Giang Vãn Lê ngừng rơi nước mắt, bình tĩnh suy nghĩ lại, vừa rồi không phát hiện ra, sau khi anh nói, cô mới ý thức vừa rồi mình rất đau lòng.
Cũng rất lo lắng.
“Em…..” Cô cúi đầu xuống, cảm xúc lẫn lộn, không biết nói cái gì cho tốt: “Em chỉ là, có chút lo lắng.”
Lo lắng một chút mà đến mức khóc.
“Anh lập tức đến bệnh viện.” Bùi Thầm ở đầu dây điện thoại bên kia nói: “Em chờ anh, đừng chạy loạn.”
“Anh muốn đến đây sao?”
“Ừ.” Anh cười: “Đến xem em khóc nhè.”
“Em không có!” Giang Vãn Lê ra sức phủ nhận: “Em mới không có, con mắt nào của anh thấy em khóc, bởi vì em bị cảm cúm, cho nên cổ họng không thoải mái mà thôi.”
“Ừ, anh biết rồi.”
“……”
Giang Vãn Lê không nói lời nào.
Cô cũng không biết biết rồi của anh là có ý gì.
Biết cô đang nói dối nhưng vẫn giả vờ?
Sau khi cúp điện thoại cô cảm thấy trái tim mình từ từ đập chậm trở lại, còn có một loại cảm giác lực bất tòng tâm(*).
(*) Lực bất tòng tâm: Rất muốn làm điều gì đó nhưng lại không thể làm được.
Vì cái gì chứ?
Hình như nhận ra bản thân để ý đến anh.
Cô che ngực lại an ủi chính mình, nếu bạn bè khác xảy ra tai nạn xe cô cũng rất lo lắng, không phải chỉ riêng anh.
An ủi như vậy cũng có chút tác dụng, trong lòng cô không còn khó chịu như vậy, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn mọi người đi qua.
Khi y tá đi qua lại liếc nhìn cô một cái, nhắc nhở: “Bệnh nhân bị thương đã tỉnh lại rồi, người nhà có thể vào thăm.”
“Hả?”
Thấy nét mặt đầy nghi ngờ của Giang Vãn Lên, y tá hỏi: “Không phải cô là người nhà của người bị tai nạn xe sao?”
Bệnh nhân bị thương mà y tá nói đúng là Tạ Hoài Dư, hiện giờ đang nằm ở trên giường bệnh, bởi vì biểu hiện vừa rồi của Giang Vãn Lê tương đối bi thương, cho nên bị coi là người nhà.
Bây giờ Giang Vãn Lê không thể giải thích được gì, chỉ có thể cười miễn cưỡng, coi như là người nhà đi, dù sao anh ta là bạn bè của Bùi Thầm, trước khi Bùi Thầm qua đây, cô cũng phải trông coi một lúc.
Nhưng bởi vì nghe thấy y tá nói Tạ Hoài Dư không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là va chạm vào đầu nên dẫn tới hôn mê mà thôi, hơn nữa cô cũng không có gì để nói với Tạ Hoài Dư, cho nên không đi vào thăm, mà lựa chọn ở bên ngoài đợi Bùi Thầm.
Không biết đợi bao lâu mới nhìn thấy hình dáng quen thuộc.
Giờ phút này, trái tim cô hoàn toàn buông lỏng, nhìn thấy anh bình an, không có việc gì, cô mới yên tâm.
Ngay cả chính Giang Vãn Lê cũng chưa chú ý đến, khoảnh khắc cô nhìn thấy Bùi Thầm, ý cười trong đáy mắt không thể che giấu được.
Vừa rồi khóc, vành mắt hơi sưng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng hơi mím lại, lông mày nhíu lại, có vẻ đợi người lâu nên buồn bực.
Bùi Thầm bước từng bước về phía cô, lúc đến trước mặt thì giang đôi tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Giang Vãn Lê hơi giật mình, trán chôn trong ngực của người đàn ông
Anh giơ tay vuốt nhẹ tóc cô: “Lê Lê ơi.”
“…… Dạ.”
Anh không nói gì thêm nữa, hình như là đang cười, có vẻ sủng nịch, bất đắc dĩ.
Giang Vãn Lê cảm nhận được sự tiếp xúc và nhiệt độ cơ thể tồn tại chân thật của người đàn ông, hít hít mũi: “Em muốn trao đổi chuyện này với anh.”
“Hửm?”
“Sau này anh có thể đừng cười em được không?” Cô mở miệng trao đổi: “Thật sự em không biết người lái xe Cullinan là Tạ Hoài Dư, em tưởng rằng là anh, cho nên…”
Cho nên thật sự rất lo lắng.
