• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi kết hôn với Bùi Thầm, Giang Vãn Lê muốn độn thổ rất nhiều lần, còn nhiều hơn so với lúc nhỏ.Cô yên lặng im miệng, không dám nói gì.



Coi như là nói mớ.



Nhưng cho dù cô giả vờ thế nào, Bùi Thầm cũng không có ý dễ dàng buông tha cho cô.



Nghe được là được.



“Nói sớm một chút, sẽ không có nhiều chuyện vậy.” Anh vẫn ôm eo cô, giọng nói trầm thấp, gợi cảm, hơi thở phả vào cổ cô, khiến Giang Vãn Lê khẩn trương và bất an.



Là cô sơ suất.



Đắc ý quá mức.



“Vậy bây giờ em nói giỡn được không?”



“Vô dụng.”



“Được rồi.” Cô nhẫn nhịn: “Vậy anh nghe thấy…”



Cô thích anh.



Kết hôn gần một năm, cô thực sự rất hạnh phúc.



Cho dù là về vật chất hay tinh thần, đều không chịu ủy khuất nào, trong một năm này, anh giúp cô trưởng thành, cho dù có xảy ra chuyện gì đều bên cạnh cô, cổ vũ cô.



Bùi Thầm hỏi: “Thích thật sao?”



“Ừ… Em không biết nói như thế nào.” Giọng cô nhỏ dần: “Thật khó để em không thích anh.”



Nếu phải tìm một lý do không thích.



Thì đó là thể lực tốt, cô không chịu được.



Nhưng cũng rất nhiều lúc anh nghe theo cô, sẽ để cô nghỉ một chút.



Nếu cô thấy mệt hoặc eo đau, anh sẽ đổi tư thế.



Trong chuyện vợ chồng, anh cực kỳ quan tâm đến cảm thụ của cô.



“Thôi cứ vậy đi.” Giang Vãn Lê chui đầu vào trong chăn: “Anh biết lòng em là được, được rồi, ngủ đi.”



“Lê Lê.”



“Em biết anh còn nhiều điều muốn nói, thế nhưng.” Giọng cô có vẻ hờn dỗi: “Nhưng em thương anh lái xe cả một đêm, cho nên ngủ trước nhé, được không?”



“Chúng ta kết hôn đi.”



Cô ngạc nhiên.



Trời đã sáng.



Trong căn phòng mông lung, ánh sáng ảm đạm, giọng người đàn ông khàn khàn, nghiêm túc.



“Anh nói, chúng ta kết hôn, mãi mãi ở bên nhau.”



Không phải cuộc hôn nhân vì lợi ích.



Mà là cuộc hôn nhân mà cơ thể và tâm trí đều gắn kết.



Vĩnh viễn không rời xa nhau.



Bên ngoài, trời mưa tí tách.



Giang Vãn Lê chưa bao giờ nghĩ đến giờ phút này, tâm trạng bình yên, nhắm mắt lại, rất hạnh phúc.



Ngủ một giấc, dậy đã là 10 giờ sáng.



Vốn là muốn để Bùi Thầm nghỉ ngơi, kết quả cô ngủ trước, hơn nữa còn ngủ lâu như vậy, giật mình ngồi dậy, không thấy người đàn ông bên cạnh đâu.



Chẳng lẽ cô nằm mơ?



Nhưng mơ vậy cũng quá chân thực rồi.



Cô nhìn đồng hồ rồi rời giường, vừa mới đi đến cửa đã nhìn thấy bóng người quen thuộc.



Bùi Thầm đi đến: “Em dậy rồi, thật khéo, đến ăn cơm đi.”



Không phải mơ.



Anh có tồn tại.



Giang Vãn Lê nhẹ nhàng thở ra, lúc muốn xoay người, bỗng bị người đàn ông ôm từ phía sau.



“Nói bao nhiêu lần không nghe.” Bùi Thầm ôm cô đến sô pha: “Dép có đinh sao, sao em lại không thích đi?”



“Quên mất.”



“Ngày nào cũng quên.” Vẻ mặt anh bất đắc dĩ: “Em coi lời anh là gió thoảng bên tai.”



