Cô mím môi, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay người đàn ông: “Đúng không chồng~”
Cô nhấn mạnh chữ cuối cùng, cực kỳ yêu mị.
Quả thực là con yêu tinh ra khỏi núi, cố tình đi ra để mê hoặc lòng người.
Bùi Thầm rụt tay lại, ngăn cản cô: “Hiện tại anh không có biện pháp nào với em.”
Đuôi lông mày cô nhếch lên, không giấu được sự vui vẻ.
“Thế nhưng.” Anh nhìn vào bụng cô: “Chờ bảo bảo ra đời, chúng ta từ từ tính sổ.”
“Tính sổ cái gì?”
“Từ khi em có bảo bảo đến hôm nay, em cố ý trêu chọc anh nhưng lại không cho anh đụng vào, tổng cộng mười lần.”
“…”
Giang Vãn Lê bối rối, sao anh lại nhớ rõ như vậy, lần nào cô cũng cố tình trêu anh, nhưng thái độ anh cũng bình thường, cô còn tưởng anh không mang thù.
Không ngờ anh lại tính toán kỹ vậy.
“Thực ra em không cố ý.” Giang Vãn Lê: “Em chỉ muốn hôn anh, ôm anh một cái, không có ý khác, càng không có ý trêu đùa anh, nhìn anh khó chịu, em cũng rất khó chịu.”
Mặt Bùi Thầm không đổi sắc, nhìn xem vợ nhỏ còn chối kiểu gì.
“Em biết anh không thoải mái, ban ngày đi làm, buổi tối còn phải chơi với em.” Cô càng nói càng chân thành: “Với tư cách là vợ, em rất thấu hiểu sự vất vả của anh, rất muốn làm chút chuyện vì anh nhưng mà lực bất tòng tâm. Dù sao em cũng là phụ nữ có thai, anh không thể tùy tiện động vào em, vạn nhất xảy ra chuyện không hay thì sao.”
Càng nói càng đáng thương.
Nhưng Bùi Thầm đã quá hiểu cô, trong mười chữ đó thì có chín chữ là giả, nhìn đôi mắt tưởng chừng như đơn thuần nhưng thực tế ẩn chứa rất nhiều tâm tư.
“Vậy sao?” Bùi Thầm nhàn nhạt hỏi: “Nếu như phu nhân săn sóc như vậy, muốn làm chút chuyện vì anh thì đến đây đi.”
“?”
Ánh mắt anh nhìn cô từ từ trên xuống dưới một lượt.
Giang Vãn Lê cẩn thận nuốt nước miếng, rõ ràng mặc rất nhiều quần áo, nhưng lại có cảm giác bị nhìn thấu, cuối cùng tầm mắt anh dừng ở ngực cô và tay cô, lúc đó cô cảm thấy hít thở không thông.
Vừa rồi cô chỉ nói bậy thôi.
Cô chỉ muốn giả vờ một chút, chứ không có ý muốn giúp anh thật.
Lần trước anh đi công tác, cô cảm nhận rõ ràng được sự mạnh mẽ của anh, quả thật cô như con mồi mặc anh xâu xé.
“Em bỗng nhớ ra, Trà Trà muốn gọi video với em.” Giang Vãn Lê lấy điện thoại, định chạy lên tầng.
Nhưng mà vô dụng.
Bùi Thầm chậm rãi chặn đường của cô, sau đó xách cô như xách con gà đến trước mặt mình, giống như thầy giáo nghiêm khắc dạy dỗ học sinh, híp mắt lại: “Khả năng bây giờ bạn em không rảnh.”
Giang Vãn Lê ngẩng đầu: “Cái gì?”
“Lúc cô ấy lấy nước, không cẩn thận làm đổ lên quần Thịnh Việt Ngôn, bây giờ chắc đang trên đường đến tiệm quần áo.”
“Sao, sao anh biết?”
“Không phải Thịnh Việt Ngôn nói, chẳng lẽ cái quần nói với anh?”
“…”
Giang Vãn Lê nhớ tới hai người họ quen nhau, cho nên Bùi Thầm biết chuyện cùng bình thường.