Cũng khóc thật.
Mặc dù tình cảm đầy cảm động, nhưng tất cả những điều này đều là vì cô quá ngu ngốc mới tạo thành.
Cô không hy vọng tình cảm của mình bị cười nhạo, cho dù là đùa giỡn.
“Sẽ không, Lê Lê.” Bùi Thầm cầm tay cô: “Sao anh lại cười em chứ, anh thương em còn không kịp.”
“Nhưng vừa rồi ở trong điện thoại, anh thật sự rất vui vẻ.” Giang Vãn Lê tủi thân: “Bây giờ anh cũng đang cười đó.”
“Bởi vì đột nhiên anh phát hiện, có người rất quan tâm anh.” Anh nói: “Có thể không vui sao?”
Mặc dù là một hiểu lầm, nhưng những giọt nước mắt của cô gái nhỏ là thật.
Cách nói của anh đã thuyết phục Giang Vãn Lê.
Không cười nhạo cô là được rồi.
Nhưng lại khiến người ta nghi ngờ, tại sao anh phát hiện ra cô quan tâm anh, anh lại vui vẻ?
Trong mối quan hệ này, cô không muốn đặt tình cảm vào nhưng bây giờ đã thất bại.
Rất nhiều lần Minh Trà hỏi, có phải cô thích Bùi Thầm hay không, nhưng đều bị cô phủ nhận, trước khi chuyện nhầm lẫn hôm nay ngay cả cô cũng lừa gạt chính mình, nhưng sau khi chuyện xảy ra thì cô cũng không thể không thừa nhận, cô có tình cảm với anh.
Không thừa nhận là cô cảm thấy tình cảm này hoàn toàn không cần phải có trong cuộc hôn nhân này.
Bọn họ là hợp tác với nhau.
Mặc dù âu yếm trên giường, nhưng chưa bao giờ nói đến tình cảm.
Một khi cô có, hơn nữa nếu như là đơn phương, vậy cô phải làm sao bây giờ…..
Giang Vãn Lê xoa xoa đầu, quên đi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cho dù có thừa nhận hay không, có thích hay không, bây giờ anh cũng là chồng của cô, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ vĩnh viễn có thể duy trì tình trạng hôn nhân, vậy cho dù cô đơn phương thầm mến, cũng không quá khổ sở.
Trong phòng bệnh, Tạ Hoài Dư nằm ở trên giường bệnh, nói chuyện với mấy người y tá.
“Vừa rồi cô nói, sau khi tôi xảy ra tai nạn thì bạn gái tôi đã khóc như mưa?”
Cô ý tá nhỏ gật đầu: “Đúng vậy, người ta khóc rất thương tâm.”
“Nhưng tôi không có bạn gái.” Tạ Hoài Dư sờ sờ cằm, rơi vào trầm tư, bắt đầu hoài nghi nhân sinh, anh ta có bạn gái từ khi nào vậy?
“Anh không có bạn gái sao?” Cô y tá nhỏ kinh ngạc: “Anh đẹp trai như vậy, vậy mà không có bạn gái?”
“Làm sao, đẹp trai thì nhất định phải có bạn gái sao?” Tạ Hòa Dư lười biếng nhìn thoáng qua: “Bạn gái là một loại sinh vật phiền phức, nhiều chuyện.”
Nghe anh ta nói không có bạn gái, y tá phát thuốc không khỏi liếc mắt nhìn anh ta nhiều hơn.
Tạ Hoài Dư rất đẹp trai, ngũ quan anh tuấn, 360 độ không góc chết, nhưng khuôn mặt của anh ta cũng khá phổ biến, bởi vậy tạo cho mọi người thấy anh ta đẹp trai nhưng không có gì đặc biệt.
Cũng có người nhận ra anh ta giống người nổi tiếng trên mạng với ngàn vạn người hâm mộ, nhưng không chắc chắn, bởi vì trên người anh ta có vết thương, kiểu tóc cũng rất loạn.
“Không phải bạn gái thì rất kỳ lạ.” Sau khi cô y tá nhỏ chích kim tiêm xong, hiếu kỳ nói: “Là cô ấy gọi điện thoại cấp cứu, sau đó cùng lên xe cứu thương với anh đi đến đây, lúc vừa tới rất lo lắng, trong lúc anh cấp cứu, cô ấy lo lắng đến bật khóc.”
“Đúng không, cô ấy trông như thế nào?”
“Bộ dạng rất xinh đẹp, hai mắt to, miệng nhỏ nhắn……”
“Được rồi, cô đừng nói nữa.” Tạ Hoài Dư vẫy vẫy tay: “Đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một mình.”
