• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ Thiệu vẫn cho là con trai lớn của bà đã tìm được một người bạn đời hoàn hảo, bà cũng nghĩ hai đứa bên nhau vẫn luôn hạnh phúc ngọt ngào.

Dù sao thì vào nhiều năm trước, hai đứa nhỏ này đã cùng nhau chịu đựng áp lực, quật cường kiên trì muốn ở bên cạnh nhau, tình cảm trong mắt họ chắc chắn không thể là giả.

Nhưng sự thật lại có thể hoang đường như vậy, vật đổi sao dời, đến khi bà đã yêu thương Điền Điềm như con trai ruột của mình, lại cho bà biết mọi thứ từ đâu tới cuối đều chỉ là nói dối, chuyện như vậy, làm sao bà có thể chấp nhận được.

Mẹ Thiệu không nhịn được gạt nước mắt, đối diện với bộ dạng an ủi mình của Điền Điềm, trong lòng lại càng khổ sở.

"Mẹ... Mọi người đang nói cái gì vậy?"

"Thằng con chết tiệt!" Thiệu đổng tức giận vỗ mạnh lên tay vịn, "Đến bây giờ vẫn còn cãi sống cãi chết! Mấy ngày trước mẹ mày tới thăm nhà mày mới phát hiện hai đứa đã ly thân, đi hỏi thăm mới biết hai đứa vậy mà âm thầm kí đơn ly hôn! Lá gan hai đứa vậy mà lớn nhỉ, hoàn toàn không để tao và mẹ mày ở trong mắt!"

Thiệu đổng tức giận trợn mắt: "Chuyện ly hôn này hai đứa nghĩ là trò đùa à! Thiệu Huy, mày đừng hoang đường như vậy!"

"Ba... Ba nghe tụi con giải thích." Điền Điềm sợ nhất là khi Thiệu đổng tức giận, nhanh chóng bưng trà đến cho Thiệu đổng, những năm nay huyết áp của Thiệu đổng vẫn luôn hơi cao, Điền Điềm nhanh chóng giúp ông thuận khí, "Đừng nổi giận đừng nổi giận, có gì chúng ta từ từ nói."

Thiệu đổng được Điền Điềm dỗ bình tĩnh lại, chậm rãi nhấp ngụm trà.

"Các con..." Mẹ Thiệu lại không nhịn được nói, "thật sự đã ly hôn rồi sao?"

"Ba, mẹ..." Điền Điềm không biết phải nói như thế nào, bất đắc dĩ nhìn hai người, "Chúng con..."

"Con và Điền Điềm đã thực sự ly hôn rồi."

Thiệu Huy đột nhiên mở miệng, hắn đi tới bên người mẹ Thiệu, cúi đầu trước ba mẹ hắn: "Không nói trước với ba mẹ, là lỗi của con. Tất cả đều là lỗi của con."

"Con, con..." Mẹ Thiệu còn chưa biết phải nói cái gì, lại ngạc nhiên nhìn con mình.

Thiệu Huy nghiêng người, hôn lên má Điền Điềm một cái, lại quỳ xuống trước mặt hai người.

"Ba, mẹ, con đúng là đã ly hôn với Điềm Điềm." Thiệu Huy nắm lấy đôi tay đang buông thõng của Điền Điềm, "Nguyên nhân ly hồn đều nằm trên người con, do con không xử lý tốt quan hệ của tụi con, do con không biết quý trọng em ấy..."

Điền Điềm bối rối, phản ứng lại liền muốn dìu hắn đứng lên: "Anh Huy, anh đừng quỳ nữa mà... Mau đứng lên."

"Nhưng bây giờ, con đang theo đuổi em ấy một lần nữa, cố gắng tranh thủ sự thông cảm tiểu Điềm, hy vọng có thể lại được ở bên em ấy."

Thiệu Huy siết lấy lòng bàn tay Điền Điềm động viên bản thân, ngẩng đầu nói, "Trong quá khứ có một số việc rất khó để giải thích, thế nhưng có một chuyện con rất rõ ràng—— em ấy là người yêu cả đời này của con."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK