Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày nay, cô càng ngày càng kỳ lạ, mỗi lần thấy Thang Khải Huân liền muốn nổi giận, mỗi lần nhìn thấy Thang Khải Huân và Cố Diệc Thù ở cùng một chố, trong lòng cô lại thấy không thoải mái.

Cố Diệc Thù nghe thấy thế liền hào hứng nói: “Bạn trai sao?”

Nói xong, cô ta lại ảo não lắc đầu: “Nhìn tôi kìa, thật không biết nói chuyện, Đông tiểu thư đã có bảo bảo, dĩ nhiên là sẽ kết hôn rồi……”

Hải Diêu chăm chú nhìn cô ta nói: “Là chồng trước.”

Trong nháy mắt Cố Diệc Thù ngơ ngẩn, một lúc sau, cô ta lúng túng nói: “Đông tiểu thư……tôi không có ý đó, tôi thật sự không biết…………..”

“Không sao.” Đông Hải Diêu cười nói: “Không biết không có tội, hơn nữa Cố tiểu thư cũng không phải là cố ý.”

“Chúng ta đi thôi, Thịnh tiểu thư cũng nên nghỉ ngơi rồi.” không biết vì sao, giọng nói của Thang Khải Huân lạnh ngắt như băng, Cố Diệc Thù kinh ngạc, quay đầu nhìn anh, nhưng anh đã nhanh chóng đi đến thang máy.

Trong lòng Cố Diệc Thù có chút không vui nhưng cô ta là người luôn biết đến đại thể, dù sao chuyện này cũng không có gì quan trọng, nhanh chóng đi vào thang máy, Hải Diêu cũng theo sau, yên lặng đứng một bên.

Bỗng nhiên ba người đều không nói lời nào khiến bầu không khí trở nên cổ quái, Cố Diệc Thù buồn bực nhìn lên màn hình hiển thị số tầng, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy trong thanh máy phản chiếu gương mặt của Thang Khải Huân.




Anh nhìn bóng lưng Đông Hải Diêu, không nhúc nhích, ánh mắt của anh giống như bị cô hoàn toàn hấp dẫn, nhưng là trong đôi mắt khôn khéo, thâm thúy đó lại hiện lên sự u buồn, có lẽ anh cũng cảm nhận được, anh hơi nhíu mày, đôi môi mím lại, vẻ mặt kiên định nhưng lại mang theo u buồn.

Trong nháy mắt, Cố Diệc Thù chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó hung hăng đánh vào, đau đớn kịch liệt, bên tai cô ta như có tiếng gió thổi vù vù, cô ta muốn ánh mắt của mình rời đi nơi khác nhưng cả người không thể động đậy, cứ như thế nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của anh nhìn người khác, bỗng nhiên, cô ta dường như đã hiểu tất cả.

Vì sao anh lại ít cười, vì sao lúc nào anh cũng có tâm sự nặng nề, vì cái gì anh thường xuyên trầm mặc hoặc ngẩn người, vì sao, suốt nhiều năm như vậy, cô ta đã biểu hiện rõ ràng như vậy nhưng anh lại giả vờ như cái gì cũng không biết, vì sao những ngày gần đây tâm tình anh lại biến động lớn như thế, người luôn không để lộ buồn vui như anh, bất tri bất giác lại lộ ra ý cười……..

Thì ra đáp án đều ở trên người cô, hóa ra là bởi vì cô.

Bởi vì anh chết tâm cho nên mới chấp nhận tình yêu của cô ta, bởi vì cô có con với người đàn ông khác, thậm chí Cố Diệc Thù còn nghĩ, nếu như cô ly hôn, Thang Khải Huân cũng không để ý mà cưới cô.

Bởi vì ánh mắt anh đã nói lên tất cả.

Cố Diệc Thù cảm thấy sự ghen ghét đang trỗi dậy trong lòng cô ta, lặng lẽ quấn chặt lấy trái tim của cô ta, khiến cô ta không thở nổi.

“Đinh.”
Thang máy dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra, suy nghĩ của Cố Diệc Thù bị kéo trở về, Hải Diêu đi ra khỏi thang máy, Thang Khải Huân cũng đi theo sau, cô ta bước ra, không biết vì sao, bỗng nhiên lỗ mãng đưa tay ra kéo tay Thang Khải Huân.

Anh giật mình muốn hất tay cô ta ra nhưng lại thấy ở cách đó không xa, Hải Diêu từng bước tường bước đi đến chỗ Lục Thế Quân, mà Lục Thế Quân tựa bên cạnh xe, ánh mắt anh ta nhìn cô ôn nhu mà ấm áp.

Tim của anh giống như chìm xuống đáy vực, bàn tay ấm áp của Cố Diệc Thù giống như có thể sưởi ấm trái tim anh, anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô ta, cũng giống như cầm lấy quyết tâm của mình.

Lục Thế Quân nhìn thấy cô đi ra, lập tức bước tới đón, lo lắng hỏi: “Thế nào? Em có chỗ nào không thoải mái sao?”

Hải Diêu lắc đầu: “Em khỏe.”