“Ai nói vậy.” Cô nhìn anh: “Vừa rồi anh nói yêu em, em nhớ kỹ, còn nhớ cả đời.”



Bùi Thầm đang đi lấy dép cho cô thì sửng sốt, quay đầu lại, môi mỏng giương lên: “Không sao, em quên, anh có thể nói lại với em.”



“…”



Cô khoanh chân ngồi trên sô pha, lấy tay che mặt.



Không được, người đàn ông này thật biết ăn nói, về sau cô chống đỡ như thế nào.



Tay Bùi Thầm cầm dép lê, ngồi xổm xuống, sau đó kéo hai chân cô đến trước mặt anh, xỏ dép vào, đồng thời cảnh cáo: “Nếu để anh nhìn thấy em không đi dép một lần nữa thì…”



“Thì sao?”



“Thì nâng chân em lên.” Anh thuận tiện sờ cổ chân trắng ngần của cô, ý vị thâm trường: “Ít nhất ba giờ không được hạ xuống.”



“…”



Trong đầu Giang Vãn Lê hiện lên cảnh đó, quả thực không nỡ nhìn thẳng, ngày thường vận động bình thường cô đã không chịu được, thôi vẫn nên ngoan ngoãn đi dép.



Cô dậy quá muộn, Bùi Thầm đã nói với Văn Nhàn giúp Giang Vãn Lê, buổi sáng nay không phải làm việc nữa.



Ăn sáng nhân thể ăn trưa luôn.



Tỉnh khác nhưng cũng cách nơi bọn ở không xa, khẩu vị cũng không chênh lệch nhiều, hơn nữa Giang Vãn Lê rất đói bụng, ăn cực kỳ chuyên chú, còn Bùi Thầm thì chăm chú nhìn cô.



Đến khi ăn xong, Giang Vãn Lê đưa ra quyết định lớn: “Chúng ta cử hành hôn lễ đi.”



Bùi Thầm hơi giật mình.



“Cử hành hôn lễ cần thời gian chuẩn bị, đến lúc đó ba em mất cũng được hơn một năm.” Cô nói: “Theo tập tục, thì không sao, cho nên anh nguyện ý cử hành hôn lễ với em không?”



Nguyện ý không?



Câu đó phải là đàn ông nói mới đúng.



Nhưng quan hệ của họ không giống những đôi tình nhân khác.



Giang Vãn Lê chủ động hỏi.



Không chỉ có ý hỏi anh nguyện ý hay không.



Mà còn một ý nghĩa khác.



Bùi Thầm không do dự: “Đương nhiên nguyện ý, Lê Lê.”



“OK, vậy chuyện hôn lễ giao cho anh xử lý.” Cô nói tiếp: “Em bận chuyện Phạn Ni, lần trước xảy ra sự kiện Như ý, hội đồng quản trị bận tối mày tối mặt.”



Cho nên cô cầu hôn.



Còn chuyện rườm rà kia giao cho Bùi Thầm xử lý.



Hai bên gia đình đều ở trong nước, bạn bè cũng đều là người bản địa, cử hành hôn lễ cũng không phức tạp.



Giang Vãn Lê quả thực không nhọc lòng chuyện này, sau khi nói bí mật trong lòng ra, cô liền yên tâm, toàn tâm toàn ý xử lý chuyện Phạn Ni.



Hội đồng quản trị có Bùi Thầm nắm quyền, nên không có nhiều người nhắm vào cô, bang phái của Giang Khải Sơn cũng đã giải tán, nhưng để mọi người cam tâm tình nguyện đề cử cô, cô phải xử lý tốt chuyện Như ý.



Một ngày đầu Xuân, người cùng bộ phận nói với Giang Vãn Lê có người tới gặp cô.



“Là một đại soái ca.” Cô gái không kiềm được kích động: “Vừa trẻ tuổi, vừa đẹp trai, có từ để miêu tả, à chính là tiểu chó săn.”



“Là em trai Đại tiểu thư sao?”



“Giá trị nhan sắc cao như vậy, rất có khả năng.”



Giang Vãn Lê cười trừ, Giang gia có mình cô, làm gì có em trai nào.



