• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến trước cửa phòng bệnh, Giang Vãn Lê dừng lại, nhỏ giọng nói vài điều cần chú ý với Bùi Xuyên.



Dù sao cũng là lần gặp mặt đầu tiên, phải cẩn thận một chút.



“Mẹ tôi tốt lắm, dịu dàng, dễ gần, ở chung không khó lắm.” Cô nhắc nhở: “Nhưng dạo gần đây trong nhà xảy ra chuyện, cảm xúc của bà ấy không tốt lắm, anh đừng nói lung tung.”



“Tôi biết.”



Đương nhiên Bùi Thầm biết điều đó, đối với một nhà có hoàn cảnh khó khăn, chồng vừa mất, chỉ còn lại con gái, chỉ cần đối phương không đề cập đến, anh cũng sẽ không nói mấy lời không thích hợp.



Nhưng mà Giang Vãn Lê vẫn rất khẩn trương.



Lúc muốn đi vào, cô giữ chặt cổ tay người đàn ông, vẻ mặt lo lắng, chần chừ.



Còn lo lắng hơn khi cô đi gặp trưởng bối.



Thời điểm cô gặp bà nội Bùi sở dĩ thuận lợi là vì bà ấy không hỏi nhiều chuyện.



“Mẹ tôi có thể sẽ hỏi anh rất nhiều chuyện.” Mắt Giang Vãn Lê tràn đầy lo lắng: “Anh hãy nói mấy lời khiến mẹ tôi vui vẻ, ví dụ như anh cam đoan sẽ chăm sóc tôi, hay mấy lời như sẽ cho tôi hạnh phúc.”



“Ừ.”



“Còn có, nếu bà ấy hỏi anh thích tôi ở điểm gì, anh hãy nói nhiều nhiều.” Giong Giang Vãn Lê nhỏ dần: “Tôi biết anh không có tình cảm với tôi, nhưng vì phối hợp diễn trò, anh cố gắng đóng đạt một chút.”



Cô rất lo lắng sợ anh khó xử, hoặc không đồng ý.



Mặt Bùi Thầm vẫn hòa nhã, bàn tay thon dài nắm chặt tay cô: “Đi vào thôi.”



Anh gõ cửa, nghe thấy tiếng người bên trong đồng ý, dẫn Giang Vãn Lê vào.



Hai người xuất hiện không báo trước, tay trong tay xuất hiện trước mặt Tô Lan.



Giang Vãn Lê khẩn trương muốn chết, nhưng người đàn ông bên cạnh lại thản nhiên, người không biết còn tưởng anh dẫn cô đến gặp ba mẹ anh.



Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Lan, Giang Vãn Lê cười gượng gạo: “Mẹ, còn và Bùi Thầm cùng đến.”



Cô cực kỳ bất an và căng thẳng.



Bùi Thầm rất bình tĩnh dắt cô đi qua, hơi hạ thấp người, giọng nói từ tính, lễ phép: “Chào bác gái.”



“Chào… chào cậu.” Tô Lan không hổ là phu nhân thường xuyên tham gia các loại tiệc cùng chồng, sau khi bình tĩnh lại thì cười: “Cậu chính là bạn trai Vãn Lê đúng không, lúc trước có nghe con bé nhắc đến cậu.”



Giang Vãn Lê cúi đầu, giống đứa nhỏ làm sai, co quắp xem bọn họ mỗi người một câu khách sáo với nhau.



Đối với người khác, Bùi Thầm vĩnh viễn xa cách, lạnh nhạt, nhưng đối diện với người phụ nữ đối diện thì sẽ dịu dàng và kiên nhẫn hơn chút.



Ở trước mặt trưởng bối, anh hết sức kính trọng, từng câu từng chữ đều đúng lễ nghi, thành thục trầm ổn.



Quả nhiên giống Giang Vãn Lê đoán, Tô Lan hỏi vấn đề hôn nhân của bọn họ.



Bà ấy cười hỏi Bùi Thầm: “Lúc trước cũng chưa nghe hai đứa nói gì, tại sao bỗng nhiên lại muốn kết hôn với Lê Lê.”



Bởi vì là liên hôn thương nghiệp.



Nhưng không thể trả lời như vậy. Giang Vãn Lê nắm tay anh, cho anh một ánh mắt, hy vọng anh cho mẹ cô một đáp án khiến bà ấy vui vẻ.