“Anh đưa em đi ăn cơm, anh biết một nhà hàng mới mở, ở đó có đồ ăn rất ngon.” Lục Thế Quân rất tự nhiên mà cầm tay cô, thân thể Hải Diêu cứng đờ, muốn tránh ra, nhưng sau khi giãy dụa, cô vẫn lựa chọn từ bỏ.

Không cần quay đầu lại cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Thang Khải Huân, nó giống như một ngọn lửa muốn đốt cháy cô.

“Được.” cô gật đầu, tuy cô chỉ để lộ ra chút hứng thú nhưng cũng khiến Lục Thế Quân mừng rỡ.




Thang Khải Huân thấy hai người bọn họ lên xe, anh buông tay Cố Diệc Thù ra, nhỏ giọng nói: “Tôi đi lấy xe.”

Cố Diệc Thù thấy anh xoay người, bỗng nhiên bước đến ôm anh, thân thể cô ta dán vào tấm lưng rộng lớn của anh, đây là giây phút mà cô ta đã mơ ước, lúc đầu, cô ta muốn đợi đến khi anh đồng ý kết hôn với cô ta.

“Khải Huân, chúng ta kết hôn đi.” Mặt Cố Diệc Thù dựa vào lưng anh, nhẹ nhàng cọ: “Em đã 28 tuổi rồi, không thể trì hoãn được nữa, mà anh cũng đến tuổi nên lập gia đình, Khải Huân, chúng ta kết hôn có được không?”

Sống lưng Thang Khải Huân thẳng tắp, nhếch môi không nói lời nào, trong lòng anh đang có cơn sóng không ngừng quấy phá, mà người gây ra lại bỏ trốn mất dạng, chọc họa xong liền biến mất, hại anh thê thảm như này.

“Ba ba vẫn coi anh như là con trai, ông rất thưởng thức anh, mà em….” Cố Diệc Thù cũng bỏ đi sự rụt rè, vội vàng nói: “Em yêu anh, từ giây phút ở London, em gặp anh, em đã yêu anh, nhiều năm như vậy, mỗi ngày em càng yêu anh hơn, yêu cho tới ngày hôm nay, em đã không có biện pháp để quay đầu, Khải Huân, nếu như anh không cưới em, em cũng không muốn sống nữ!”

Đây là lần đầu tiên cô ta không thèm nói đén đạo lý, uy hiếp dụ dỗ, khiến người ta vừa yêu vừa đau, Thang Khải Huân cúi đầu, bàn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ta, “Cho tôi một ngày để suy nghĩ.”

Cho dù không có được lời hứa chắc chắn nhưng Cố Diệc Thù cũng rất vui vẻ, cô ta chuyển đến trước mặt anh, ánh mắt dịu dàng nhìn anh: “Anh nguyện ý cân nhắc, nói vậy em có hy vọng, anh không ghết em, anh cũng có chút thích em đúng không? Khải Huân, trong lòng em thật vui vẻ, đây là ngày mà em cảm thấy vui nhất.”

Cố Diệc Thù đưa tay lên ôm cổ anh, kiễng chân lên, Thang Khải Huân còn chưa kịp đẩy cô ta ra, cô ta đã chủ động hôn lên môi anh, đôi mắt chớp chớp: “Trời ơi, đêm nay nhất định em sẽ mất ngủ.”
Cố Diệc Thù đưa tay lên ôm cổ anh, kiễng chân lên, Thang Khải Huân còn chưa kịp đẩy cô ta ra, cô ta đã chủ động hôn lên môi anh, đôi mắt chớp chớp: “Trời ơi, đêm nay nhất định em sẽ mất ngủ.”

Mùi thơm trên người cô ta rất dễ chịu, giống như mùi nước hoa Chanel, đôi môi mềm mại lại ngọt ngào, giống như được bôi đường, hơi thở sạch sẽ mê người, đáng lẽ anh nên trầm luân vào trong đó, nhưng anh lại đứng đó, giống như một khối băng, nhịp tim của anh bình tĩnh, hô hấp bình ổn, không có chút dao động nào.

Có phải hay không vẫn không giống nhau.

Không phải không đẹp mà là không có cách nào lay động đến con tim anh.

“Chúng ta về nhà trước đi.” Thang Khải Huân đẩy cô ta ra, cản trở cô ta tiếp tục, Cố Diệc Thù vẫn chưa thỏa mãn, nhưng lại có chút xấu hổ, cô ta đã chủ động như vậy nhưng Thường Khải Huân lại giống như không có phản ứng gì. Tuy Cố Diệc Thù không phải là loại người kiêu ngạo nhưng tự nhận thấy mình không kém những người khác, nhưng lần thất bại này khiến cho cô ta cảm thấy có chút thất vọng và mất mặt.

Nhưng cô ta vẫn không đành lòng hỏi anh, chỉ yên lặng gật đầu.

dường như anh nhận ra hành động của mình có chút làm tổn thương đến cô ta, Thường Khải Huân vươn tay vén tóc cô ta lên, cả người Cố Diệc Thù run lên, chỉ cảm thấy đầu ngón tay anh như mang theo điện, trong nháy mắt, cả người cô ta như mềm nhũn ra.Tất cả những ủy khuất trước đó đều tan thành mây khói, Cố Diệc Thù nở một nụ cười rực rỡ với anh, kéo cánh tay anh: “Đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm đi, em biết một nhà hàng ăn rất ngon.”