Để mọi người không hiểu lầm, cô tự đi tiếp đón, nhưng không ngờ người đến là Tạ Hoài Dư.



Khó nén được vẻ kinh ngạc, Giang Vãn Lê hỏi: “Sao anh lại đến đây?”



Tạ Hoài Dư vẫn cà lơ phất phơ, đối xử với ai cũng lạnh lùng: “Không được sao?”



Kính râm tháo xuống, đôi mắt lãnh khốc, những nhân viên nữ đi ngang qua không khỏi liếc nhìn.



“Muốn mời tôi ăn cơm?” Giang Vãn Lê nói: “Hôm nay tôi không rảnh thật.”



“Không phải.”



Tuy thoạt nhìn Tạ Hoài Dư rất giống một thiếu gia lưu manh, nhưng anh ta vẫn có đầu óc, lần trước anh ta lừa cô đi ăn cơm, còn biết được bí mật của cô, lần này cô không thể bị lừa nữa, cho nên anh ta dứt khoát đến công ty tìm cô.



“Vậy có chuyện gì, nói đi.” Giang Vãn Lê nhìn đồng hồ: “Năm phút.”



“Được.” Tạ Hoài Dư híp mắt: “Thời gian của cô còn quý hơn Bùi Thầm.”



Giang Vãn Lê thật sự bất đắc dĩ.



Cô không thể đắc tội người này được.



Nhưng cũng không muốn đến một chỗ chỉ có hai người nói chuyện.



“Nếu anh muốn hẹn tôi ăn cơm, vậy buổi tối đi, buổi tối Bùi Thầm cũng đi được.” Giang Vãn Lê nói: “Được rồi đúng không?”



“Tôi không muốn gặp tên kia đâu.”



Để tránh cô kéo Bùi Thầm đến ăn cơm với anh ta thật, Tạ Hoài Dư không câu giờ nữa, nói thẳng mục đích của mình khi đến đây.



“Tôi biết thái độ và hành vi của tôi với cô trước kia không tốt, có một số việc xin lỗi cô.”



“Chuyện gì?”



“Bí mật của cô đó.” Tạ Hoài Dư ho nhẹ, nói không nên lời.



Anh ta không nói thẳng, nhưng có lỡ miệng, khiến Bùi Thầm đoán ra.



Cho dù thế nào đi nữa, anh ta cũng là người tiết lộ bí mật của cô.



Mà cô lại là ân nhân cứu mạng của anh ta, lấy oán trả ơn, thật sự là không nên.



Tạ Hoài Dư ấp a ấp úng, Giang Vãn Lê không hiểu, vẻ mặt nghi hoặc: “Anh nói thẳng đi.”



“Được, tôi nói thẳng.” Tạ Hoài Dư không xin lỗi, lựa chọn cách đền bù khác: “Nghe nói công ty các cô có sản phẩm cần người đại diện.”



“Đúng vậy.”



“Có thể tìm tôi.”



Giang Vãn Lê trố mắt: “Tìm anh?”



“Có thể hiệu quả quảng cáo sẽ kém hơn minh tinh một chút.” Tạ Hoài Dư tránh ánh mắt của cô: “Thế nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để có hiệu quả tốt nhất.”



“Thế nhưng…”



Giang Vãn Lê hoài nghi mình nghe nhầm.



Ý Tạ Hoài Dư chính là làm người phát ngôn cho Phạn Ni?



Thế nhưng cô nhớ anh ta không thích quảng cáo sản phẩm.



Chuyện đó ảnh hưởng đến danh dự thiếu gia của anh ta, Tạ Hoài Dư khinh thường, tại sao lại đột nhiên nguyện ý?



“Không có thế nhưng gì cả, cô chỉ cần nói muốn hợp tác với tôi hay không thôi.” Tạ Hoài Dư không kiên nhẫn.



“Nếu anh nguyện ý là tốt, nhưng chuyện hợp tác cần phải từ từ, phí đại ngôn gì đó…”



“Không cần phí đại ngôn.”



Giang Vãn Lê càng ngạc nhiên hơn.



Anh ta không cần tiền?