“Bởi vì.” Giọng Bùi Thầm không cao nhưng ổn định: “Thích cô ấy.”



Lúc này không chỉ Tô Lan, đến cả Giang Vãn Lê cũng thấy ngạc nhiên.



“Thích cô ấy, muốn chăm sóc cô ấy, hy vọng mãi mãi có thể ở bên cô ấy.” Anh nói: “Cho nên kết hôn là cách tốt nhất.”



Giọng nói trầm thấp, từ tính, còn có sự nghiêm túc và chân thành.



Thấy bộ dáng Tô Lan bị thuyết phục, Giang Vãn Lê nhẹ nhàng thở ra, không thể đoán được hành động của người này, so với tưởng tượng của cô thì tốt hơn, nếu không phải trước đó họ có nói chuyện thì cô cũng tin mấy lời anh nói là thật.



Thời gian không còn sớm, sau khi hàn huyên, Bùi Thầm nói đã có xe chờ ở dưới.



Anh xách hành lý giúp họ, đi trước ấn nút thang máy.



Giang Vãn Lê dìu Tô Lan.



“Mẹ.” Giang Vãn Lê nhỏ giọng: “Mẹ cảm thấy anh ấy thế nào?”



Tô Lan không cười, rất nghiêm túc: “Cũng được, nhưng mẹ muốn biết, con thích cậu ta sao?”



“Con…” Giang Vãn Lê nhanh chóng nghĩ, nếu cô do dự hoặc phủ nhận, mẹ chắc chắn sẽ lo lắng.



Cho nên lập tức sắp xếp từ ngữ: “Đương nhiên thích, ai mà không thích người đẹp, có gen tốt như vậy, chắc chắn sẽ sinh ra một cục cưng xinh đẹp.”



Lời này khiến Tô Lan nở nụ cười, vỗ vỗ tay con gái: “Được, vậy mẹ chờ sang năm ôm cục cưng.”



Thời tiết rất tốt, có ánh nắng nhưng không quá chói, bọn họ thuận buồm xuôi gió về nhà.



Giang Vãn Lê nói muốn tìm một căn phòng mới.



Nhưng mà sau khi dừng xe, họ cảm thấy mơ màng.



Đây không phải Giang gia sao?



Bùi Thầm xuống xe trước, đi ra sau mở cửa xe cho hai mẹ con họ.



Giang Vãn Lê nhìn trái nhìn phải, xác định đây là nơi mình sống lúc trước: “Sao chúng ta lại đến đây?”



“Đây không phải nhà hai người sao?”



“Nhưng đã bị chú Hai chiếm rồi.”



“Bọn họ đã bị cảnh sát đuổi ra ngoài.”



“Vì sao?”



Bùi Thầm kiên nhẫn giải thích: “Đây vốn dĩ là nhà của ba em, sau khi ông ấy mất, mẹ em là người thừa kế đầu tiên, chú Hai em không có lý do gì mà chiếm lấy.”



Nếu họ cố chiễm giữ bất hợp pháp, vậy biện pháp tốt nhất là báo cảnh sát.



Sau khi cảnh sát nhận được điện thoại thì lập tức đến kiểm tra. chuyển nhà cần thời gian, bọn họ cũng rất kiên nhẫn chờ, đồng thời ghi chép lại các vật phẩm, để ngừa đồ quý bị lấy đi gây tranh cãi.



Lúc hai mẹ con Giang Vãn Lê đến thì mọi chuyện gần như được giải quyết xong, chỉ còn phó đội trưởng và mấy người cảnh sát thẩm tra tình huống.



Phó đội trưởng đưa sổ ghi chép cho bọn họ xem có bị mất thứ gì không.



Đồ quý trong nhà, lúc trước vì xảy ra chuyện nên đều bị bán gần hết, dựa vào tình huống hiện tại, điều nghiêm trọng nhất chính là căn nhà đã bị người khác ở một thời gian.



Nhìn từ cổng vào thì Giang trạch vẫn như xưa, nhưng khi bước vào mới phát hiện là thay đổi rất nhiều.



Chính xác mà nói, đã có người làm hư, không còn tinh xảo như trước kia, kiến trúc thanh lịch ban đầu giờ được sơn màu vàng, cây xanh thì không biết bị nhổ đi từ bao giờ, nhìn diện tích thì đoán chắc họ định làm bể bơi, mặt đất cũng gồ ghề.