Cho dù hiện tại, trong lòng Thang Khải Huân có vô số những phiền muộn cũng bị cô ta chọc cười, hai người vui vẻ lên xe,

………….




Lục Thế Quân vừa lái xe, vừa hỏi: “Em và Thang Khải Huân quen biết khi nào thế?”

Hải Diêu ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Thế Quân, trong lòng Hải Diêu chỉ cảm thấy buồn cười: “Anh ấy là học trưởng của em, nhưng mà đã rất nhiều năm chúng em không gặp nhau rồi.”

“Sao anh lại không biết em có người học trưởng nổi danh này nhỉ?”“Năm đó, anh ấy còn chưa có tốt nghiệp liền ra nước ngoài du học, mà khi đó em cũng mới quen biết anh.”

“A.” Lục Thế Quân lên tiếng, giả bộ lơ đãng nói: “Hình như anh ta rất quan tâm em.”

“Bạn cũ mà thôi.” Khóe môi Hải Diêu khẽ nhếch lên: “Hơn nữa, anh ấy đang kết giao cùng Cố tiểu thư.”

Lục Thế Quân nghe xong, sắc mặt buông lỏng ra mấy phần: “Cũng đúng, người có thân phận như Cố tiểu thư mới xứng đôi với anh ta.”

Ý nói, Đông Hải Diêu cô có là gì? Căn bản không xứng với Thang Khải Huân.

Hải Diêu cũng lười phải nói thêm với anh ta: “Anh dừng xe lại, em muốn xuống xe.”

“Sao em lại muốn xuống ở chỗ này? Chỗ anh muốn dẫn em đến còn chưa có đến đâu?” Lục Thế Quân quay đầu nhìn cô một cái, tốc độ vẫn không giảm.
“Anh đưa Trình Nhã Như đi đi, em không thấy ngon miệng.” Hải Diêu nói xong liền mở cửa xe, Lục Thế Quân thấy cô như thế, vội vàng phanh xe lại, Hải Diêu đi ra khỏi xe, Lục Thế Quân cũng nhanh chóng đuổi theo: “Em sao thế? giận anh sao? Ngày hôm nay, anh ở bên em…”

Hải Diêu nghe thấy những lời anh ta nói, bước chân dừng lại, trong mắt hiện lên sự mải mai: “Như vậy, xin hỏi Lục tiên sinh, anh định xếp em vào 1, 3, 5 hay là 2, 4, 6?”

“Diêu Diêu…..” Lục Thế Quân vươn tay giữ chặt vai cô, kéo cô vào ngực mình, nhọ giọng khuyên nhủ: “Hiện tại tình huống đặc thù, em đừng tức giận với anh có được không? Coi như em giận anh cũng nên nghỉ tới Bảo Bảo…”

Anh ta nói xong muốn đưa bàn tay lên vuốt ve vùng bụng hơi gồ lên của cô, Hải Diêu giống như bị điện giật, hất tay anh ta ra: “Anh đừng đụng vào nó!”

Đó là Bảo Bảo của cô, không có liên quan gì đến Lục Thế Quân, tuyệt đối cô sẽ không để Lục Thế Quân đụng vào con cô.

Trong mắt Lục Thế Quân hiện lên sự ưu thương nhưng rất nhanh đã bị anh ta che giấu, trên gương mặt tuấn tú vẫn treo nụ cười ôn hòa: “Được, anh sẽ không đụng vào con.”

Hải Diêu kinh ngạc nhìn anh ta nhưng cô không nói gì, xoay người đón một chiếc taxi.

“Nếu như em không muốn ra ngoài ăn cơm vậy thì không đi, anh lái xe đưa em đến quán của Thịnh Hạ có được không? Nới này rất khó đón được xe.”

Hải Diêu không ngừng để ý đến anh ta, không ngừng đón xe.

Lục Thế Quân biết tính cách cố chấp của cô, cũng không có cách nào, đành phải yên lặng theo cô.




Khó khăn lắm mới có một chiếc xe trống, Hải Diêu lên xe, Lục Thế Quân cũng đi theo, cô tức giận không nói gì để Lục Thế Quân nói địa chỉ.

Mấy lần Lục Thế Quân muốn nói chuyện cùng cô nhưng lại sợ chọc giận cô, chỉ đành ngồi đó trầm mặc.

Xe chạy không bao lâu, điện thoại di động của anh ta vang lên, Lục Thế Quân nhìn màn hình, khẽ nhíu mày, anh ta chần chờ một lúc nhưng vẫn nghe máy.

“…..Công ty đang có việc, anh làm xong sẽ về.” Lục Thế Quân nói xong, theo bản năng, nhìn về phía Hải Diêu, cố ý nhỏ giọng.

“Không, em muốn anh về nhà ngay, Thế Quân, em không thoải mái, Thế Quân, bụng em đau quá……” giọng nói của Trịnh Nhã Như nghẹn ngào, mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở.

“Em cũng biết, hội nghị hôm nay rất quan trọng……….”

