Thiệu Huy mở tủ quần áo ra, đạp đạp cái áo vest màu xám đáng thương, hoàn toàn chôn nó vào đống quần áo mùa đông bên dưới.
Thiệu Huy nhìn cái áo, đến một sợi chỉ cũng không thấy, nghĩ nghĩ, lại khom lưng xuống kéo một góc áo lòi ra ngoài.
Ding Dong! Ding Dong! Ding Dong!
Tiếng chuông cửa vừa vang, Thiệu Huy lập tức bình tĩnh lại, mở toang tủ đồ rồi mới đi mở cửa nhà.
Ding Dong!
Điềm Điềm chưa tỉnh ngủ của bạn đã được giao đến, xin hãy kiểm tra kĩ lưỡng và nhận hàng.
"Đến đây." Thiệu Huy trầm mặt mở cửa, "Mật mã cùng vân tay đều không đổi, em có thể trực tiếp đi vào mà."
Anh không cảm thấy chúng ta đến hôn cũng đã ly rồi, tôi còn trực tiếp đẩy cửa đi vào thì rất kỳ lạ sao?
Điền Điềm đứng trước cửa thì thầm trong lòng, y hiện tại vẫn còn chóng mặt, không muốn tranh chấp những thứ vô nghĩa này với Thiệu Huy.
Điền Điềm nhấc mí mắt lên, từ khe cửa chen vào.
Không thèm nói chuyện với anh.
Điền Điềm đang mặc một cái áo màu xanh da trời rộng rãi ngắn tay, y vốn gầy, cái áo lại quá to, trông y càng thêm nhỏ bé, ống tay áo cũng đã che hết bắp tay.
Mặt trước của chiếc áo in hình một con thỏ nhỏ màu trắng, sau lưng còn có một cái đuôi trắng trắng tròn tròn.
Lấy từ đống áo ngủ mà Thiệu phu nhân vơ vét khắp nơi đem về đây mà.
Nhưng vẫn tốt là không có tai thỏ.
Thiệu Huy hồi thần, thấy Điền Điềm đã chạy vào phòng để quần áo, không nhịn được lắc lắc đầu, hắn đột nhiên cảm thấy mình như là một lão nông dân đang ôm cây đợi thỏ.
Ha ha ha, thật đáng yêu.
——————
"Sao lại không tìm được?" Điền Điềm lầm bầm lầu bầu nhìn tủ quần áo đang bị mở toang, lùa mấy cái nón tai thỏ ra, "Không phải đều treo trong này sao..."
Điền Điềm tìm kiếm trong đống áo vest đang treo—— không có.
Sao có thể không có được? Y nhớ rõ trước đây y đã treo vào đây mà.
"Anh có phải đã quăng nó đi đâu không?" Bé thỏ Điền Điềm vẫn chưa tỉnh ngủ, tức giận liếc cái người đang dựa vào cửa phòng, "Trước đó tôi đã sắp xếp cẩn thận rồi mà, anh lại quậy cái gì đó rồi đúng không."
"Anh không biết mà." Lão nông dân Thiệu Huy giả bộ vô tội trừng mắt nói, "Em cũng biết anh không quan tâm mấy chuyện này mà, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm sao."
"Chắc tôi tin anh." Điền Điềm hừ một tiếng, tiếp tục lục lọi trong đống quần áo, "Anh còn đứng đó cười trộm cái gì, sáng sớm rời giường không có chuyện gì làm sao?"
"Anh cười trộm khi nào?" Khóe miệng Thiệu Huy nhếch lên, muốn kéo xuống cũng không được, "Anh chẳng qua là cảm thấy em sáng nay khá... Rất đẹp trai nha."
Điền Điềm nghe vậy ngay lập tức trầm mặt, siêu cấp lạnh lùng nói: "Anh không có chuyện để làm sao? Vậy khỏi cần tìm quần áo nữa."
"Được được được, em từ từ tìm." Thiệu Huy đầu hàng, "Anh đi làm bữa sáng đây."
Điền Điềm thấy Thiệu Huy đã rời đi, mới quay đầu mím mím môi.
Cái tên ngốc này, phương pháp cũ rích này đến học sinh tiểu học cũng không thèm dùng mà.
Ngày hôm qua không tìm được cà vạt kêu y qua giúp, cái áo vest kia vẫn còn treo ở đây mà, sao có thể chớp mắt lại không tìm được, lí do chắc chỉ có Thiệu tổng là rõ nhất.
Tưởng y mới năm tuổi rưỡi hay gì.
Ai nha, rốt cuộc là nhét đi đâu rồi?
Điền Điềm thở dài trong lòng——
Tưởng y là thợ đào mỏ sao. (Editor: câu này nghe như có ý khác nhỉ?)