Nha đầu kia thật là, thế mà dám làm đổ nước vào quần ông chủ.
Không đúng, bây giờ cô còn quan tâm đến chuyện cô ấy làm cái quỷ gì.
Cô nên lo cho bản thân thì tốt hơn.
“Đi thôi.” Bùi Thầm chỉ hướng cho cô: “Đi lên ngủ.”
Cô vừa cẩn thận bước đi, vừa dò hỏi: “Anh chắc chắn là đi ngủ.”
“Không chắc.”
“…”
Giang Vãn Lê khốn khổ, thế mới nói họa từ miệng mà ra, cô không nên lắm chuyện, để bây giờ bản thân phải trả giá.
Bước chân cô chậm hơn, cuối cùng dùng giọng điệu thương lượng, chắc Bùi Thầm ở cửa phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn với cùng khó xử: “Thế nhưng em không biết.”
“Không biết cái gì?”
“Chính là…. Giúp anh.”
“Giúp anh cái gì?”
“Dùng…” Cô yên lặng duỗi tay ra: “Tay.”
Bùi Thầm vốn đang nhíu mày, nghe vậy thì bật cười: “Sao đột nhiên lại nói vậy, anh bảo em dùng tay giúp em lúc nào?”
“Vậy tại sao anh cứ nhìn chằm chằm vào tay em?”
“Đẹp.”
“…”
Cô từ hoảng sợ biến thành an tâm, vui vẻ, thì ra anh không có ý này, cô còn tưởng anh muốn trừng phạt cô bằng cách đó.
Sau khi xác định được ý anh, Giang Vãn Lê vui vẻ đi tắm, dưỡng da, sau đó nằm trên giường xem điện thoại, chơi đến lúc ngủ thì chui vào ngực người đàn ông.
Cơ thể cô nhỏ nhưng cũng khá có nhiều thịt, thời điểm ôm anh, cả đầu và cánh tay anh đều che trước mặt cô.
Ban đêm yên tĩnh, Bùi Thầm chậm rãi mở miệng: “Anh có thể sờ con không?”
“Có thể.” Giang Vãn Lê nghi hoặc: “Nhưng còn chưa thành hình.”
“Anh biết.”
Tay Bùi Thầm nhẹ nhàng đặt ở bụng cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô.
Theo lý thuyết, phụ nữ có thai được chồng sờ bụng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, thoải mái.
Nhưng Giang Vãn Lê chưa nhắm mắt được bao lâu, dần nhận ra có điều không đúng: “Anh chắc chắn là sờ bụng?”
“Ừ.”
“Có phải anh sờ nhầm rồi không?”
“Không có.”
“Thế nhưng rõ ràng anh…”
Còn chưa nói hết, Giang Vãn Lê đã bị anh ôm chặt.
“Để anh ôm một lát.” Giọng Bùi Thầm ngày càng khàn: “Em có biết anh muốn em nhiều thế nào không?”
Hơi thở nóng bỏng khiến hô hấp Giang Vãn Lê gián đoạn vài giây, đôi môi bị người đàn ông cướp lấy.
“Anh biết.” Anh nhẹ giọng trấn an: “Anh chỉ hôn nhẹ.”
“…”
Giang Vãn Lê nhìn quần lót bị cởi ra vứt trong chăn, quả nhiên không thể tin lời đàn ông.
Nghe tiếng hít thở của anh, không phải cô không biết anh đang kiềm chế điều gì, nếu cô không ở đây thì không xảy ra chuyện gì, nhưng cô chẳng những ở đây mà còn cố ý trêu chọc anh, đối với một người đàn ông mà nói, không có phản ứng gì mới là điều không bình thường.
“Cọ một chút.” Bùi Thầm nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô: “Được không?”
“Ừ…”
Cuối cùng vẫn lo lắng chuyện cô có thai, nên không quá mức.
Nhưng Giang Vãn Lê phát hiện mình khờ dại, trên đời làm gì có con sói nào thấy thịt mà không ăn, huống chi còn lại là loài sói đói vài ngày, cọ một chút cũng không thỏa mãn.
Vốn chỉ nghĩ chỉ cọ thật sự, ai ngờ cả người Giang Vãn Lê đầy mồ hôi, ưm một tiếng.
