Giang Vãn Lê cầm chìa khóa xe bĩu môi, cũng đành phải theo ý anh.
Bởi vì có người bên cạnh, cho nên phải cẩn thận hơn, hơn nữa anh cũng chỉ đạo cô, nên cô không lúng túng lắm.
Đích đến là mộ của lão Giang tổng.
Thời điểm trên xe, Bùi Thầm nhắc nhở: “Chuẩn bị bắt đầu thử nghiệm xe, chắc mấy ngày nữa là có chân tướng chuyện ba em.”
“Thật sao?” Giang Vãn Lê kích động, thật tốt quá, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Cuối cùng sẽ biết tai nạn xe là sự cố hay là có người cố tình gây chuyện.
Nếu là do người cố ý, nếu không truy cứu đến cùng, ba ở dưới hoàng tuyền cũng không yên ổn.
Người ba chưa từng làm chuyện xấu, đối nhân xử thế vô cùng tốt, tai nạn ngày đó quả thật là một tai họa lớn, bỏ lại nửa đời cố gắng của mình, bỏ lại gia đình, con gái, một mình đi vào thế giới tối tăm.
Ngẫm lại khiến người ta thương tiếc, rơi lệ.
Nghĩa trang, Giang Vãn Lê cầm bó hoa cúc màu trắng, từ từ đi đến trước mộ ba mình, có rất nhiều lời muốn nói.
Cô và mẹ đều rất nhớ ông.
Trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi lần đều nghĩ đến ba, đều nghĩ nếu ông còn sống thì tốt biết bao.
Nhưng chỉ có thể ước mà thôi, hiện thực tàn khốc, hai mẹ con cô chỉ có thể tự đối mặt với những khó khăn.
May mắn là tất cả đều đã qua.
Hiện tại Phạn Ni đang đi vào quỹ đạo, tuy rằng vẫn lỗ vốn, nhưng cô tin rằng sẽ có một ngày tốt lên, sẽ không phụ công sức của ba.
Giang Vãn Lê đặt bó hoa xuống, vẫn chưa đứng dậy, cúi đầu, cằm để ở đầu gối, thì thào: “Còn có một chuyện, con chưa kịp nói với ba, con đã kết hôn, tuy rằng quen không lâu, nhưng hình như con…”
Bỗng có tiếng bước chân, cô dừng lại, ngước mắt nhìn thì là Bùi Thầm.
Anh cũng cầm một bó hoa màu trắng để trước mộ.
Giang Vãn Lê nói chuyện rất nhỏ, nửa câu đầu người khác cũng không nghe thấy, Bùi Thầm đến đây, lấy tay vỗ nhẹ đầu gối của cô, bảo cô đứng dậy.
Chân cô từng bị thương, cho dù khỏi hẳn, nhưng anh vẫn nhớ đến chuyện này, sẽ không bảo cô vận động nặng, cũng không hy vọng cô ngồi xổm lâu như vậy.
Anh mất ba mẹ từ nhỏ, mục đích sống của anh là tương lai, luôn nhìn về phía trước, để người trên trời có thể an tâm.
Trước kia Bùi Thầm đã gặp ba vợ, quan hệ không quen thuộc, cũng không xa lạ, khi ông còn sống, anh cũng không ngờ có một ngày mình là con rể của ông.
“Lê Lê.” Bùi Thầm nhìn cô gái đang cúi gằm mặt: “Ổn không em?”
Anh thấy cô cúi đầu, nghĩ cô khóc nhè.
Giang Vãn Lê lo lắng tinh thần của mẹ, nên không dẫn bà ấy đến đây, nhưng dường như bản thân cô cũng không chịu được áp lực.
Nhưng cô cũng không khóc nhè như Bùi Thầm nghĩ, đôi mắt và khuôn mặt đều hồng hồng, không biết đang nghĩ gì.
“Có.” Cô đứng lên, mím môi, cười nhợt nhạt: “Vừa rồi anh nghe được những gì?”
“Cái gì?”
“Vừa rồi em giới thiệu anh với ba em.”
“Vậy à.” Bùi Thầm giật mình: “Anh không nghe thấy gì, em giới thiệu xong rồi sao?”
“Ừ…”
Cũng coi là vậy.
Chỉ có vài lời chưa nói.