Anh ta bị thương không nghiêm trọng lắm, chỗ bị thương nặng nhất là cánh tay, sau khi bác sĩ khám xong thì với mức độ này cũng không cần nằm viện.
Mặc dù bị thương không nặng, nhưng cuộc sống tự do của anh ta cũng bị hạn chế, lúc này cũng chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh, suy nghĩ, cô gái xinh đẹp mà trong miệng cô y tá kia nói là ai.
Chẳng lẽ anh ta quá quyến rũ, ngay cả các cô gái qua đường cũng bị hấp dẫn sao, thấy anh ta bị thương lập tức nhất kiến chung tình, sau đó đi đến bệnh viện với anh ta, hơn nữa còn khóc vì anh ta.
Hoặc có thể là một cô gái nhỏ, vẫn luôn thầm mến anh nhưng bởi vì anh ta tương đối lạnh nhạt với phụ nữ cho nên không dám lại gần, chỉ có thể âm thầm bảo vệ phía sau.
Cho dù là khả năng nào, Tạ Hoài Dư đã nảy sinh hứng thú với cô gái này.
Thậm chí ở trong lòng có chút chờ mong, muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Nếu có thể khóc vì anh, vậy sau khi anh ta tỉnh lại, nhất định sẽ đến thăm.
Tạ Hoài Dư nghĩ như vậy, quả nhiên chờ không bao lâu thì có tiếng gõ cửa.
“Chờ một chút.”
Từ trước đến nay Tạ Hoài Dư cảm thấy bản thân đẹp trai vô địch, không gì sánh bằng, lần đầu tiên có chút không tự tin mà soi gương, tuy tương đối chật vật nhưng không thể thua về khí thế được, sau khi chỉnh lại quần áo, kiểu tóc, khống chế cảm xúc, anh ta mới bảo người đi vào: “Mời vào.”
Cửa mở.
Tạ Hoài Dư ngước mắt, trong lòng mang cảm giác mong chờ, nhìn thẳng về phía đó—–
Một người đàn ông cao lớn.
“Fuck.”
Tạ Hoài Dư chửi.
Cái quái gì thế?
Anh ta bị tai nạn dẫn đến mù mắt?
Vừa tới thì nghe thấy lời thô tục của đối phương, Bùi Thầm nhíu mày, không vui, nhưng thấy đối phương là bệnh nhân anh cũng không so đo nhiều: “Cảm thấy thế nào?”
“Sao lại là cậu?”
“Sao không phải thể là tôi?”
“Cô gái đâu?”
“Cô gái nào?” Bùi Thầm nhíu mày: “Không phải ngoại trừ Mộ Mai Mạn, cậu không có hứng thú với phụ nữ sao?”
“Bây giờ ông đây có.” Tạ Hoài Dư hừ lạnh: “Vừa rồi y tá nói với tôi, có cô gái đi theo xe cấp cứu với tôi đến đây, bởi vì lo lắng cho tôi mà khóc.”
Anh ta đỡ cái trán: “Tôi còn muốn xem là em gái xinh đẹp nào, kết quả người tới là cậu.”
“Cậu lầm rồi.” Bùi Thầm bình tĩnh nói: “Không có cô gái nào khóc vì cậu.”
“Sao cậu biết? Y tá nói dối?.”
“Dùng đầu óc suy nghĩ đi, một cẩu độc thân như cậu, lấy đâu ra người khóc vì cậu.” Bùi Thầm nhàn nhạt buông xuống một câu: “Tôi thấy cậu không bị thương nghiêm trọng lắm, rất tốt, không cần gọi bọn Trần Tranh đến thăm.”
Vừa dứt lời thì anh rời đi, bản thân anh cũng không định ở lại đây lâu hơn.
Tạ Hoài Dư tức giận vì lời nói đầu tiên của anh, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Không đúng, sao cậu biết tôi bị tai nạn xe? Ai nói cho cậu?”
Ngoại trừ cô gái đã giúp anh ta gọi 120, hơn nữa còn khóc vì anh, nên người quen biết anh ta không biết anh ta gặp chuyện không may.
Huống chi là Bùi Thầm..
Khi đi đến cửa, sau khi Bùi Thầm nghe thấy câu nói đó thì bước chân hơi dừng lại.
Phản ứng của anh càng làm cho Tạ Hoài Dư tức giận hơn nữa: “Không phải cậu biến thái mỗi ngày đều đi theo tôi đó chứ?”
“Hoài Dư.”
“?”