“Em mặc kệ, Thế Quân, em muốn anh về nhà ngay…” Trịnh Nhã Như đã khóc, giọng nói khiến người nghe cảm thấy chua xót, nhưng Hải Diêu lại cảm thấy không khỏi buồn cười.

Đây đã từng là cuộc đối thoại của cô và Lục Thế Quân, hiện giờ, Trịnh Nhã Như và Lục Thế Quân lại đang diễn lại, cô muốn nói một tiếng hay. Phong thủy luân chuyển, Trịnh Nhã Như, cô ta cũng có ngày hôm nay, vẫn rơi vào tay người đàn ông bạc tình bạc nghĩa.

Hiện tại, Hải Diêu rất muốn cười, thậm chí cô rất muốn lấy điện thoại, cũng muốn khoe khoang thắng lợi như lúc trước Trịnh Nhã Như đã làm với cô. Nhưng tóm lại, cô vẫn không làm được, cô không làm nổi một kẻ tiểu nhân không có liêm sỉ, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà cô thua ở trên tay Trịnh Nhã Như.
“Nhã Như, sao em lại không hiểu chuyện như vậy, anh đã nói rồi, hội nghị hôm nay rất quan trọng, em đừng gây sự, xong hội nghị anh sẽ quay về.” Chính Lục Thế Quân cũng cảm thấy xấu hổ, anh ta vội vàng nói ra mấy câu rồi tắt máy.

Bầu không khí trên xe rất quỷ dị, ngay cả tài xế cũng len lén nhìn vào gương, may mắn cũng đến nơi, Lúc Thế Quân trả tiền, lúc này anh ta mới thở dài nhẹ nhõm.

“Mấy ngày nay cô ấy không thoải mái, tính tình có chút cổ quái, anh đi một lúc, cô ấy liền gọi điện thoại không ngừng.”

Lục Thế Quân bất đắc dĩ cười khổ, trong mắt hiện lên sự áy náy, ảo não và u sầu.

“Vậy anh nhanh về đi.” Hải Diêu cầm chìa khóa, mở cửa, Lục Thế Quân vẫn luôn đi theo sau cô, cô xoay người lạnh lùng nhìn về phía anh ta.”Lục Thế Quân, anh đi đi.”

“Diêu Diêu, anh chỉ muốn chăm sóc cho em và con…….”

“Tôi và con không cần một người vô trách nhiệm, một người ba đang chăm sóc cho một người phụ nữ khác.” Hải Diêu châm chọc nói.

Lục Thế Quân lẳng lặng đứng ở nơi đó, Hải Diêu đứng ở cách anh ta không xa, nhưng gần như vậy lại xa như thế. Bỗng nhiên, anh ta cảm thấy thất vọng, mất mát.

Những ngày gần đây, anh ta vẫn cho là anh để ý đến đứa bé trong bụng cô, đối với Trình Nhã Như anh ta có sự thất vọng, nhưng vẫn yêu cô ta như lúc đầu, nhưng dần dần, anh ta phát hiện ra, trái tim mình đã thoát ly khỏi quỹ đạo.




Một lúc sau, Hải Diêu mới xoay người lại, cô cho rằng anh ta đã sớm rời đi, nhưng không ngờ anh ta vẫn đứng bên ngoài cửa hàng, giống như một cây trúc đúng đó, thời gian vô tình đã mang theo tình yêu say đắm và những ảo tưởng của cô về anh ta đã biến mất không còn một dấu vết.

Hải Diêu cảm thấy mũi có chút chua xót, cô quay người sang chỗ khác, không cho phép chính mình quay đầu lại nhìn anh ta.

Thứ mà không thể chia sẻ cùng người khác, ngoại trừ bàn chải đánh răng thì chính là đàn ông, Lục Thế Quân lên giường của người phụ nữ khác, cô không biện pháp nào để anh ta tiếp cận với chính mình.

Cuối cùng, anh ta cũng không có giống như cô trước đó, chờ đợi rõng rã một ngày một đêm, chờ anh ta, một giây một phút cũng không rời.

Hải Diêu nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi, tùy tiện gọi đồ ăn bên ngoài, chỉ ăn vài miếng rồi buông xuống, cô nhìn thời gian cũng sắp đến giờ đi làm sàn lọc trước khi sinh, cô thu dọn một chút rồi đi ra ngoài.

Sau khi làm kiểm tra, bác sĩ chậm chạp không cho cô biết kết quả, Hải Diêu có chút nóng này, lại có một y tá nhỏ đến nói cho cô, nói bác sĩ muốn mời cô qua đó một chuyến.

Hải Diêu gõ cửa đi vào, nhìn thấy mấy bác sĩ đang thảo luận kết quả kiểm tra của cô, thấy cô đến, mấy người đó xoay người nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên sự đồng tình.

Tâm Hải Diêu như chìm vào đáy vực, trong nháy mắt, tay chân cô lạnh buốt, há miệng muốn hỏi nhưng lại phát hiện cổ họng của mình không thể phát ra âm thanh nào, cô vừa vội lại vừa sợ, vành mắt đỏ lên.
Tâm Hải Diêu như chìm vào đáy vực, trong nháy mắt, tay chân cô lạnh buốt, há miệng muốn hỏi nhưng lại phát hiện cổ họng của mình không thể phát ra âm thanh nào, cô vừa vội lại vừa sợ, vành mắt đỏ lên.

