"Mẹ, mẹ cũng thấy rồi đấy, là cô ta gạt con, lừa gạt Lục gia, thanh danh Lục gia mất sạch rồi... Về sau con còn muốn cưới Nhã Như, nên không thể để Nhã Như bị dư luận lên án, con muốn tổ chức họp báo, công bố sự thật, như vậy Nhã Như sẽ không bị vu oan, còn thanh danh Lục gia cũng sẽ không bị hao tổn."
Lục phu nhân cau mày thở dài: "Như vậy cũng tốt." Ông Lục muốn nói gì đó, nhưng bị Lục phu nhân quay đầu lại trừng một cái, rồi nói: "Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi!"
Trình Nhã Như nghe vậy thì mừng thầm, nhưng vẫn nhìn về phía Hải Diêu giả vờ cầu tình: "Thế Quân... Hải Diêu là vì quá yêu anh thôi, hay là bỏ qua đi. Chỉ cần có thể ở cạnh anh, em chịu oan ức một tí cũng không có gì."
"Làm sai, thì phải trả giá. Nhã Như, em đừng nói nữa, chúng ta không có nghĩa vụ phải chịu hậu quả do sai lầm của cô ta gây ra!" Lục Thế Quân quyết tuyệt.
"Ngày mai tôi sẽ mời luật sư xử lý chuyện ly hôn, cô muốn gì thì có thể nói trực tiếp với luật sư luôn."
Lục Thế Quân nhìn Hải Diêu, thấy cô đứng ở nơi đó, hai tay nắm chặt, lưng thẳng tắp, đôi mắt cực sáng, nhìn thì yếu ớt đến cực hạn nhưng cũng kiên cường đến cực hạn.
Lục Thế Quân hít một hơi thật sâu, ánh mắt chán nản, sau đó lại khôi phục như thường, quay người ôm lấy Trình Nhã Như và Tâm Di rời đi.
Đường Yên cũng không biết đã rời đi từ lúc nào.
Vợ chồng Lục gia thì coi Hải Diêu như không tồn tại cũng rời đi luôn, người hầu im lặng dọn dẹp, ánh mặt trời sáng ngời, Hải Diêu gần như đứng không vững.
"Diêu Diêu..." Thịnh Hạ dìu cô sang một bên ngồi xuống.
"Hạ Hạ, đi thôi, tớ không muốn ở chỗ này thêm một chút nào nữa..." Không biết qua bao lâu, Hải Diêu mới mở miệng nói, ánh mắt Hải Diêu trống rỗng giọng thì khàn khàn, Thịnh Hạ nhịn không được, ôm lấy Hải Diêu khóc lên.
*
Lục Thế Quân vừa lái xe đi không lâu, thì công ty gọi điện thoại tới, sắc mặt Lục Thế Quân đột nhiên biến đổi, bảo tài xế dừng xe lại.
"Nhã Như, anh phải qua Thang thị ngay, em đưa Tâm Di về Lục gia chờ anh nhé."
Trình Nhã Như biết nặng nhẹ, nên ôm Tâm Di xuống xe luôn.
Thang thị.
"Xin lỗi giám đốc Lục, Thang tổng đang bận, nên hôm nay không tiếp khách." Lễ tân đưa tay ngăn Lục Thế Quân lại, cung kính nhưng lại lộ ra lạnh nhạt.
Trợ lý vừa dứt lời, thì thang máy mở ra, một đoàn người sải bước đi ra, Thang Khải Huân lạnh lùng đi đầu. Đi theo phía sau là sáu người đi thành hai hàng.