“Có thời gian rảnh thì qua khoa não kiểm tra đi.”
Chỉ còn lại Tạ Hoài Dư và một tiếng đóng cửa
Anh ta vừa tức giận lại vừa muốn đánh người, người này rõ ràng đang mắng anh ta.
Mắng thì mắng, nói anh ta có vấn đề cũng không cho anh ta một đáp án hợp lý, rốt cuộc sao Bùi Thầm biết được? Chẳng nhẽ để ý đến anh ta thật?
Suy nghĩ một chút, anh ta lái xe của Bùi Thầm, có thể sau khi xe xảy ra chuyện thì có người liên hệ với chủ xe, cho nên Bùi Thầm biết trước cũng là chuyện đương nhiên.
Bên ngoài, Giang Vãn Lê yên lặng chờ.
Dường như cô đang tự hỏi, đầu nhỏ cúi xuống, lúc Bùi Thầm đi ra cũng không phát hiện.
Bùi Thầm không gọi cô, dắt tay cô, dẫn cô rời đi trước.
Cho dù nghi ngờ, nhưng Giang Vãn Lê không lên tiếng, đi theo phía sau, đợi suy nghĩ trở lại mới hỏi: “Gặp qua chưa?”
“Rồi.” Bùi Thầm nhấn nút thang máy: “Cậu ta không sao.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bởi vì Giang Vãn Lê vừa khóc, đôi mắt hơi sưng, cho nên không muốn đi vào gặp Tạ Hòa Dư, hơn nữa cô và anh ta cũng không thân thiết, bởi vì quan hệ trước kia, Tạ Hoài Dư rất hung dữ với cô, cho nên có thể không chạm mặt thì không chạm mặt.
Bùi Thầm chú ý đến sự khác thường của cô gái, hỏi: “Em đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
“Em…..” Cô gật đầu: “Suy nghĩ một chút.”
“Anh có thể hỏi em đang nghĩ cái gì không?”
Giang Vãn Lê do dự một lúc.
Thật ra cô không ngại nói cho anh, chỉ sợ sau khi mình nói ra đến lúc đó người khó xử lại là anh.
“Vừa rồi ở cửa nghe thấy một tên.” Cô nói: “Mộ gì…..”
“Mộ Mai Mạn?”
“Đúng vậy.” Giang Vãn Lê gật đầu, “Cô ấy là bạn gái của Tạ Hoài Dư sao?”
“Không phải.” Bùi Thầm dừng lại, “Em muốn biết sao?”
“Nếu không tiện nói, em cũng không quá tò mò.”
Ngoài miệng nói không tò mò, nhưng trên thực tế sự tò mò thể hiện hết trên mặt.
Bởi vì trước kia cô nghe Bùi Thầm nói qua, Tạ Hoài Dư coi anh như tình địch, cho nên Mộ tiểu thư này, có thể chính là nguồn gốc gây ra mâu thuẫn giữa hai người.
Quả nhiên, cô đoán không sai.
“Cô ấy là cô gái mà trước kia Tạ Hoài Dư thích.” Bùi Thầm nói rất ngắn gọn: “Nhưng cậu ta yêu đơn phương, người đó không thích cậu ta.”
Mộ tiểu thư này, trước kia là bạn học cấp ba với bọn họ.
Cô gái mà có thể được Tạ Hoài Dư để ý, đương nhiên sẽ không quá kém.
Bao gồm cả Tạ Hoài Dư, bên cạnh cô ta cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô ta cũng không chọn một ai trong số đó, mà lại bày tỏ sự yêu mến đối với Bùi Thầm.
Khi đó tâm lý có lẽ chính là: “Tất cả mọi người thích tôi, vậy mà cậu dám không thích tôi, cho nên cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”
Cho dù Mộ tiểu thư là thật lòng hay là giả, tóm lại cô ấy bày tỏ sự yêu mến đối với Bùi Thầm, làm cho tình cảm bạn bè giữa anh và Tạ Hoài Dư sinh ra ngăn cách, hai người càng ngày càng cách xa nhau hơn, và lần gặp nhau cuối cùng là lần cuối cùng Mộ tiểu thư xuất hiện.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Mộ Mai Mạn nói mình muốn đi ra nước ngoài du học, một khi đi ra nước ngoài sẽ không bao giờ trở lại nữa, ngay lúc đó Tạ Hoài Dư liều mạng mà giữ lại nhưng cũng không làm được chuyện gì, cô ta muốn người giữ mình là Bùi Thầm chứ không phải Tạ Hoài Dư.
Nhưng mà Bùi Thầm căn bản không quan tâm đến cô ta.