“Đông tiểu thư…” bác sĩ Lý người làm kiểm tra cho cô nói.

Cả người Hải Diêu run lên, đầu ngón tay có chút run rẩy, đầu óc choáng váng, giọng nới cứng đờ: “Tôi, tôi đây….”

“Trái tim của đứa bé…….có thể không tốt……” Bác sĩ Lý nói chuyện rất uyển chuyển, nhưng trong nháy mắt, sắc mặt Hải Diêu trắng bệch, cả người choáng váng,dựa người vào vách tường lạnh băng, hàm răng run lên bần bật.

Vốn dĩ, cô không muốn đứa nhỏ này, vốn dĩ cô muốn lợi dụng đứa nhỏ này để trả thù, vốn dĩ cô cho rằng mình không có quá nhiều tình cảm với đứa nhỏ này, nguyên bản, đứa nhỏ này có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là một đứa bé râu ria, vậy mà đứa nhỏ có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô.

“Bác sĩ, anh nói gì?” Hải Diêu có chút không dám tin: “Nó vẫn luôn rất khỏe, mỗi lần đến kiểm tra, các anh đều nói nó rất khỏe, rất khỏe!”

Nước mắt cô rơi xuống, cô đè tay lên ngực mình, nơi đó như có người dùng sức níu, rất khó chịu.“Thật xin lỗi, Đông tiểu thư, trước đó đứa bé luôn rất khỏe, nhưng lần này chúng tôi mới phát hiện, trái tim của đứa bé có khả năng không quá khỏe mạnh.”

Bác sĩ Lý đỡ cô ngồi xuống, y tá bưng một cốc nước nóng cho cô.

Tay Hải Diêu cầm lấy cốc nước, nước nóng vào tay cô nhưng cả người cô vẫn run lên, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía bác sĩ: “Có phải…..nó sẽ chết không?”




Bác sĩ Lý lắc đầu: “Không có nghiêm trong như vậy, chỉ là…….chúng tôi muốn hỏi ý kiến của Đông tiểu thư, dù sao, cô cũng là mẹ đơn thân, mà sau khi đứa bé này được sinh ra cần phải làm phẫu thuật ngay, hơn nữa, căn bệnh này sẽ theo đứa bé cả đời, cho nên chúng tôi muốn hỏi qua ý kiến của cô, cô có muốn giữ lại đứa bé này không.”

Hải Diêu không nói gì.

Bác sĩ Lý nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, trong nội tâm cũng có chút thổn thức, cẩn thân từng ly từng tý nói ra, “Dù sao đứa nhỏ mới được hơn 4 tháng……Đông tiểu thư……cô còn trẻ…”“Không!” Hải Diêu đứng dậy đột ngột, cô cắn chặt môi, tay nắm chặt thành quyền, cả người vô lực.

“Đông tiểu thư…..”

“Ông trời đều không muốn mệnh của nó vì cái gì tôi lại tước đoạt quyền được sống của nó?” Hải Diêu cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vẻ bụng: “Tôi muốn đứa bé này, nó là con tôi, là người thân nhất của tôi……”

“Phẫu thuật tim không giống những phẫu thuật khác. Tình trạng của đứa bé có chút không lạc quan, Đông tiểu thư, cô hãy nên suy nghĩ thêm…”

Bác sĩ Lý là người thường xuyên gặp phải chuyện như vậy, trong thời gian mang thai, người mẹ phát hiện ra đứa nhỏ có thiếu hụt, tất cả đều không nỡ, lời thề son sắt nhất định phải sinh ra nhưng mà khi sinh ra, có người nhìn thấy đứa trẻ dị dạng, lau nước mắt ôm về nhà nuôi, nhưng có người lại len lét để đứa bé lại bệnh viện, không quan tâm.

Con người vốn là như vậy, quá tin tưởng vào năng lực chịu đựng của chính mình từ đó khiến mọi chuyện càng trở nên hỏng bét.
Tình trạng của đứa bé này không tốt lắm, sau khi sinh ra nhất định cần làm phẫu thuật ngay, mà có thể chữa trị được hay không cũng còn khó nói, dù sao thai nhi vừa mới thành hình, ai biết tương lai sau này sẽ như nào?

“Không, tôi không cần nghĩ…..”Hải Diêu lắc đầu, ôm chính mình, “Tôi không biết sau này nó có hận tôi hay không, nhưng tôi biết, nếu hiện tại tôi từ bỏ nó, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho chính mình, nó cũng là một con người, nó nỗ lức để sống, nỗ lực để lớn lên, sao tôi có thể nhẫn tâm giết chết nó.”

Hải Diêu từng bước lui về phía sau, trên mặt cô hiện lên sự liên nghị khiến cho người ta phải động dung.

“Bác sĩ Lý, tôi biết anh là vì muốn tốt cho tôi, tôi nghĩ anh hiểu đứa bé có ý nghĩa như nào với người mẹ, tôi muốn giữ đứa bé lại.”

Bác sĩ Lý thở dài một tiếng: “Dù sao chuyện này cũng là chuyện của cô, cô tự quyết định cho tốt.”