Nhưng nói hay không cũng không sao.
Giang Vãn Lê nhìn người đàn ông anh tuấn, thật ra đến bản thân cô cũng không biết, tại sao lại sợ anh nghe được tiếng lòng của cô.
Cô cẩn thận nắm tay anh, cảm nhận được độ ấm quen thuộc, cả người như trôi bồng bềnh.
Buổi sáng hai người ở cùng nhau, buổi chiều Bùi Thầm phải đến công ty.
Lúc về vẫn là Giang Vãn Lê lái xe, rất thuận lợi, không xảy ra sai lầm gì, mặc dù lâu rồi không lái nhưng cô vẫn có nền tảng, trước khi Bùi Thầm xuống xe, cô cam đoan với anh, tuyệt đối sẽ lái cẩn thận, không xảy ra sự cố đâu, cô cũng không phải sát thủ đường cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tươi cười: “Chờ anh tan tầm, em lại đến đón anh, được không?”
Trước kia đều là anh đến đón cô, bây giờ họ đổi vai cho nhau.
Bùi Thầm chưa trả lời đã nghe thấy cô nói: “Đương nhiên nếu anh bận, em sẽ đi đón Minh Trà trước.”
“Sáu giờ.” Anh nói: “Anh sẽ tan làm đúng giờ.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Không chắc chắn đúng giờ.
Có thể sẽ sớm hơn một chút.
Giang Vãn Lê ôm chờ mong chuyện đến đón anh, vẻ tươi cười trên mặt không giảm bớt, lúc chuẩn bị rời đi lại hỏi: “Anh thật sự không bận sao, không cần bởi vì em đến đón mà bỏ chuyện quan trọng.”
Câu nói này rất săn sóc, đến cô cũng thấy xấu hổ.
“Không bận.” Bùi Thầm nói: “Đúng lúc để cho mọi người biết vợ anh tốt thế nào.”
“Thể hiện ân ái sao?”
“Ừ.” Anh nói: “Thư ký Lương nói nhân viên công ty và cư dân mạng đều nói chúng ta không ân ái.”
Để đánh bay lời đồn, bọn họ phải khoe ân ái.
Trước kia Bùi Thầm đối với những lời bàn tán, tốt hay xấu anh đều mặc kệ, miệng là của người khác, tuỳ ý bọn họ nói gì, thời gian đôi co cùng họ, anh đã giải quyết được rất nhiều việc, nhưng hiện tại không giống vậy, những lời đồn nhảm đó không chỉ nhằm vào một mình anh.
“Chúng ta…” Giang Vãn Lê ngồi trong xe, chần chờ: “Khoe ân ái thế nào? Nếu em chỉ đến đón anh tan làm, vậy khá bình thường.”
“Vậy hả.”
“Ừ, nếu không em tặng anh một bó hoa nhé.”
“…”
Chuyện này không phải là việc đàn ông nên làm sao.
Nhưng Giang Vãn Lê suy xét rất nghiêm túc, hơn nữa không cảm thấy có gì bất thường, vốn dĩ hoa là để tặng người khác, không quan trọng là nam hay nữ tặng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã đến 5 giờ rưỡi.
Giang Vãn Lê giữ lời, bừng bừng bứng thú tới cửa hàng bán hoa, hoa đủ màu sắc, cô chọn vài bông có màu sắc rực rỡ.
Chọn xong cô chụp một bức ảnh, gửi cho Minh Trà, hỏi cô ấy đẹp hay không.
Minh Trà: [Wow, rất đẹp, chồng cậu tặng sao? Rất lãng mạn.]
[Không phải, là tớ mua.]
[?]
[Tớ định tặng anh ấy.]
[Lê tử? Cậu chắc chắn? Tại sao lại tặng hoa cho anh ta?]
[Không được sao?]
[Không phải là không được, nhưng đây là chuyện của đàn ông, cậu làm rồi thì anh ta làm gì?]
[Tớ tặng hoa, anh ấy nhận hoa.]
[Đây không phải một bông hoa đơn giản, đây là tình yêu.] Minh Trà nói đầy lý lẽ: [Nếu cậu không thích anh ta, cần gì phải chủ động tặng hoa cho anh ta, Lê tử, thừa nhận đi.]
[… Tớ không nghĩ nhiều như vậy.]