“Cô thật là lắm chuyện.” Tạ Hoài Dư mặc kệ cô, xoay người đi tìm bộ phận tuyên truyền.



Sau khi Giang Vãn Lê phản ứng lại thì vội xoay người đuổi theo.



Giống như có một cái bánh trên trời rơi xuống, đại võng hồng không cần phí đại ngôn, tuyên truyền miễn phí giúp cô.



Phải biết fans của Tạ Hoài Dư không hề ít hơn các minh tinh, có rất nhiều người trung thành.



Khi biết được Tạ Hoài Dư sẽ là người đại ngôn cho Như ý, nhân viên nữ của công ty quả thực muốn hoan hô, nhảy múa, có người dứt khoát trốn làm để nhìn anh ta.



Độc thân, nhiều tiền, đại thiếu gia, ai mà không thích.



Thế nhưng bên cạnh anh ta không hề có phụ nữ, bạn gái cũng chưa có, người khác đều là nói anh ta là xử nam ngây thơ.



Nghe mấy lời này, Giang Vãn Lê yên lặng nghĩ, đâu ra xử nam ngây thơ, rõ ràng là vì tính tình quá xấu nên mới không tìm được bạn gái.



Giang Vãn Lê bận chuyện đại ngôn đến tận 3 giờ chiều thì nhận được điện thoại của Mình Trà.



Lúc này Tạ Hoài Dư ngồi cách đó không xa, ánh mắt dừng trên người cô.



Anh ta hiển nhiên không có hứng thú với chuyện đại ngôn, trước sau không thèm để ý.



Nhìn thấy Giang Vãn Lê cúp điện thoại, chuẩn bị rời đi, anh ta hỏi: “Cô đi đâu?”



“Bạn tôi hẹn đi chụp ảnh cưới.”



“Cho nên? Cô định về trước?” Tạ Hoài Dư nhíu mày: “Cô có thể chuyên nghiệp chút được không, bây giờ là giờ làm việc, hơn nữa còn có một đại thiếu gia tôn quý ở đây.”



“Ở đây vẫn còn nhân viên khác, tôi ở đây ngoài xem ra thì không có tác dụng gì.” Giang Vãn Lê cười nhạt: “Hôm nay tôi đã hẹn trước với bạn rồi.”



“Bạn cô là ai, chụp ảnh cưới còn cần cô đến giúp.”



“Là tôi chụp.”



Tạ Hoài Dư sửng sốt.



“À, chắc Bùi Thầm chưa nói chuyện này với mọi người.” Giang Vãn Lê vừa dọn đồ vừa nói: “Tôi và anh ấy chuẩn bị cử hành hôn lễ.”



Bây giờ cô đi thử váy cưới trước.



Trên mặt cô không giấu được ý cười, đó là sự chờ mong đối với tương lai.



Hạnh phúc đến vô ưu vô lo.



Mãi đến khi người rời đi, Tạ Hoài Dư vẫn chưa hoàn hồn.



Một lúc sau, anh ta lấy điện thoại ra, gọi cho Bùi Thầm.



Anh ta hỏi ngay: “Cậu cũng thật lợi hại, lãnh chứng giấu bọn tôi, bây giờ cử hành hôn lễ cũng không định thông báo với mấy người anh em sao?”



Anh ta nói mấy người anh em.



Mấy năm trước, chính anh ta nói, từ nay về sau họ chẳng có quan hệ gì.



Mối quan hệ bị đóng băng không biết được hoá giải từ lúc nào.



Bùi Thầm dừng lại chốc lát: “Một thời gian nữa mới tổ chức, tôi đang chuẩn bị, còn chưa kịp nói.”



“Không định nói với tôi đúng không?”



“Bọn Trần Tranh cũng không biết.”



“Như thế nào, định cho chúng tôi một kinh hỉ sao? Nếu cậu không nhắc trước, ngộ nhỡ một trong mấy người bọn tôi đi rồi thì sao.”



Tạ Hoài Dư nói một trong mấy người họ, chính là nói anh ta.



Chỉ có hành trình của anh ta không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể ra nước ngoài thừa kế gia sản.



