Đường Yên hít sâu một hơi: "Tớ sẽ trả lại quán bar, tớ quyết định qua tìm Lục Thế Quân nói ra chân tướng sự thật, sau đó, tớ sẽ dẫn Duy Dương rời khỏi nơi này..."
Lúc cô ấy nhắc đến Tô Duy Dương, trên mặt có ý cười nhu hòa ngọt ngào, trong lòng Hải Diêu nhói đau, chỉ là trong chốc lát, những hận ý của Đường Yên đã biến mất không thấy, cũng chỉ là một người yêu đương cuồng dại thôi.
"Cậu cũng biết sau khi tớ và Lục Thế Quân kết hôn đã trải qua những gì, từ trước đến nay tớ không chịu dùng của Lục gia một đồng tiền nào, cho nên lúc ban đầu cậu muốn mua quán bar, tớ không mở miệng giúp cậu, thân là bạn bè, tớ đúng là một người bạn không đủ tư cách, trong lòng cậu oán hận tớ cũng là điều dễ hiểu, nhưng cậu đã nghĩ oan cho Thịnh Hạ."
Hải Diêu kéo tay Thịnh Hạ qua, kéo áo sơ mi của cô ấy lên một chút, sau đó Đường Yên lập tức nhìn thấy vết bỏng ở hông cô ấy, Đường Yên lập tức mở to hai mắt: "Tại sao lại như vậy? Ai làm?"
"Ban đầu tớ cũng không muốn nói ra, nhưng tớ càng không muốn để Hạ Hạ gánh vác tội danh này, đối với người đàn ông này, Đường Yên, cậu nói xem Hạ Hạ làm sao dám mở miệng xin anh ta giúp đỡ?"
Đường Yên kinh ngạc ngã ngồi trên ghế sofa: "Vốn dĩ lúc đầu tớ luôn cho rằng các cậu đều sống tốt hơn tớ nhưng lại không chịu giúp tớ một tay, lại không biết..."
"Người khác không nói, không có nghĩa người khác không có chỗ đau lòng, Đường Yên, mỗi người đều có cách nào chạm vào vết sẹo của mình, tớ chỉ hi vọng cậu hiểu được, người khác đồng ý giúp cậu là vì tình nghĩa, người khác không đồng ý giúp cậu lại là bổn phận, căn bản không sai."
Đường Yên cúi đầu xuống, cô ấy lấy tay đỡ trán, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thịnh Hạ xoay người sang chỗ khác cố nén không để mình khóc thút thít ra tiếng, Hải Diêu vỗ vỗ vai cô ấy: "Không sao, có một số việc che giấu không bằng nói ra, cũng đỡ để bên ngoài đồn đại linh tinh gì."
Đường Yên chớp mắt một cái nhớ tới những lời Thịnh Hạ nói vào ngày kỷ niệm một năm đó, sắc mặt không khỏi đỏ bừng.
"Nên nói đều đã nói rõ, về sau trong lòng cậu cũng đừng tiếp tục oán trời trách đất, cậu đi đi."
Đường Yên không nói gì, cô ấy đứng lên, quay người ra khỏi cửa hàng trà sữa.
Một mình cô ấy đi dọc theo con đường một hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, cô ấy trả lại quán bar, chỉ chờ tiền tới tay là cô ấy sẽ trả lại cho Trình Nhã Như, sau đó cô ấy sẽ đến chỗ Lục Thế Quân để nói rõ ràng, tất cả những bi kịch của Hải Diêu đều do lời nói dối của cô ấy mà có, nếu như cả đời này phải gánh vác tội lỗi này, thì cô ấy sẽ không thể nào sống yên ổn.
Những ngày này cô ấy ăn ngủ không yên, mà cái chết của Đông Bình Tuyên lại là giọt nước tràn mi, sau khi khi biết tin tức kia, cô ấy không thể nhắm mắt cả một đêm, nhớ lại bảy năm nay ba người cùng nhau trải qua, Thịnh Hạ cùng Hải Diêu đối xử với cô ấy thật lòng, mà cô ấy lại dùng lòng dạ nhỏ nhen của mình để suy đoán.