[Bởi vì phản ứng cậu trì độn, nhưng tiềm thức cậu nói với chính mình, phải tặng hoa cho người mình thích.]
Giang Vãn Lê không ngờ chỉ hành động tặng hoa của mình mà khiến Minh Trà nghĩ nhiều như vậy, không biết nói gì, dù sao, cô không thừa nhận mình thích Bùi Thầm.
Chỉ hợp tác liên hôn, làm gì có thứ tình cảm đó.
Thấy sắp đến giờ, Giang Vãn Lê chuẩn bị xuất phát đến công ty anh.
Cô cho rằng bản thân có thể đến công ty anh trước mười phút, nhưng bỏ qua một chuyện quan trọng, đó là kẹt xe.
Hôm nay kẹt xe sớm hơn mọi ngày, bởi vì hình như phía trước có tai nạn giao thông.
Giang Vãn Lê hạ cửa sổ xe, lẩm bẩm: “Sao lại thế này?”
Tài xế xe bên cạnh thuận miệng: “Phía trước có một chiếc xe Rolls Royce Cullinan xảy ra sự cố, đáng tiếc, xe quý như vậy, công ty bảo hiểm lỗ to.”
“Người có sao không?”
“Ai biết được.”
Giang Vãn Lê vốn bình tĩnh, lại cảm thấy không đúng, Rolls Royce Cullinan ở thành phố rất ít, nếu cô không nhầm thì chỉ có một chiếc là của Bùi Thầm, chẳng lẽ tự Bùi Thầm lái xe về sao.
Không thể nào, anh không phải là người không giữ chữ tín, nếu đã đồng ý với cô thì nhất định sẽ đợi cô.
Nhưng sự bồn chồn vẫn chưa hết, cô tìm một chỗ để dừng xe, sau đó đi xuống xem xét tình hình.
Vừa xảy ra tai nạn, Giang Vãn Lê nhìn thấy rõ biển số xe, không phải ai khác, chính là xe của Bùi Thầm.
Cô sợ tới mức vội chạy tới.
Trong xe chỉ có một người, chảy rất nhiều máu, người đã rơi vào trạng thái hôn mê, Giang Vãn Lê khẩn trương muốn chết, hô to: “Xe cứu thương đâu? Xe cảnh sát đâu? Có ai không?”
Xung quanh không có ai cả, bởi vì vừa rồi không biết ai hô một câu xe có khả năng sẽ phát nổ, cho nên mọi người không dám vây xung quanh.
Giang Vãn Lê không rảnh lo nhiều như vậy, lấy điện thoại gọi cấp cứu, cô thấy cảnh sát bên kia chạy tới, vội vẫy tay với bọn họ.
Cảnh sát đến đây, xem xét tình huống người bị thương, không hành động thiếu suy nghĩ, cũng bảo Giang Vãn Lê đừng cử động, ngộ nhỡ động đến miệng vết thương hoặc xương cốt.
Cảnh sát bắt đầu liên hệ đồng nghiệp đến đây, dọn đường cho xe cấp cứu đến, đồng thời bản thân duy trì trật tự để không xảy ra sự cố thứ hai.
Cũng may là có bệnh viện ở bên cạnh, vài phút sau đã đến nơi, thời điểm người bị đưa lên cáng, Giang Vãn Lê vẫn chưa rõ tình huống.
Tìm cô đập rất nhanh, bình bịch đến mức cô có thể nghe thấy.
Không kéo dài thời gian, cô vội lái xe của mình theo sau xe cứu thương.
Đến nơi cô cũng không biết mình đi đến kiểu gì.
Giống như trời sập, trái tim mất phương hướng, khả năng ông trời đối nghịch với cô, luôn luôn cướp đi người yêu cô, người cô yêu, nhất định phải khiến cô bất hạnh.
Bản thân cô cũng không làm sai chuyện gì, cũng không hại ai, chuyện xấu duy nhất làm là đi đường không cẩn thận giẫm chết con nhện.
Cô lái xe, thương tâm nhưng không thể khóc, hơn nữa người còn chưa chết, cô không thể khóc như khóc tang được, đến bệnh viện ngay sau xe cứu thương.