Giang trạch mất nay lại lấy được lại, Tô Lan càng có ấn tượng tốt với người con rể mới này. Nhưng nhìn căn nhà tan hoang, bệnh tim của bà suýt tái phát, lập tức che ngực, cảm thấy khó thở.



“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Giang Vãn Lê đi qua đỡ: “Nếu không con đỡ mẹ đi nghỉ ngơi.”



Đứng đây nhìn không phải là biện pháp tốt.



Biết chân con gái không tốt, Tô Lan không bảo cô đỡ, ở đây vẫn còn hai người giúp việc, bảo họ đỡ bà ấy lên.



Tô Lan cười xin lỗi Bùi Thầm, thân thể không tốt, không thể tự mình chiêu đãi được, đành phải dặn dò con gái: “Mẹ tự đi nghỉ trước, con ở lại chiêu đãi Bùi Thầm, dân cậu ấy đi xung quanh tham quan.”



“Không sao, tự bọn con đi được.” Giang Vãn Lê chỉ quan tâm đến mẹ, không rảnh lo chuyện khác: “Đều là người một nhà, về sau không cần khách khí.”



Ba chữ người một nhà nghe hết sức ấm áp.



Thư ký Lương đi theo cũng cười, nhìn ông chủ của mình, thoải nhìn không có gì khác thường, nhưng tâm mắt vẫn dính trên người phụ nữ, chưa rời một giây.



Nhìn Giang Vãn Lê đi vụng về, Bùi Thầm đi lên, nhẹ nhàng giữ tay cô: “Tôi đỡ em.”



Cô ngạc nhiên, theo bản năng nhìn thư ký Lương và phó đội trưởng đội cảnh sát và mấy bị cảnh sát phía sau, khẩn trương lắc đầu: “Không cần, tôi tự đi được.”



Nghĩ vợ chồng bọn họ ngại, thư ký Lương thức thời lấy lý do xem xét đồ, dẫn họ sang một phòng khác.



Tôi Lan đã đi xa, chỉ còn lại hai người họ, Bùi Thầm không cho cô cơ hội từ chối, giơ tay bế ngang cô lên.



Cơ thể trên không, tay cô đặt trên vai người đàn ông, hai người cách nhau rất gần, hô hấp đan xen nhau khiến người ta mặt đỏ tim đập.



“Để tôi xuống.” Giang Vãn Lê chớp chớp lông mi: “Tôi thật sự có thể tự đi được.”



“Không phải vừa rồi nó là người một nhà sao?”



“Hả?”



“Vậy còn khách khí cái gì?”



“…”



Không phải cô khách khí, chỉ là có chút ngượng ngùng.



Dù sao ôm người lên lầu vẫn rất mệt, tuy rằng nhìn anh ôm cô nhẹ như ôm thú bông vậy.



Cô hỏi: “Có phải tôi rất nặng không?”



“Ừ.”



“Không thể nào.”



“Cho nên ôm được, không cần lộn xộn.”



“Tôi thực sự nặng sao, có phải nên giảm béo không?” Giang Vãn Lê dường như không nghe thấy, chỉ quan tâm cân nặng của mình, rất ảo não: “Tối qua tôi không nên ăn gì, lần trước ở trước mặt bà nội tôi cũng ăn rất nhiều…”



Thấy cô mặt mày ủ ê, Bùi Thầm sửa miệng: “Lừa em thôi, không nặng.”



Chỉ là muốn cô ôm lấy mình mà thôi.



“Cái người này, sao lại lừa tôi?” Giang Vãn Lê có chút bực bội, vỗ nhẹ nhẹ vào vai anh: “Rất đáng ghét.”



“Đáng ghét sao?”



“Đáng ghét.”



Bùi Thầm nhìn khuôn mặt sinh động trước mắt, tuỳ ý trần thuật lại: “Vừa rồi ở bệnh viện, không phải em nói thích tôi sao?”



“?”



“Còn nói muốn sinh cục cưng xinh đẹp với tôi.”



“…”



Bị nghe thấy hết rồi.



Mắt Giang Vãn Lê trừng to, cứng họng.



Cô chỉ lo nói chuyện với Tô Lan, không chú ý anh đi phía trước.



Vậy mà lại bị nghe thấy không sót một chữ.



Cô lại muốn độn thổ một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK