Nhưng... Khải Huân biết, nếu cưới Cố Diệc Thù, thì hai người chỉ tôn trọng nhau mà sống thôi.
Như vậy cũng không công bằng với Cố Diệc Thù, bởi vì anh không hề yêu cô.
Nhưng đó là lựa chọn tốt nhất rồi.
Thang Khải Huân định dặn dò Lâm Sơn điều tra chuyện tối ngày hôm qua, nhưng do dự một hồi, cuối cùng lại quyết định từ Dương Châu về đã rồi hẵng nói, hiện tại chuyện Trường An là quan trọng nhất.
*
Hải Diêu dừng lại trước một cửa hàng 24h.
Đi vào mua thuốc tránh thai cấp tốc và nước, lúc đang chờ trả tiền, thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, là Thịnh Hạ gọi tới.
"Hạ Hạ, cậu đi đâu mãi không về thế hả?"
" Hải Diêu... Cậu đang ở đâu?" Giọng Thịnh Hạ vô cùng suy yếu, còn nghẹn ngào nức nở, Hải Diêu lo lắng nói: "Tớ sắp về đây rồi."
"Cậu về nhanh lên... Tớ đau quá, tớ chết mất..." Thịnh Hạ khóc lên, Hải Diêu chưa bao giờ thấy Thịnh Hạ như vậy!
Nên quay người xông ra ngoài, không mua thuốc nữa...
Chỗ Thịnh Hạ đang ở có đèn đường, nên Hải Diêu vừa nhảy xuống taxi đã thấy ngay một bóng người nho nhỏ co quắp nằm trên thềm đá.
"Hạ Hạ, cậu sao rồi, xảy ra chuyện gì thế?"
Mặt Thịnh Hạ trắng bạch, trên người thì lại nóng lợi hại, còn không ngừng run lên, nói không ra lời.
Hải Diêu đưa tay đỡ Thịnh Hạ ngồi dậy, thì Thịnh Hạ hét lên một tiếng, Hải Diêu vội vàng thu tay lại, nhờ đèn đường Hải Diêu nhìn thấy trên cánh tay Thịnh Hạ có một vết thương rất đáng sợ, Thịnh Hạ bị đầu thuốc lá nóng đâm vào.
"Hạ Hạ!" Hải Diêu rớt nước mắt, không khống chế được mà hô to lên: "Tên súc sinh nào làm cậu ra nông nỗi này! Sao hắn lại ác như vậy chứ!"
Thịnh Hạ không nói gì, cắn chặt môi, cuộn thành một đoàn, nước mắt chậm rãi rơi xuống: " Hải Diêu, không bằng tớ dứt khoát chết đi cho xong..."
"Dựa vào cái gì mà cậu phải chết? Nếu chết thì phải là tên súc sinh kia chứ!" Hải Diêu tức đến phát run, đây là người bạn tốt nhất của cô, người bạn quan trọng nhất!
Thịnh Hạ lắc đầu, nói khàn khàn: "Chúng ta đấu không lại... Hải Diêu, cậu không biết anh ta đáng sợ như thế nào đâu..."