“Xin lỗi.” Bùi Thầm nhàn nhạt nói: “Bây giờ nói cho cậu vẫn kịp không? Sẽ đến chứ?”



“Ừ.”



Tạ Hoài Dư cúp điện thoại luôn.



Anh ta gọi tiếp một cuộc điện thoại.



Cuối cùng còn giả mù sa mưa.



Để anh ta chỉnh chết tên này.



6 giờ tối.



Trung tâm thương mại, một cửa hàng váy cưới xa hoa.



Váy cưới trong cửa hàng đều được định chế cao cấp.



Trước đó Giang Vãn Lê đã chọn vài bộ, định mặc từ từ, xem bộ nào mặc đẹp nhất, nhưng thử váy cưới không giống thử quần áo bình thường, mặc vào khó, cởi ra cũng khó, tốn rất nhiều thời gian.



Mấy tiếng trôi qua, cô mới thử được một nửa.



Cô tương đối thích chiếc váy có làn váy dài này, cho dù thiết kế đơn thuần hay cao cấp, mặc lên người cực kỳ có cảm giác thần tiên, Minh Trà bên cạnh khen không dứt.



Vì thế cô quyết định chọn chiếc váy này, định gọi Bùi Thầm đến xem, vừa lấy điện thoại ra đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài.



Anh tới.



Tốc độ khá nhanh.



Mấy nhân viên cửa hàng đi ra nghênh đón, nhưng không ngờ, người đến không chỉ có một người.



Bốn người.



Bùi Thầm đi trước nhíu mày, đối mặt với vẻ mặt nghi hoặc của Giang Vãn Lê, bất đắc dĩ, anh cũng không biết giải thích thế nào.



Tạ Hoài Dư, Trần Tranh, Lục Kính, ba người đều tới xem náo nhiệt.



Là trò của Tạ Hoài Dư.



Đầu tiên anh ta thêm mắm dặm muối nói với Trần Tranh, Bùi Thầm sắp cử hành hôn lễ nhưng không nói với họ, khiến Trần Tranh có cảm giác bị vứt bỏ, sau đó hai người tính toán đến cửa hàng váy cưới, bắt Bùi Thầm cho một lời giải thích.



Hai người không đủ khí thế nên lại lừa Lục Kính ở bệnh viện đến.



Ba người này, đủ để người ta tưởng tượng, hôn lễ ngày đó loạn thế nào.



“Xin chào.” Đối với tình huống này, Giang Vãn Lê chỉ có thể chào hỏi.



“Chào chị dâu.” Trần Tranh thân sĩ bước đến: “Hôm nay chị dâu rất đẹp, giống y như tiên nữ, chim sa cá lặn.”



Lời khen đáng nhẽ là của chú rể, bị anh ta cướp rồi.



Bùi Thầm không cảm xúc kéo áo anh ta: “Tôi đi thay đồ, mấy cậu đừng làm loạn.”



Váy cưới và đồ chú rể là cùng bộ.



Tốc độ thay quần áo của anh rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đi ra.



Anh đi đến trước mặt Giang Vãn Lê, ngoại trừ ba người không mời mà đến, thì tất cả đều ổn thoả.



Dù người khác đã khen rồi, nhưng anh vẫn không bủn xỉn: “Rất xinh.”



Váy cưới của Giang Vãn Lê được thiết kế theo phong cách phục cổ Châu Âu, đều được tỉ mỉ chế tác thủ công, đính những viên châu báu trong suốt, lấp lánh, dưới ánh đèn nhìn vô cùng cao quý, tinh xảo.



Trước ngực được thiết kế cong như hình lông chim, hoàn toàn phác họa hết vẻ đẹp của cô, khiến cho tổng thể càng ưu nhã hơn.



“Quá đẹp, Lê Lê.” Tiếng Bùi Thầm rất rõ ràng: “Làm sao bây giờ, anh có lòng tham, muốn kiếp sau em cũng gả cho anh.”



Mấy người anh em nghe thấy câu đó, vội “Ồ” một tiếng.



Đó là lời khoa trương của anh.



Nhưng Giang Vãn Lê rất vui vẻ, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn vào má Bùi Thầm: “Có thể nha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK