Thịnh Hạ cười hì hì nhặt lên nhìn, sau đó kêu to; "Chồng của cậu gọi kiểm tra đó Đại Diêu... Cậu còn dám không nghe điện thoại a!"
"Quan tâm anh ta là ai, tối nay tớ không muốn nghĩ gì hết, chỉ muốn uống thật sảng khoái!" Hải Diêu dứt khoát ném cái chén đi mở chai rượu ngửa đầu lên uống, Thịnh Hạ cùng Yên Yên gào khóc ồn ào, cũng đổi bình rượu, ba người uống thỏa thích, dứt khoát nằm xiêu vẹo trên ghế sofa, say sưa nói chuyện.
"Này, các cậu nói xem, nếu tớ có thể tích lũy tiền mua lại quán bar này, sau đó kiếm tiền mua một căn phòng ở thành phố này, sau khi kết hôn với Duy Dương liền sinh một đứa nhóc mập mạp, cuộc sống tạm bợ này cũng rất hạnh phúc a!" Yên Yên từ từ nhắm hai mắt, ngón tay không ngừng vuốt ve nhẫn bạc trên đầu ngón tay, lúc nói chuyện, khóe miệng của cô ấy mang theo ý cười, giống như đặc biệt thỏa mãn.
Hải Diêu nghe thấy lại có chút chua xót, Tô Duy Dương là một tên côn đồ bán mạng, muốn rời đi cũng không dễ dàng, làm sao có cuộc sống an ổn tạm bợ? Chỉ là, có một giấc mơ tốt đẹp, giống như cuộc sống không có khó khăn khổ sở, không phải cô cũng vậy sao?
"Yên Yên cậu thật không có tiền đồ á!" Thịnh Hạ xoay người, đôi mắt to có ý cười, lại đặc biệt đơn thuần, ngón tay nhỏ của cô ấy khua lên lại có vẻ dữ dằn: "Về sau nha, tớ muốn làm một phú bà trăm triệu, sau này sẽ tiêu diệt hết những tên khốn kiếp bắt nạt tớ, bắt nạt Đại Diêu nhà chúng ta, bắt nạt Yên Yên! Không chừa một mống nào! Đặc biệt là Cố Diệc Hàn đáng chết!"
"Ai là Cố Diệc Hàn?" Hải Diêu cùng Yên Yên trăm miệng một lời, hai người nhiều chuyện nhìn Thịnh Hạ, mặt Thịnh Hạ tái đi, đang muốn nói qua loa cho qua chuyện, điện thoại của Hải Diêu lại vang lên...
Thịnh Hạ vội vàng lấy điện thoại đưa qua: "Cậu nghe nhanh đi, nói không chừng là có chuyện gì gấp đó!"
Hải Diêu nhìn màn hình chớp tắt, cuối cùng vẫn không nhịn được, cô loạng choạng cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, sau khi nghe máy, bên tai lập tức truyền đến giọng nói của Lục Thế Quân, trong suốt mà ôn hòa làm rung động màng nhĩ của cô: "Diêu Diêu, em ở đâu? Sao đã muộn rồi mà còn chưa về nhà?"
"Em ở chung một chỗ với Thịnh Hạ còn có Yên Yên..."
"Cô gái tốt thì không nên uống rượu say..." Lục Thế Quân nói xong, ngừng một chút lại nói: "Anh đến chỗ Yên Yên đón em, khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến nơi."
Hải Diêu cúp điện thoại, trong lòng nhấp nhô lên xuống giống như có một ngọn lửa, cô quay lại lấy túi, Thịnh Hạ không tim không phổi nhìn cô cười: "Có chồng thật tốt!"
"Hạ Hạ, đêm nay cậu ở lại với Yên Yên đi, về muộn không an toàn." Hải Diêu dặn dò một câu, thấy cô ấy gật đầu đồng ý, lúc này mới quay người đi ra ngoài.
Cô đi ra khỏi quán Bar, cảm giác say có chút khó chịu, gió lạnh thổi tới làm dạ dày nhộn nhạo, xoay người nôn ở ven đường.
Lục Thế Quân dừng xe lại, sau khi anh ta xuống xe liền mở cửa xe ở bên ghế phụ, Trình Nhã Như nở nụ cười xinh đẹp để anh ta đỡ mình xuống xe, Lục Thế Quân thuận tay ôm cô ta vào trong ngực đi thẳng về phía trước.
Hải Diêu nôn đến mức choáng váng, cô vừa mới đứng thẳng lên liền sững sờ nhìn về phía đó: Lục Thế Quân ôm Trình Nhã Như, hờ hững lạnh băng đứng ở nơi đó nhìn cô.