Cuối cùng họ vẫn làm, nhưng nhẹ hơn trước kia rất nhiều, hai người đều rất cẩn thận để không làm bảo bảo bị thương.
Xong chuyện, Giang Vãn Lê chui ra khỏi người anh, cách anh vài mét, để bản thân đỡ phải vận động mệt nhọc.
Anh thì lại không mặt mũi sán lại gần cô, tay ôm eo cô: “Lê Lê.”
Cô rất mệt, nên khá thờ ơ: “Hả?”
“Chúng ta đặt tên cho bảo bảo đi.”
“Tên gì?”
“Em không muốn đặt sao?”
Giang Vãn Lê nghĩ nghĩ: “Em không biết đặt, anh đặt đi.”
Trong thời gian mang thai, hầu như cô đều giao hết mọi chuyện cho anh, bây giờ đến tên con cũng lười suy nghĩ.
Thứ nhất tên bé phải có ý nghĩa sâu xa, phải tra từ điển hoặc Kinh thi, rất hao tâm tổn trí, hơn nữa còn chưa biết tính tình đứa bé, không bằng đợi sinh ra rồi đặt.
Bùi Thầm không nghĩ như vậy, ôm người trong ngực, nói ra một cái tên của bé gái: “Đặt có một chữ ‘Anh’ đi.”
“Anh trong hoa anh đào sao?”
“Ừ.”
“Đó không phải tên bé gái sao? Nếu là bé trai thì sao?”
Giang Vãn Lê thấy anh nhắc đến tên con, còn tưởng anh nghĩ cả tên bé trai, bé gái, ai ngờ chỉ nghĩ tên bé gái.
“Không phải em nói trai chua gái cay sao.” Bùi Thầm cười khẽ: “Vậy chắc là một tiểu công chúa.”
“Cũng đúng.”
Để về sau bản thân có thể ăn cay, Giang Vãn Lê không phản bác, nghĩ nghĩ, cảm thấy cái tên này không tệ, rất dịu dàng: “Vậy gọi Anh Anh đi.”
Hai người đều đồng ý với cái tên này.
Dường như chắc chắn đứa bé trong bụng là bé gái, cho nên bắt đầu trang trí phòng trẻ con.
Khi có một người chồng đảm đang, có trách nhiệm thì phụ nữ có thai hoàn toàn thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, quãng thời gian Giang Vãn Lê mang thai, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Bất tri bất giác đến ngày dự sinh.
Minh Trà cũng cực kỳ có hứng thú với việc bạn tốt sinh con, sợ cô buồn chán nên rất hay đến thăm.
Phòng bệnh của Giang Vãn Lê là một phòng cao cấp, có chồng và bạn đến bồi sinh, các phương tiện bên trong đều rất xa hoa, các y tác, bác sĩ lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng.
Trước ngày sinh một ngày, Giang Vãn Lê vẫn nói chuyện phiếm với Minh Trà.
Cô rất bình tĩnh, cho dù người khác có nói những điều nguy hiểm khi sinh con, nhưng cô không hề bị ảnh hưởng, nên làm gì thì làm, vẫn ăn uống bình thường, lúc cô đang ăn nụ bạch hoa ngâm giấm thì Minh Trà gọi video đến.
Thấy cảnh đó, Minh Trà ngạc nhiên: “Chồng cậu phá sản sao, sao cậu lại ăn cái này?”
“Không.” Giang Vãn Lê trả lời: “Quý trước giá thị trường còn tăng mà.”
“Vậy xin hỏi tiểu phú bà, sao cậu lại ăn món này?”
“Ăn ngon.”
“…”
Minh Trà khó tin: “Cậu không bị người khác bắt cóc đó chứ? Không phải trước đó còn chê món này sao? Sao lại thay đổi như thành một người khác vậy, chẳng lẽ bệnh viện ngược đãi cậu?”
Giang Vãn Lê dừng động tác ăn lại, nói: “Là tớ muốn ăn, tớ cũng không biết tại sao, ngày hôm qua là tớ bắt đầu thèm chua.”
