Đợi cô ta mang thai, gả vào Lục gia, sinh con trai xong đứng vững gót chân, bà già chết tiệt của Lục gia kia cũng đừng hòng khiến cô ta khúm núm nịnh nọt!
Trình Nhã Như suy nghĩ lung tung, lại càng cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cô ta đưa tay ấn chuông gọi y tá đến, uống thuốc giảm đau xong mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Thịnh Hạ qua lấy số, Hải Diêu ngồi trong hành lang, không ngừng có người đến người đi, đầu năm nay, xếp hàng phá thai nhiều đến mức đếm không hết.
Thỉnh thoảng có cô gái trẻ tuổi mặt trắng bệch đi ngang qua Hải Diêu, có người có bạn trai ở bên, lại có người chỉ có một mình, tất cả đều ôm bụng dưới đi lại chậm chạp giống nhau, không biết làm sao, dường như Hải Diêu cảm thấy trong bụng cũng đau một cái, cô không khỏi đưa tay che kín bụng dưới.
Ai có thể nghĩ tới nơi này đã thai nghén một sinh mệnh nhỏ đây? Cô cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác kì lạ dần lan tràn, lại hy vọng hàng người phía trước mãi mãi không hết.
"Người thật nhiều, cả nửa ngày cũng chưa tới lượt..." Thịnh Hạ mồ hôi dầm dề trở lại, cau mày mở miệng phàn nàn.
"Vậy ngày mai chúng ta lại đến đi." Hải Diêu đột nhiên thở dài một hơi đứng lên.
Thịnh Hạ nghi ngờ nhìn thẻ số trong tay cô: "... Thế nhưng tớ vừa mới gặp người quen, trước cầm lấy rồi..."
Hải Diêu sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới đưa thẻ số qua, lại ngồi xuống.
"Diêu Diêu, không phải là cậu không muốn bỏ đứa bé nữa chứ?"
Hải Diêu cúi đầu nhìn mũi chân mình: "Tớ cũng biết nói sao, trong lòng cảm thấy rất khó chịu."
"Không muốn thì đừng suy nghĩ nhiều quá, mặc kệ cậu quyết định thế nào, tớ đều sẽ ủng hộ cậu." Thịnh Hạ ngừng lại một hồi, có chút chần chờ nói: "Vừa rồi tớ nhìn thấy Trình Nhã Như ở dưới lầu, tớ hỏi người quen ở bệnh viện, nghe nói hôm nay cô ta làm phẫu thuật lấy trứng."
Thịnh Hạ nói đến đây, hừ lạnh một tiếng: "Nhìn trước kia cô ta đắc ý như thế, còn thật sự coi mình đã được gả vào nhà giàu làm thiếu phu nhân nha! Cắt, đến bây giờ còn đang miễn cưỡng vì làm chuyện lớn, hôm nay cũng không thấy Lục Thế Quân cũng cô ta đến đây, cô ta không nhìn xem Lục Thế Quân bận rộn đến mức nào, mỗi ngày đều làm không hết việc, Lục Thế Quân làm gì có thời gian ở bên cô ta, chính mình cũng là một tiểu tam, khó trách trong lòng không vững vàng."
Hải Diêu nghe đến đó không biết thế nào giật mình, cô đưa thẻ số trong tay để ngắt lời Thịnh Hạ; "Cậu chờ tớ ở đây, tớ xuống dưới một chút."
"Diêu Diêu, cậu làm gì đó?" Thịnh Hạ không rõ cho lắm, Hải Diêu lại đã vội vàng chạy xuống lầu.
Cô hỏi y tá tìm tới phòng bệnh của Trình Nhã Như, Hải Diêu đứng ở bên ngoài phòng bệnh cũng không trù trừ bao lâu liền đẩy cửa đi vào.
Trình Nhã Như dựa vào cạnh giường, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt lại giống như đã ngủ thiếp đi, nhưng cô ta nghe thấy tiếng bước chân đi tới, cô ta liền chậm rãi mở mắt, thấy là cô đến, cô ta lập tức ngồi thẳng người, giống như bị chạm vào chỗ đau, trầm thấp rên rỉ một tiếng, nhưng liền quật cường nhịn xuống.