"Xin chào tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Cô mới vừa đi qua cửa xoay, liền có người nho nhã lễ độ tiến lên hỏi thăm.
"Tôi tìm Thang Khải Huân, xin hỏi anh ấy có còn ở đây không?" Bởi vì sốt ruột nên Hải Diêu hỏi thẳng, cũng làm cho người trước mặt sửng sốt một chút: "Xin hỏi ngài có hẹn trước không?"
Hải Diêu lắc đầu: "Tôi không có hẹn trước, anh gọi báo với anh ấy giúp tôi được không? Tôi có việc gấp cần tìm anh ấy!"
"Rất xin lỗi tiểu thư, nếu không có hẹn trước thì ngài sẽ không được vào gặp."
Mấy ngày nay Thang tổng tăng ca như bị điên vậy, bọn họ cũng không dám về sớm, đến tám giờ tối rồi mà vẫn còn phải tăng ca trong công ty, thành tích của công ty cũng dần đi lên, thế nhưng trong văn phòng của Thang tổng có tích hợp cả phòng tập thể hình và hồ bơi, sau khi anh làm việc mệt mỏi cũng có chỗ để thư giãn, chỉ có binh tôm tướng cua như bọn họ là mệt đến sắp chết rồi...
"Làm ơn, anh chỉ cần nói tên tôi cho anh ấy nghe, anh ấy nhất định sẽ gặp tôi!" Hải Diêu cũng không biết mình lấy đâu ra tự tin, sau khi nói xong mặt cô liền đỏ bừng.
"Thật ngại quá vị tiểu thư này, quy định của công ty rất nghiêm ngặt, đặc biệt là Thang tổng, đặc biệt kị chuyện như vậy..." Từ ngữ của người kia có chút mập mờ, thật ra Thang Khải Huân bị những thiên kim tiểu thư kia bám theo làm phiền đến phát điên, nên mới đặt ra quy định nghiêm khắc như vậy.
Hải Diêu không có thời gian cũng không có tâm tư dây dưa với người này, cô dứt khoát cắn răng một cái, mặt dày mày dạn xoay người đi về phía trước...
"Này, tiểu thư, ngài không thể đi vào!" Bảo vệ vừa đuổi theo vừa nói vào bộ đàm gọi các đồng nghiệp khác ngăn cản Hải Diêu, Hải Diêu còn chưa đi được mấy bước liền bị khách khí mời sang một bên, cô gấp gáp đến xoay quanh, quay người lại nhìn thấy Lý Huyền đi vào từ bên ngoài, hai mắt Hải Diêu tỏa sáng như nhìn thấy nhành cỏ cứu mạng!
Cô chạy qua nắm chặt lấy cánh tay Lý Huyền, những người bảo vệ phía sau sững sờ trợn tròn mắt đứng nguyên tại chỗ, Lý Huyền giật nảy mình, anh ta ngây ngốc nhìn Hải Diêu, cả nửa ngày cũng chưa phản ứng lại..
Cho đến khi sau lưng truyền đến một tiếng khụ, Lý Huyền bỗng nhiên như con gà bị hoảng sợ xù lông lên lùi ra sau một bước tránh né cánh tay của Hải Diêu.
Hải Diêu không rõ cho lắm, lại tiến lên một bước, Lý Huyền lại nhảy ra sau, hai tay duỗi ra cản trước người không cho cô tới gần, trên mặt có chút ngượng ngùng nhìn về phía người nào đó sắc mặt khó coi đang đứng cách đó không xa: "Anh Huân... Cái này là cô ấy nhào tới, em tránh không kịp..."
Lúc này Hải Diêu mới phản ứng lại, cô nhìn theo ánh mắt của Lý Huyền thấy Thang Khải Huân đứng cách đó mấy bước, trên mặt anh như nước hồ phẳng lặng, không có một chút xíu biểu cảm nào, khiến người khác cảm thấy như mình nợ tiền anh vậy.
Ánh mắt Thang Khải Huân chậm rãi chuyển về phía Hải Diêu, bày ra dáng vẻ hứng thú, Lý Huyền cũng cảm thấy ánh mắt của anh Huân rất sáng, đặc biệt mê người.