Hải Diêu giật mình, nhưng vẫn gập laptop lại, đứng dậy đi vào văn phòng giám đốc.
Giám đốc Mạnh là một phụ nữ trung niên, bình thường rất bảo thủ và nghiêm khắc, hôm nay sắc mặt lại càng lạnh lẽo.
Hải Diêu có dự cảm xấu, nhưng vẫn trấn định.
Giám đốc Mạnh thấy Hải Diêu đi vào, đầu tiên là nhìn từ trên xuống dưới dò xét một lần.
Hải Diêu không phải mỹ nữ, mà là loại đáng yêu thanh tú, đây cũng là lá bài ông trời ban tặng, cộng thêm vóc người nhỏ xinh, nên dù mang đồ công sở, thì nhìn vẫn như học sinh.
Giám đốc Mạnh nhíu mày lại không vui: "Phòng kinh doanh hiện tại đang thiếu người, từ hôm nay cô chuyển qua phòng đó làm đi." Phòng kinh doanh là phòng áp lực nhất trong công ty.
Hải Diêu không nói gì, gật đầu đáp ứng.
Hải Diêu cho rằng sẽ mất việc, không ngờ Lục Thế Quân lại không đuổi tận giết tuyệt.
Hải Diêu vừa chuyển đồ sang phòng kinh doanh, thì có người bưng một cái hộp hàng mẫu tới giao cho cô: "Cô đưa những thứ này đến công ty khách hàng đi, đây là địa chỉ, đi nhanh lên, đừng lề mề đấy."
Hải Diêu không kịp sắp xếp lại bàn làm việc, nhìn địa chỉ, ôm cái hộp kia đi luôn.
Địa chỉ rất dễ tìm, nhưng Hải Diêu ôm cái hộp kia đi dưới ánh mặt trời một hồi, thì trên người đã ướt đẫm rồi...
Lúc đi qua bồn hoa ven đường, thì có người chặn trước mặt, Hải Diêu giậ mình ngẩng đầu lên, thì thấy người kia ngạc nhiên nhìn cô: "Là cô sao?"
"Anh là?" Hải Diêu có chút mờ mịt, cô không biết người này là ai a!
Sở Dật có chút thất vọng, nhưng vẫn cười một tiếng: "Cô quên rồi ah, lúc trời tối... cô ngã sấp xuống, tôi đã dìu cô..."
Hải Diêu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng "A" lên một tiếng: "Là anh sao..."
"Nhớ ra rồi hả?" Sở Dật Tuyên sáng mắt lên, vươn tay ra cười nói: "Tôi tên là Sở Dật Tuyên."
"Chào anh, tôi là Đông Hải Diêu." Hải Diêu cũng cười, cô cũng muốn bắt tay, tiếc rằng đang phải ôm cái hộp kia, nên đành phải lúng túng cười một tiếng, Sở Dật Tuyên đưa tay tiếp nhận cái hộp: "Để tôi giúp cô, cô đi đâu đây?"
"Cảm ơn, tôi qua Tư Nguyên."
"Ah, tôi biết chỗ đó rồi, đi thôi!"
Hai người sóng vai cùng đi về phía trước, nhưng lại không chú ý tới chiếc Bentley màu đen đậu cách đó không xa, trong xe rất im lặng, sắc mặt Thang Khải Huân rất khó coi.
"Anh Huân...Anh Huân?" Lý Huyền gọi liên tiếp hai tiếng, Thang Khải Huân mới chậm rãi thu hồi ánh mắt lại.
Thang Khải Huân nắm tay thành nắm đấm, trên trán nổi đầy gân xanh, nhân duyên Đông Hải Diêu từ trước đến nay không tệ, chuyện này không phải anh không biết.