Yên Yên đưa bản báo cáo trong tay cho cô.
Quả nhiên giống như dự đoán, Hải Diêu nắm thật chặt bản báo cáo, đáy mắt dâng lên hào quang óng ánh.
Lục phu nhân đến rất nhanh, Hải Diêu vừa đi ra bệnh viện, đã thấy xe Lục gia dừng lại, Lục phu nhân một thân phục trang đẹp đẽ mang theo thím Lý người hầu của Lục gia vội vã đi tới ân cần nói: "Diêu Diêu a, bác sĩ nói thế nào? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Phản ứng mang thai có lớn không? Muốn ăn cái gì thì nói với mẹ, để thím Lý làm cho con!"
Lần đầu tiên Hải Diêu được mẹ chồng quan tâm như vậy, lại là vì sinh mạng bé nhỏ trong bụng này, đáy lòng cô có chút đắng chát, trên mặt lại không thể không cười: "Mẹ, chỗ nào con cũng tốt, cũng không cảm thấy không thoải mái."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cám ơn trời đất, cuối cùng đã mang thai rồi! Thím Lý, tôi phải mau chóng nói tin tức tốt này với đám bạn già mới được, phải chúc mừng một phen!"
Hải Diêu kết hôn một năm cũng không có tin tức, gần như đã trở thành tâm bệnh của Lục phu nhân, đối với cô cũng bắt bẻ không ưa, lần này giải quyết xong tâm nguyện, tất nhiên là vui mừng nhướng mày, ước gì toàn thiên hạ đều biết!
"Phu nhân, trước mắt đang có một thời cơ tốt, thứ tư tới không phải là ngày kỉ niệm thiếu phu nhân và thiếu gia kết hôn được một năm sao? Không bằng chúng ta chuẩn bị thật tốt, đến lúc đó hãng tuyên bố tin tức tốt này ra ngoài, vẹn toàn đôi bên, tốt biết bao nhiêu a!"
Lục phu nhân không kìm được vui mừng mà đồng ý, liên tục hô hào để thím Lý gọi điện cho Lục Thế Quân để anh ta về ngay lập tức.
Hải Diêu bị Lục phu nhân trực tiếp mang về Lục gia, thế nhưng cho đến lúc ăn xong bữa tối, Lục Thế Quân vẫn chưa trở lại, Hải Diêu ở trong phòng không ngủ được, nghe động tĩnh bên ngoài, không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, cô lập tức muốn ngồi dậy, lại có một đôi tay ôn nhu nhẹ đỡ cô: "Diêu Diêu, em cứ nằm đừng nhúc nhích."
Lục Thế Quân ngồi xuống cạnh giường, nhìn qua mặt mũi của anh ta có chút tiều tụy, lông mi một mực nhíu thật chặt.
"Có chỗ nào không thoải mái hay không? Ngày mai anh sẽ xin nghỉ ở công ty cho em, cũng đừng đi làm nữa có được không?" Lục Thế Quân nắm tay cô trong lòng bàn tay, giọng điệu dịu dàng như cô là người vợ yêu dấu của anh ta, thế nhưng trong cô rất rõ ràng, trên mặt anh ta có bao nhiêu dịu dàng thì trong lòng lạnh lùng bấy nhiêu.
"Em rất khỏe." Hải Diêu nhẹ nhàng rút tay từ trong lòng bàn tay anh ta ra, cô quay sang nhìn ánh đèn dưới đất, lẳng lặng mở miệng: "Anh không cần lo lắng cho em."
Dưới ánh đèn mờ mịt, một bên mặt Hải Diêu được ánh sáng hắt lên tạo ra tia sáng kiều diễm, thêm mấy phần dịu dàng rung động lòng người, Lục Thế Quân nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên trán cô một cái: "Diêu Diêu, anh sẽ xử tốt tất cả, em yên tâm đi."
Giọng của anh ta sát bên tai cô, nước mắt Hải Diêu đột nhiên rơi xuống, cô quay sang, nhìn khuôn mặt tuấn tú dịu dàng trước mặt, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt: "Vì đứa bé này sao? Anh một mực không muốn đứa bé này xuất hiện mà?"
Lục Thế Quân không mở miệng, anh ta chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi bàn bạc việc tổ chức kỉ niệm một năm kết hôn, chờ một lúc nữa sẽ trở lại với em."
Anh ta xoay người sang chỗ khác, bóng lưng cao lớn khoác lên ánh đèn mông lung, vậy mà cảm thấy có mấy phần cô đơn, Hải Diêu bỗng nhiên nghĩ, không bằng cô thả cho anh ta một con đường sống, cũng tốt hơn nhìn anh ta thân ở Tào doanh lòng mang Hán.