“Cảm ơn ý tốt của anh.” Hải Diêu nói lời cảm ơn, sau đó rời khỏi bệnh viện.

Cô chậm rãi bước về phía trước. Cuối mùa thu, sắc trời có vẻ đìu hiu, tĩnh mịch, cô vẫn luôn ôm bụng, dùng tư thái người mẹ bảo vệ con.

Bảo Bảo đã được hơn bốn tháng, cô có thể cảm nhận nó đang động ở trong bụng cô, chỉ là, Bảo Bảo rất ngoan, thỉnh thoảng mái nghịch ngợm một chút, giống như một cô nhóc ngoan ngoãn, sau này nhất định là một áo bông nhỏ tri kỷ của cô.

Trong lòng Hải Diêu cảm thấy ấm áp, ông trời đã đem đứa bé đến cho cô, nhất định cô phải đối xử tốt với đứa bé.




Dường như trong bụng Bảo Bảo cảm giác được điều gì, bỗng nhiên, Bảo Bảo động đậy, Hải Diêu hoảng sợ đứng tại ven đường, cô khẽ vuốt ve vùng bụng hơi nhô lên của mình, Bảo Bảo động mấy cái rồi ngoan ngoãn yên tĩnh trở lại.

Cô chưa từng cảm nhận được loại cảm giác huyết mạch tương liên này, hiện tại, trong nháy mắt, cô mới phát hiện, bất tri bất giác, hơn một trăm ngày đêm làm bạn, đứa bé đã trở thành một phần máu thịt của cô, không thể tách rời.

Cô nhịn không được, mũi chua xót, trong lòng lại ảo nảo không thôi.

Đứa bé này đến quá đột ngột, cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý làm mẹ, hơn nữa, ngay sau đó lại có quá nhiều chuyện xảy ra, cô còn chưa được hưởng niềm vui làm mẹ lại bị cuốn vào cuộc sống rối loạn.

Bỗng nhiên, Hải Diêu cảm thấy hối hận, hối hận tại sao phải lãng phí thời gian mấy tháng trên người Lục Thế Quân và Trịnh Nhã Như, vì sao không dùng mấy tháng đó để ở bên Bảo Bảo.

Càng nghĩ, trong lòng cô càng khó chịu, sau khi ba qua đời, sự tình phức tạp khiến cho cô không có thời gian để mềm yếu, nhưng vào giây phút này, bỗng nhiên cô rất muốn tìm một ai đó để dựa vào.

Thang Khải Huân….

Cô nhẹ nhàng mà gọi cái tên này, hiện tại, trong lòng Hải Diêu xuất hiện suy nghĩ mà có chưa từng nghĩ đến, nếu như cô nói cho Thang Khải Huân biết, người đêm đó là cô, nếu như cô nói cho Thang Khải Huân biết, cô có con của anh, anh sẽ như thế nào?

Bỗng nhiên, cô rất muốn thử một lần, đầu óc cô giống như choáng váng, cô thật sự bắt xe đến công ty anh.
Bỗng nhiên, cô rất muốn thử một lần, đầu óc cô giống như choáng váng, cô thật sự bắt xe đến công ty anh.

Tòa cao ốc Thành Huân màu xám bạc, ngạo nghễ đứng thẳng giữa những tòa nhà văn phòng.

Vừa mới xuống xe, dũng khí của cô đã biến mất hơn phân nửa, cô rất khinh thường chính mình vì đã lật lọng, cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình, vì sao lại có suy nghĩ hoang đường như vậy.

Cô đã dùng đứa bé này để đi trả thù Lục Thế Quân và Trịnh Nhã Như, tất cả mọi người đều biết đây là con của Lục Thế Quân, hiện tại, cô chạy đến nói với Thang Khải Huân, đứa bé này là của anh, ai sẽ tin đây?

Cho dù Thang Khải Huân có tin, cô cũng không có cách nào đối mặt với sự bàn tán của người ngoài, cho dù cô không để tâm đến nó, cô không để ý mặt mũi, không để ý đến tôn nghiêm nhưng mà Thang Khải Huân thì sao?

Năm đó, cô hại anh thảm như vậy, bây giờ lại muốn để anh gánh thanh danh đổ vỏ?

Nếu không yêu, vì sao lại phải kéo anh vào vũng bùn bên trong?

Hải Diêu xoay người muốn rời khỏi đây, lại có một chiếc xe dừng lại cách đó không xa, cô vừa xoay người liền nhìn thấy Cố Diệc Thù bước xuống xe.Cô ta mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, dáng người thon dài, mái tóc được buộc cao, lộ ra vầng trán, Cố Diệc Thù trang điểm tỉ mì, tình thần sáng láng, trong mắt đều không giấu nổi ý cười.

Cô ta cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Hải Diêu, cười tươi như hoa, đi đến chỗ Hải Diêu.

Hải Diêu cũng đành đứng đó, nở một nụ cười với cô ta.