Minh Trà có vẻ hiểu ra, tuy không mang thai, nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, khẩu vị phụ nữ có thai đa dạng, cô ấy hiểu được.
Thế nhưng khẩu vị Giang Vãn Lê không giống những người khác.
Cô ăn thứ đó khiến cô ấy cảm thấy rất kỳ lạ.
Hai người không tập trung vào đề tài ăn uống nữa, Minh Trà hỏi: “Chồng cậu không ở cùng cậu sao?”
“Anh ấy đi ra ngoài.”
“Cậu sắp sinh rồi, anh ta đi ra ngoài làm gì?”
“Không phải.” Giang Vãn Lê giải thích: “Anh ấy đứng ngay ngoài cửa.”
“Để làm gì? Hút thuốc sao? Hay là làm gì sai bị cậu đuổi ra ngoài?”
“Lo lắng trước khi sinh.”
“?” Minh Trà vui vẻ: “Tớ mới nghe phụ nữ có chứng lo lắng trước khi sinh, anh ta là một người đàn ông, sao lại có bệnh đó?”
Giang Vãn Lê cười.
Lúc trước Bùi Thầm rất tốt, cẩn thận chăm sóc cô, gặp phải chuyện không rõ sẽ đi hỏi bảo mẫu, nhưng đến ngày dự sinh của cô, anh dần cảm thấy nghiêm trọng, tâm trạng cũng không được thoải mái, không khẩn trương thì lo lắng, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể đi ra ngoài.
Cho dù tâm tình phức tạp, anh cũng không thể hút nước, trên người có mùi thuốc lá sẽ không thể bên cạnh cô.
“Có thể là quá lo lắng.” Giang Vãn Lê nhìn ra phía cửa: “Thực ra tớ cũng thấy rất buồn bực, bình thường không thấy anh ấy gấp như vậy.”
“Là do lo lắng cho cậu.”
“Nhưng căn bản không cần lo lắng, tớ và bé cưng đều rất khỏe mạnh.”
Giang Vãn Lê rầu rĩ nghĩ, bác sĩ và y tá đều là những chuyên gia hàng đầu, chắc chắn bé con sẽ bình an chào đời.
Là đương sự, cô bình tĩnh như vậy, không ngờ Bùi Thầm lại là người luống cuống.
Hoàn toàn khác với bộ dáng bình tĩnh trước kia.”
“Cho dù xác suất gặp chuyện không may gần như là không, nhưng lo lắng thì vẫn phải lo lắng.” Minh Trà cười nói: “Nếu không cậu nói mấy câu với anh ta đi, để anh ta đừng lo.”
“Đi đi.”
Giang Vãn Lê cũng thấy nên làm vậy.
Cô cúp điện thoại, lúc chuẩn bị xuống giường thì lại cảm thấy bụng đau dữ dội.
Y tá bên cạnh thấy vậy vội chạy đến, giàu kinh nghiệm nên cô ấy biết ngay là xảy ra tình huống gì: “Phải sinh rồi.”
Vừa đau, Giang Vãn Lê vừa nghĩ, bây giờ thì không cần lo làm gì để loại bỏ lo âu thì đã phải vào phòng sinh rồi.
Quá trình sinh khó khăn hơn cô tưởng rất nhiều.
Từ trước đến nay chưa từng trải qua đau đớn như vậy.
Sau khi kết hôn, va phải cái gì cũng kể khổ với Bùi Thầm để lừa anh hôn.
Thời điểm ở nhà thì là đại tiểu thư ngây thơ.
Sau khi gả cho anh cũng thoải mái làm một con cá mặn.
Cô chưa từng phải chịu đau như vậy, đây là lần đầu tiên.
Quá trình sinh tử diễn ra trong vòng ba tiếng.
Khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Giang Vãn Lê thở phào nhẹ nhõm, trên trán có rất nhiều mồ hôi, nhưng cô đến sức lau cũng không có, chỉ trợn tròn mắt nhìn bác sĩ bế một cục cưng nhăn nheo ra, sau đó còn thấy Bùi Thầm.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô thấy khóe mắt anh đỏ đỏ.
Hết thảy giống như một giấc mơ, tiêu tốn rất nhiều tinh lực của cô.