Phòng cấp cứu, bác sĩ và y tá đang rất bận rộn, nhìn bọn họ vô cùng lo lắng đẩy cáng cứu thương, mặt Giang Vãn Lê tái nhợt, bọn họ đang nói thuật ngữ y học, cô nghe không hiểu.
Bùi Thầm…. Chắc sẽ không sao đâu…
Nếu anh xảy ra chuyện gì, cô phải làm sao…
Giang Vãn Lê dựa vào tường, chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng không kiểm soát được, cô khóc ra.
Rất lo lắng nhưng cô lại không thể làm gì.
Nếu hành trình hôm nay không như vậy, chắc anh sẽ bình an, không xảy ra chuyện.
Thực ra Minh Trà nói không sai, cô có thích anh một chút, đương nhiên, không đơn giản chỉ là một chút, nhưng cô chỉ thừa nhận là một chút, nếu thừa nhận rất thích anh, cô sợ không khống chế được tình cảm của mình.
Y tá đi ngang qua, thấy cô vậy liền biết là người nhà của bệnh nhân, an ủi vỗ vỗ vai cô, bảo cô không cần lo lắng, sẽ không có việc gì.
Sao có thể không lo lắng?
Giang Vãn Lê khóc rụt rụt vai.
Không biết khóc bao lâu, lúc này điện thoại vang lên.
Mắt đầy nước mắt, không nhìn số liền nhận luôn, sau khi nghe được tiếng Bùi Thầm quen thuộc bên kia, Giang Vãn Lê buột miệng thốt: “Anh không chết sao?”
Bùi Thầm:?
Cô giật mình, dường như phát hiện ra điều lạ, sau khi nấc một cái, lại không yên tâm hỏi: “Sao lại thế này? Anh không sao chứ?”
“Lê Lê sao vậy?”
“Em…”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có, anh nói trước, anh thế nào?”
Sau khi nghe ra điều bất thường của đối phương, cả hai đều hỏi tình huống đối phương trước.
“Anh rất tốt.” Bùi Thầm nói: “Ở cửa công ty chờ em một hồi lâu, giờ em đang ở đâu?”
Cái gì? Ở cửa công ty?
Giang Vãn Lê hít hít mũi, hơi khó tin, sau khi chắc chắn người bên kia là Bùi Thầm, trái tim buông lỏng, nói mình đang ở bệnh viện.
“Bị bệnh sao?” Bùi Thầm nhíu mày: “Nghe giọng em lạ lạ.”
“Không có… Em chỉ bị cảm mạo.” Giang Vãn Lê nói dối.
“Cho nên đến bệnh viện khám?”
“Không phải.” Cô lắc đầu: “Trên đường đi đón anh, em gặp một chiếc Rolls Royce Cullinan gặp tai nạn, cho rằng người bị thương là anh, nên mới đến…”
Không ngờ người đó không phải là anh.
Là cô nhầm.
“Xin lỗi, em đã nói đến đón anh.” Giang Vãn Lê nhỏ giọng xin lỗi: “Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có khả năng là em khẩn trương nhìn nhầm biển số xe, chiếc xe đó không phải xe anh.”
“Rolls Royce Cullinan?” Bùi Thầm khẽ nhíu mày: “Trước đó Tạ Hoài Dư mượn xe này.”
“Anh ta?”
Cô ngạc nhiên.
Chẳng lẽ người đang nằm trong phòng cấp cứu là Tạ Hoài Dư?
Cô thật không nghĩ đến chuyện này, lúc trước ăn cơm, quả thật có nghe nhắc đến chuyện này.
Vô cùng kinh ngạc, cô nghe thấy y tá gọi người nhà đến nộp tiền viện phí.
Giang Vãn Lê không cúp điện thoại, đi đến trước phòng cấp cứu nhìn.
Đúng là… Tạ Hoài Dư.
“Em vừa mới nhìn.” Giang Vãn Lê lẩm bẩm với điện thoại: “Người bị thương đúng là anh ta.”
“Cậu ta có sao không?”
“Hình như là không.”
Bùi Thầm cười khẽ: “Em nghĩ là anh sao?”
“Đúng vậy, nếu không sao em lại cho anh leo cây.”
“Vừa rồi em khóc đúng không?”
Giang Vãn Lê sửng sốt.
“Khóc vì anh hả?” Bùi Thầm cười nhẹ một tiếng: “Lê Lê?”