“Đông tiểu thư, cô đến tìm Khải Huân sao? Sao lại đứng ở đây mà không vào?” Cố Diệc Thù nói, giống như hiểu ra, “A” một tiếng, nói: “Là người bên trong không cho cô vào sao? Cô không biết quy định này là do Khải Huân đặt ra, lúc trước, ngay cả tôi muốn đi vào cũng phải gọi điện thoại trước cho anh ấy…….như vậy, chúng ta cùng nhau vào đi?”




Hải Diêu không tự chủ mà cúi đầu xuống, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Không cần, tôi không có việc gì, tôi chỉ tiện đường đi qua đây mà thôi.”

Cố Diệc Thù thấy thế, sảng khoái gật đầu: “Được rồi, tôi đi trước, Khải Huân đang chờ tôi.”

“Cô…” Hải Diêu thấy cô ta xoay người, không biết vì sao lại mở miệng gọi cô taCố Diệc Thù quay đầu lại: “Sao thế? Có chuyện gì vậy?”

Hải Diêu căn môi, trong lòng vẫn còn do sự, cuối cùng vẫn không có biện pháp nói ra, nói ra thì có ích gì chứ?

Ở bệnh viện, cô ta đã nói với Thịnh Hạ, chuyện của cô ta và Thang Khải Huân đã là chuyện nước chảy thành sông, chỉ cần Thang Khải Huân mở miệng cầu hôn thôi.

“Không có gì, Cố tiểu thư nhanh vào đi thôi, Thang tiên sinh đang sốt ruột chờ cô rồi.”

Hải Diêu cố gắng để cho nụ cười của mình thật tự nhiên, Cố Diệc Thù giống như không có chú ý đến sự giãy giụa của cô, cười nói: “Trời sinh, phụ nữ có quyền đến trễ, Khải Huân cũng nên chờ tôi.”

“Cố tiểu thư thật hạnh phúc, tôi chờ tin tốt của hai người.”

Cố Diệc Thù nghe vậy, nở một nụ cười thần bí: “Không nói dối cô, tôi cũng rất mong chờ, nguyên bản Khải Huân nói muốn suy nghĩ một ngày….”

Nói đến đây, ánh mắt cô ta sáng lên, cười ngọt ngào, “Nhưng chiều nay, anh ấy đã gọi điện thoại cho tôi, nói đã đặt nhà hàng, mời tôi ăn tối? Ai nha, cô không biết đâu, lúc tôi nghe điện thoại của anh ấy, giả bộ nghiêm túc, nhưng sau đó thiếu chút nữa đã nhảy lên vì vui vẻ!”
Hải Diêu cũng bị lây nhiễm dáng vẻ vui mừng của cô ta: “Nhất định là Thang tiên sinh chuẩn bị cầu hôn với cô nên không cần thời gian một ngày để cân nhắc, sợ là anh ấy không chờ nổi mà muốn cưới cô về nhà cho yên tâm!”

Cố Diệc Thù cười vui vẻ: “Cầu hôn vội vàng như này, có thể tôi sẽ không đồng ý đâu!”

Hải Diêu cũng cười, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt: “Có tin tức tốt đừng quên nói cho chúng tôi biết đó, Cố tiểu thư, cô nhanh đi đi, tôi cũng muốn đến bệnh viện thăm Hạ Hạ rồi.”

“Giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến Thịnh tiểu thư, có thời gian, nhất định tôi sẽ đến thăm cô ấy, cô nhắn giúp tôi, bảo cô ấy yên tâm dưỡng bệnh, bên phía em ba đã có tôi, tôi sẽ không để cho nó làm ẩu.”

“Được, nhất định tôi sẽ chuyển lời giúp cô, Cố tiểu thư, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.” Cố Diệc Thù cũng vẫy tay chào cô, thấy cô lên xe rời đi, lúc này, cô ta mới thở ra một hơi, sửa sang lại đầu tóc, nhanh chóng đi đến vào trong cao ốc Thành Huân.

…………….

“Cố Diệc Thù, em luôn là người đúng giờ, sao hôm nay lại đến muộn như vậy?” Thang Khải Huân thấy Cố Diệc Thù đi đến, mỉm cười trêu ghẹo.

“Vừa rồi ở bên ngoài em có gặp một người bạn, có nói vài câu nên mới đến muộn.” Cố Diệc Thù nói một câu cho có lệ, đi đến chỗ bàn làm việc của anh, khẽ cầm lấy bút trên tay anh, giọng nói hờn dỗi: “Ba ba nói anh có chuyện tìm em, đến đây lại thấy anh bận bịu túi bụi, này ông chủ, kiếm tiền tuy quan trọng nhưng cũng phải lấp đầy bao tử của mình trước đã, không phải anh hẹn em đi anh cơm sao?”




Sắc mặt Thang Khải Huân thay đổi, vẻ mặt ngưng trọng, để bút sang mộ bên, ánh mắt nhìn về phía Cố Diệc Thù: “Ừ, tôi có mấy chuyện muốn nói với em.”

Cố Diệc Thù cảm thấy không ổn, giọng nói cũng trầm xuống: “Anh nói cho anh thơi gian một ngày để suy nghĩ, hiện tại mới được nửa ngày, em không vội.”

“Cố Diệc Thù, em là người thông minh, tôi cũng rất quý trọng tình bạn với em.”Thang Khải Huân từ từ đứng dậy, đưa lưng về phía cô ta, nhìn về phía cửa sổ.