Bất kể cô ta đi đâu cũng không liên quan đến anh.
Điều này làm cho quan hệ của Bùi Thầm và Tạ Hoài Dư càng tệ hơn.
Ngòi nổ chia rẽ là bởi vì ngày hôm đó Mộ Mai Mạn đăng ký, gọi điện thoại cho Bùi Thầm, nhưng Bùi Thầm không nhận, cho nên cô ta rời đi.
Từ đó về sau, Tạ Hoài Dư vẫn luôn trách Bùi Thầm tại sao không giữ cô ta ở lại.
Tạ Hoài Dư vẫn luôn cho rằng đây là lỗi của Bùi Thầm.
Song từ đầu đến cuối Bùi Thầm cũng chưa bao giờ nhận lỗi là tại anh.
Tạ Hoài Dư muốn anh nói một câu xin lỗi, anh đều mặc kệ.
Theo cách Trần Tranh nói, Tạ đại thiếu gia thật sự cũng không cho rằng Mộ Mai Mạn rời đi là lỗi của Bùi Thầm, anh ta chỉ cảm thấy, vì sao Bùi Thầm không thể vì tình cảm anh em mà giúp anh ta giữ cô gái lại.
Nhưng từ góc độ của Bùi Thầm, cho dù Mộ tiểu thư ở lại cũng không thích Tạ Hoài Dư, mà anh lại càng không thể thích cô ta, còn không bằng để cô ta đi càng xa càng tốt.
Suy cho cùng đau dài không bằng đau ngắn.
Tóm lại nhiều năm như vậy, vẫn có nút thắt.
Gần đây là bởi vì chuyện xe, Bùi Thầm chủ động yêu cầu gặp mặt Tạ Hoài Dư, quan hệ của hai người mới đi đến mức có thể nói chuyện.
“Như vậy sao.” Sau khi nghe xong thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Vãn Lê mơ màng: “Hóa ra đơn giản như vậy, em còn tưởng rằng rất phức tạp chứ.”
Tình cảm anh em bao nhiêu năm, bởi vì một cô gái bị phá hư thành như vậy, cô cho rằng ân oán lớn lắm.
Không nghĩ tới chỉ vì không nhận điện thoại của người ta.
“Là rất đơn giản.” Bùi Thầm nói, “Nhưng là nhiều năm như vậy, điểm mấu chốt vẫn không tháo gỡ được.”
“Không phải vấn đề của anh.” Giang Vãn Lê nhấp môi, “Là Tạ Hoài Dư quá keo kiệt, anh ta vì tình yêu mà ghen ghét anh.”
Cho dù xảy ra cái gì, cô khẳng định sẽ đứng về phía Bùi Thầm vô điều kiện, cho nên lại bắt đầu thừa dịp người không có ở đây mà nói xấu Tạ Hoài Dư.
Nhìn dáng vẻ của cô nàng, dường như rất không thích Tạ Hoài Dư.
Không biết tại sao, Bùi Thầm lại cảm thấy có chút yên tâm.
Đi vào bãi đỗ xe bệnh viện, Giang Vãn Lê bảo Bùi Thầm chờ một lát, cô đi đến xe lấy một chút đồ.
Bùi Thầm nhìn cô mở cửa ghế phụ ra, thuận miệng hỏi: “Cái gì?”
“Đợi lát nữa anh sẽ biết.”
Giang Vãn Lê khom lưng đi vào, ở bên trong mân mê một lúc, khi đứng dậy, trong tay rất nhiều hoa hồng.
Hoa hồng đỏ tươi kiều diễm, trên cánh hoa còn đọng lại giọt nước, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Cô hứng thú tràn trề mà giơ tay lên, đưa hoa đến trước mặt Bùi Thầm: “Đẹp chứ, em vừa mới mua, bây giờ tặng cho anh.”
Đây là một bó hoa hồng vô cùng xinh đẹp.
Nhưng cô không biết chính là, ở trong mắt người đàn ông, cô còn xinh đẹp động lòng người hơn so với hoa.
So với hoa, ánh mắt Bùi Thầm dừng ở trên khuôn mặt của Giang Vãn Lê.
Chăm chú nhìn hồi lâu, tầm mắt không rời đi.
Nhìn đến mức Giang Vãn Lê có chút ngượng ngùng và nghi ngờ: “Sao anh không nhìn hoa, nhìn em làm gì?”
Sau khi Bùi Thầm nhận hoa, giơ tay lên xoa nhẹ khuôn mặt cô: “Cảm thấy một buổi trưa không gặp, Lê Lê của chúng ta lại xinh hơn rất nhiều.”