Chờ cô tỉnh lại đã là buổi tối.
Bé cưng được đưa đến phòng chăm sóc trẻ nhỏ.
Bùi Thầm mặc đồ tiêu độc đi vào, anh không ngồi lên giường, nửa quỳ dưới đất, bàn tay to nắm lấy bàn tay cô:“Lê Lê.”
Có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng tại thời khắc này lại không thể thốt ra được gì.
Nhưng Giang Vãn Lê hiểu hết.
Lúc này còn có tâm tình trêu chọc anh: “Sinh con thật vất vả, nếu giống anh nói, đàn ông có thể sinh con thì thật tốt.”
Một ngày, Bùi Thầm đi học khóa chăm sóc mẹ và bé, sau đó về nhà nói chuyện với cô, liệu có chuyện đàn ông sinh con ở tương lai không.
Anh cho rằng thân thể phụ nữ rất quý giá, cảm thấy yếu đuối hơn đàn ông rất nhiều, nếu có ngày đàn ông sinh được con thì rất tốt.
Lúc đó Giang Vãn Lê cười, nói anh nghĩ lung tung.
Bây giờ ngẫm lại, lúc đó anh rất nghiêm túc, thế nhưng chuyện đó không thể nào thành hiện thực được, không thể để cho đàn ông gánh vác cảm giác thống khổ đó.
Bùi Thầm nhìn cô: “Về sau không sinh nữa, xin lỗi em.”
“A… Này có gì mà phải xin lôi.” Giang Vãn Lê sợ hãi anh có chứng lo âu giò đó, vội chuyển đề tài: “Anh nhìn con chưa?”
“Chưa.”
“Anh không nhìn con?”
“Đợi.” Anh nghiêm túc: “Em không cần anh ở cùng em sao?”
Cô bất đắc dĩ cười, bản thân còn chưa dính anh đến nỗi đó: “Cái gì mà em cần anh, rõ ràng là anh cần em.”
Cái này, anh không phủ nhận.
So với chồng, Giang Vãn Lê quan tâm con hơn, gọi y tá đến hỏi.
Y tá cười nói: “Bùi phu nhân sinh một bé trai, nặng 3,2 kg, cơ thể rất khỏe.”
Bùi Thầm hỏi lại: “Con trai sao?”
“Đúng vậy.” Y tá chú ý đến giọng anh: “Con trai thì sao vậy?”
“Không có gì.” Bùi Thầm nhìn vợ nằm trên giường: “Con trai, con gái đều được.”
Chờ y tá đi rồi, vẻ mặt mất mác của anh mới lộ ra, trước khi sinh, anh rất mong muốn đó là một bé gái.
Bùi Thầm cười nhạt: “Xem ra Lê Lê nói trai chua gái cay là không chính xác.”
Giang Vãn Lê sửng sốt, đầu hơi ong ong, cô có nên nói với Bùi Thầm, mấy ngày nay cô cực kỳ thích ăn chua không.
Lúc trước thích ăn cay là vì đồ ăn lúc nghén rất nhạt nhẽo, nên mới cho cay, còn thực ra cô chân chính muốn ăn đồ chua.
“Ừ…” Xuất phát từ tâm lý nào đó, cô không nói ra: “Không chính xác… Nếu là bé trai, vậy tên và phòng trẻ con cũng cần phải…”
“Tạm thời cứ như cũ.” Sự chú ý của Bùi Thầm đều dồn vào người cô: “Em chăm sóc tốt cơ thể đã, điều này mới là điều quan trọng.”
Sau đó, anh một hai phải muốn bồi bổ cho cô, để cô không thiếu lạng thịt nào.
Phòng trẻ con bên kia, sau khi y tá sửa soạn cho bé xong, định bé đến cho ba mẹ nhìn một cái.
Tiểu thiếu gia Bùi gia lúc này nhất định không ngờ được, nếu để ba bé lựa chọn làm bạn với vợ hay đi thăm bé trước, ba sẽ chọn cái trước.
Bé càng không biết, phòng tương lai của bé là màu hồng, hơn nữa còn có một cái tên của bé gái: Anh Anh.