Cố Diệc Thù chỉ cảm thấy, rõ ràng anh đứng ngay ở trước mắt mình nhưng không biết vì sao, lại không có cách nào chạm đến.

Cô ta lắc đầu, lùi về phía sau: “Hôm nay, em không muốn nghe những lời này, chúng ta đã nói sẽ suy nghĩ trong một ngày, hôm nay anh đừng nói gì cả…….”

“Anh nói mời em ăn cơm cũng chỉ là ăn cơm mà thôi, được không Khải Huân?”

Đây là lần thứ hai mà Cố Diệc Thù nói lời cầu xin, Thang Khải Huân không có sự kiêu ngạo và cảm giác thành tựu, chẳng qua, anh chỉ cảm thấy khổ sở.

“Cố Diệc Thù, em đừng bày ra bộ dáng đó….” Giọng nói của Thang Khải Huân có chút tối tăm, “Tôi không muốn lừa gạt em, bởi vì tôi trân trọng tình bạn giữa chúng ta cho nên tôi không thể lừa gạt em, tôi cũng không muốn mất đi người bạn tốt như em.”
“Cố Diệc Thù, em đừng bày ra bộ dáng đó….” Giọng nói của Thang Khải Huân có chút tối tăm, “Tôi không muốn lừa gạt em, bởi vì tôi trân trọng tình bạn giữa chúng ta cho nên tôi không thể lừa gạt em, tôi cũng không muốn mất đi người bạn tốt như em.”

“Em không muốn nghe những lời này!” Cố Diệc Thù không nhịn được cao giọng nói: “Anh biết rõ em ghét nhất hai chữ bạn bè, hai chữ này quấn chặt lấy em khiến em không thể động đậy, em muốn đến gần anh một bước cũng không được!”

“Cứ như vậy không tốt sao?” Thường Khải Huân hơi nhíu mày, trong đôi mắt thâm thúy của anh hiện lên sự buồn bã: “Cố Diệc Thù, chúng ta có thể giống như lúc ở London không tốt ư? Chúng ta cứ mãi như thế không tốt sao?”

Cố Diệc Thù lắc đầu, nước mắt tràn mi: “Anh biết rõ mà Khải Huân, em yêu anh nhiều năm như vậy, trong tim em không có người thứ hai, anh biết rõ sao còn nói để em làm bạn?”

“Nhưng thật sự tôi không có cách nào.” giọng nói Thanh Khải Huân trầm thấp, anh lùi về sau một bước, từ từ ngồi xuống ghế sofa, không gian yên tĩnh, dường như Cố Diệc Thù có thể nghe đươc tiếng tim đập của chính mình, cô ta quay mặt đi chỗ khác, tuyệt vọng nhắm mặt lại, dòng nước mắt lăn dài trên má.

“Được, em hiểu rồi.” Trầm mặc một lúc, Cố Diệc Thù cười ảm đạm một tiếng, đưa tay lên lau nước mắt, cô ta lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt anh hiện lên sự buồn bã, trên mặt anh rõ ràng hiện lên sự không vui.

Cố Diệc Thù cảm thấy đau lòng, cô ta rất muốn ôm người đàn ông giống như sắt đá nhưng nội tâm lại bất lực này vào ngực, cô ta muốn nói cho anh biết, Thang Khải Huân, người phụ nữ mà anh yêu đã là vợ của người khác, cô ấy sẽ không có khả năng trở lại bên cạnh anh, anh tỉnh lại đi?




Nhưng cô ta hiểu, nếu như cô ta nói điều này ra, cô ta và Thang Khải Huân thật sự xong rồi.

Nếu như giả bộ không biết, cô ta còn có hy vọng, nhưng nếu nói ra, dựa vào tính cách quang minh lỗi lạc của anh, anh sẽ không vì cảm kích mà lừa gạt cô ta.

Cô ta đã hèn mọn cầu xin anh như thế, thậm chí trong lòng không ngừng khẩn cầu anh lừa dối cô ta.

“Cố Diệc Thù….” Thang Khải Huân ngẩng đầu lên nhìn cô ta, đối diện với nụ cười gượng gạo của cô ta.

“Cứ như lúc trước thì tốt rồi.” Cố Diệc Thù ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, bàn tay đặt lên đầu gối của anh, giọng nói nặng nề hơi mang theo giọng mũi: “Trở lại như lúc chúng ta ở London, anh ở phòng trọ của em, ăn đồ em nấu, không cần trả tiền phòng, mỗi ngày đều uống say đến mức không biết gì, em còn giúp anh trả tiền……Thang Khải Huân, anh thật xấu, anh tính toán thật hay nha!”

Bỗng nhiên, Cố Diệc Hàn đánh vào đầu anh, mắt hạnh trợn lên: “Anh có tiền nhiều như vậy còn muốn chiếm tiện nghi của em!”

Thang Khải Huân nhìn gương mặt trước mắt, trong lòng anh cũng có chút xúc động nhưng càng nhiều hơn là sự biết ơn, cảm ơn cô vì đã khéo hiểu lòng người, cảm ơn cô vì cô đã chịu buông tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK