"Cái gì?" Thiệu Huy đang ở nhà bếp nhỏ rửa chén, đáp một tiếng, hắn đem chén đĩa đã được rửa sạch đặt lên khay cho ráo nước, "Một mình em không tiện, chờ anh một chút anh tới giúp em."
Hắn xoa xoa tay, đi đến bên giường bệnh, còn chưa nói, liền nhìn thấy Điền Điềm xách lỗ tai thỏ xoắn xuýt xem qua xem lại.
Trong tay y hiện tại là một cái áo ngủ trắng tinh được làm bằng bông, cái áo này còn có thêm cái nón, nhưng chuyện đó cũng không phải mấu chốt, mấu chốt chính là trên cái mũ này còn may thêm một đôi tai thỏ.
Đây là cái gì vậy!
"Bộ đồ này có vấn đề gì?" Thiệu Huy ngồi ở mép giường, tiện tay còn nặn nặn đôi tai thỏ.
Ân, xúc cảm rất tốt.
——————
"Áo ngủ này từ đâu mà có, anh sao lại lấy cái loại này..." Điền Điềm cạn lời, quả thực không biết nói gì cho phải.
"Đây là quà lần trước mẹ gửi, em quên rồi sao? Lúc đó em cầm lên còn nói rất đáng yêu mà..."
"Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng... Nhưng cũng quá ấu trĩ đi."
"Ấu trĩ sao?" Thiệu tổng không để ý lắm, "Em không phải tuổi con thỏ sao*, hơn nữa em cũng có bao nhiêu tuổi đâu." (Editor: tuổi con thỏ= tuổi con mèo ở VN, tui cũng tuổi con thỏ nè~~~~.)
"Tôi..." Y sang năm liền ba mươi tuổi, người này nói y không có bao nhiêu tuổi? Điền Điềm tức giận đến chân đau cũng không quan tâm, "Thiệu tổng, anh chính là đứng nói chuyện không biết eo cũng sẽ đau, người mặc bộ đồ này chờ bác sĩ y tá đến khám cũng không phải anh, anh đương nhiên không mất mặt."
"Vậy em chịu đựng một chút mặc qua tối nay thôi, hành lý của em đều để ở bên đoàn phim, những bộ thường mặc vẫn chưa kịp mang đến... Quần áo bệnh nhân của bệnh viện làm sao cũng không có thoải mái bằng quần áo của chính mình."
Điền Điềm không lên tiếng, yên lặng hít sâu, hiển nhiên là không muốn tiếp thu hiện thực lại không thể làm gì.
"Được không?" Thiệu Huy dối trá lui bước, "Bằng không anh đi lấy cho em một bộ quần áo bệnh nhân mới để em mặc tạm một chút."
"... Thôi, không cần phải phiền phức như vậy." Điền Điềm thỏa hiệp đối với vận mệnh, thở dài, "Ngày hôm nay anh cũng chạy một ngày rồi, dọn dẹp sớm một chút rồi đi ngủ đi."
"Vậy ăn trái cây nha, rồi chúng ta đi tắm rửa." Thiệu Huy gật gật đầu, đi lấy giỏ đựng hoa quả, "Em muốn ăn trái gì?"
Điền Điềm nhìn giỏ hoa quả, dư quang rơi vào trên tay trái đang bọc băng gạc của Thiệu Huy, liền dời đi tầm mắt, "Ăn quýt đi, tôi tự lột là được."
Thiệu Huy không phản ứng gì với lời nói của y, chỉ là cầm mấy quả đi đến gần, lại không đưa cho y: "Hay là để anh làm đi, em cũng không tiện đi rửa tay."
"Tay của anh..." Điền Điềm nhăn mày lại, ngăn cản nói.
"Không có chuyện gì, anh mang bao tay là được."
Thiệu Huy dứt lời liền không biết từ chỗ nào lấy ra một đôi bao tay dùng một lần, bắt đầu lột quýt.
Điền Điềm không có việc gì để làm, chỉ có thể quan sát hắn lột hoa quả, tầm mắt vẫn luôn dừng trên vết thương của đối phương, càng nhìn lông mày càng nhíu chặt, vẫn là không có nhịn được hỏi: "Tay anh bị gì vậy? Có nghiêm trọng không, có phải đã khâu lại rồi không."
"Đúng là đã khâu mấy mũi, vết thương không nặng, chỉ là nhìn thì có chút dọa người." Thiệu Huy ngẩng mặt cười cười nhìn Điền Điểm, "Vết thương nhỏ mà thôi, em đừng lo lắng."
"Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút." Điền Điềm không nhìn mặt hắn nữa, lại vẫn là tiếp tục nói, "Sao... Sao lại làm thành như vậy a."
"Là do bị doạ."
"A?" Điền Điềm ngây ngốc, chưa kịp nói chuyện liền bị một miếng quýt chặn lại.
"Lột xong rồi, ăn đi." Thiệu Huy cười cười, dời đi lực chú ý của trợ lý nhỏ, "Một lát anh còn có việc muốn thương lượng cùng em."
"A... Chuyện gì." Điền Điềm phồng má lên nhai nhai quýt, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
"Chuyện ly hôn của chúng ta anh không muốn nói với ba mẹ, tuổi tác của bọn họ cũng lớn rồi, anh sợ họ không thể lập tức tiếp thụ được, có thể đợi một chút được không?" Thái độ của Thiệu tổng đặc biệt hòa ái, "Đương nhiên, nếu em cảm thấy không tiện, anh cũng có thể trực tiếp nói ra."
"Không... Không cần đâu." Trợ lý Điền lại cảm thấy quýt có chút hơi chua, "Anh cứ từ từ giải quyết, ba hai năm nay huyết áp vốn hơi cao, anh đừng làm ông ấy tức giận."
"Ừm." Thiệu Huy cảm kích liền đưa mấy miếng quýt cho trợ lý nhỏ thông tình đạt lý, "Vậy anh phải cám ơn em rồi."
Điền Điềm không tự chủ mím mím môi, người này sao hiện tại lại có chút kỳ kỳ quái quái: "Không cần đâu."
Thiệu tổng săn sóc mà rút ra một tờ giấy, đưa cho Điền Điềm lau khoé miệng, tâm tình khoan khoái cười cười.
Hắn sẽ từ từ giải quyết, chắc chắn.