnh) hơn.
"Anh đút em."
"Đút em?" Điền Điềm không nhịn được nhìn Thiệu Huy vài lần, trêu chọc nói, "Thiệu tổng, anh khiến em phải thụ sủng nhược kinh* đó nha."
*: thụ sủng nhược kinh = được yêu thương đột ngột nên cảm thấy sợ hãi.
"Thụ sủng thì có thể, nhưng kinh sợ thì không cần." Thiệu Huy cười, lấy muỗng múc hoành thánh, chuẩn bị đút.
"Nếu anh cứ như vậy, em sẽ bắt đầu nghi ngờ chính mình."
"Nghi ngờ chuyện gì?" Thiệu Huy đưa muống tới bên miệng Điền Điềm, "Mở miệng."
"A... Em sẽ nghi ngờ—— Ừm! Rất ngon!" Mắt Điền Điềm sáng lấp lánh, "Hoành thánh ba làm quả nhiên ngon nhất! Thêm một miếng nữa!"
"Em ăn chậm một chút... Em nghi ngờ cái gì?"
Điền Điềm nhanh chóng nuốt miếng hoành thánh xuống, cười híp mắt nói: "Nghi ngờ em đã trở thành yêu phi* đó, ha ha ha ha."
*: yêu phi = phi tần yêu nghiệt, quyến rũ vua, làm trễ việc triều chính.
"Nói bậy." Thiệu Huy mắng, nhưng một chút lực độ cũng không có, "Em thích ăn như vậy thì về nhà anh làm cho em ăn."
"Được nha." Điền Điềm uống một ít canh, nhìn Thiệu Huy săn sóc lau miệng cho mình, "Em cần phải nhân lúc hiện tại hưởng thụ nhiều một chút, đợi đến lúc Thiệu tổng bị công việc quấn thân, em lại phải làm trâu làm ngựa... Đúng rồi, khi nào công ty chúng tới mới kí hợp đồng với Đường gia?"
"Bên kia mới đổi người phụ trách, có thể phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa, tiệm châu báu nhà họ muốn công ty chúng ta đầu tư vốn, chắc lúc đó còn phải đến tổng công ty bọn họ một chuyến, vậy nên khoảng thời gian này cần phải chuẩn bị thật kỹ..." Thiệu Huy bay qua bay lại giữa vai trò Thiệu tổng và anh Huy, "Trợ lý Điền phải cực khổ nhiều rồi, ăn thêm một miếng nào, ngoan."
Điền Điềm lắc đầu: "Không ăn nữa đâu, quá no sẽ không ngủ được nữa."
Thiệu Huy thấy Điền Điềm quả thật không ăn được thêm nữa, cực kì tự nhiên ăn hết phần còn lại trong tô, xong lại chui vào ổ chăn ôm Điền Điềm vào lồng, dựa vào nhau nghỉ ngơi: "Không sao cả, ngày mai là thứ bảy, chúng ta nằm cả ngày trên giường cũng được."
"Sao da mặt anh lại ngày càng dày lên vậy?" Điền Điềm quả thực nghĩ mãi không ra, chỉ có thể đưa tay xoa bóp khuôn mặt của Thiệu Huy để tính toán độ dày, "Thật kỳ quái mà."
Thiệu Huy chỉ cười mà không nói.
Mặt mũi hay những thứ khác, sao có thể quan trọng bằng người đang nằm trong lòng mình đây.