Giang Vãn Lê giao phó hoàn toàn bản thân, không giữ lại chút nào, thời điểm ôm nhau trong đầu cô chỉ có mình anh, vui mừng khi anh ở đây, hơn nữa trong tương lai cũng có anh làm bạn bên cạnh.
Cuối cùng sàn nhà đều là những mảnh vải ren bị xé rách.
Trong bóng đêm, bốn mắt nhìn nhau, thật lâu không dời đi.
Chờ Giang Vãn Lê buồn ngủ nhắm mắt lại, người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng ôm cô, dùng giọng khàn khàn nói: “Lê Lê, anh mãi mãi muốn em.”
Giống như lời tâm tình cũng giống như nói mớ.
Cô ngủ mơ màng, tưởng đang nằm mơ, cho nên không đáp lại, thậm chí còn hoài nghi tại sao mình lại mơ một giấc mơ như vậy.
Là bởi vì vừa hành động điên rồ sao?
Có thể mơ như vậy chứng tỏ cô cũng trầm mê trong đó.
Buổi sáng tỉnh lại, Giang Vãn Lê nhớ đến giấc mơ, Giang Vãn Lê không nhịn được xoa thái dương, rất không bình thường, cư nhiên lại mơ giấc mơ đó.
Đây là cô bị người đàn ông kia câu dẫn sao?
Cũng may bây giờ đã thanh tỉnh, tối qua Bùi Thầm vận động mạnh nhưng bây giờ lại lộ ra bộ mặt chính trực, khuôn mặt cấm dục nhã nhặn, thời điểm nhìn cô, mày mới hơi giãn ra, mới có chút dịu dàng.
Đương nhiên, lúc đối xử với Coca, anh cũng rất dịu dàng.
Thời điểm chuẩn bị đi làm, Giang Vãn Lê thấy trong sân có một chiếc xe.
Một chiếc LAMBORGHINI màu hồng nhạt.
“Đây…” Cô chỉ chỉ tay, nghi hoặc nhìn người đàn ông phía sau: “Đây là tình huống gì vậy?”
“Không vui sao?”
“… Không phải.”
Trùng hợp hôm nay Giang Vãn Lê cũng mặc một chiếc váy màu hồng củ sen, để phối hợp với chiếc dây chuyền.
Nhưng cô không thể tưởng tượng được còn có một chiếc xe màu hồng nhạt.
Nhìn màu xe này cũng không hề tục, ngược lại với thiết kế sang trọng, độc đáo đã khiến xe trở nên nổi bật.
“Anh thấy rất ổn.” Bùi Thầm đi qua, đánh giá cô và xe: “Màu sắc cũng rất hợp với em.”
“Đây là màu các cô gái thích.”
“Em không phải sao?”
“Em, em đã kết hôn.”
“Vậy thì sao.” Anh cười khẽ: “Màu sắc không liên quan đến tuổi, hơn nữa, không phải em thích màu hồng nhạt sao?”
“Tuy thích…”
Nhưng cũng không thể màu mè đi khắp nơi được.
Nhưng cô không nói ra, Giang Vãn Lê bỗng ý thức được một điều: “Sao anh biết em thích màu hồng nhạt?”
Hình như cô chưa từng nhắc đến màu sắc cô thích.
Sau khi kết hôn cô cũng không hay mặc đồ màu hồng, mà mặc màu trắng nhiều hơn.
“Không phải sao?” Đáy mắt Bùi Thầm có một tia dị thường, nhưng biến mất rất nhanh: “Anh nghĩ phụ nữ đều thích màu hồng.”
“…”
Giang Vãn Lê bị trêu ghẹo, mặt đỏ lên: “Cái đó là đương nhiên, là rất thích.”
“Vậy lái thử đi.”
Đâu có ai sẽ từ chối chiếc xe xinh đẹp như vậy.
Giang Vãn Lê vui vẻ đi qua.
Nếu bình thường lái chiếc xe này thì không có vấn đề gì, nhưng lái đi làm thì khá rêu rao, nhưng ý của Bùi Thầm là bảo cô lái đi làm.
Xe đi làm, xe đi dạo phố, xe hẹn khách hàng, anh đều có kiểu xe tương ứng.
Về phương diện xe thì Tạ Hoài Dư am hiểu hơn.
Kỹ năng lái xe của anh ta rất tốt, nhưng bởi vì thích mạo hiểm, cho nên lần trước mới gặp tai nạn.
Sự cố lần đó gây ảnh hưởng ít nhiều đến xe Bùi Thầm, vì tâm lý bồi thường, Tạ Hoài Dư đồng ý cho bọn họ thí nghiệm, thí nghiệm kiểu gì cũng được.
Sau khi Tạ Hoài Dư xuất viên, kết quả thí nghiệm cũng đã có.
Trải qua quá trình thí nghiệm của các nhân viên chuyên nghiệp, sự cố phanh xe hơn 90 phần trăm là do có người cố tình làm hỏng.
Quá trình thí nghiệm quá phức tạp, Bùi Thầm chỉ nói kết quả với Giang Vãn Lê.
Kết quả này không ngoài suy nghĩ.
Thời điểm nghe được tin đó, Giang Vãn Lê đang ở công ty, bình tĩnh hỏi: “Vậy bây giờ có biết kẻ tình nghi không?”
“Người đáng nghi nhất là tài xế của ba em.”
“Tài xế?” Giang Vãn Lê không tin lắm: “Sao lại vậy được, không phải ông ta cũng trên xe sao? Sao ông ta lại là người đáng nghi nhất.”
“Chỉ đoán thôi, hiện giờ chưa có bằng chứng chứng minh là ông ta làm.”
“Tại sao lại đoán là ông ta?”
Bùi Thầm nói ngắn gọn cho cô, bởi vì tài xế là người quen thuộc với chiếc xe nhất hơn nữa còn có cơ hội gây án.
Đương nhiên ông ta xuất phát từ mục đích gì, bị mua chuộc hay không, điều này còn chưa rõ ràng, cần điều tra.
Trước khi có kết quả, anh không định nói cho Giang Vãn Lê.
Bởi vì tài xế của lão Giang tổng cũng là người làm trong nhà họ lâu năm, làm việc cần cù, thật thà, Giang gia cũng rất tín nhiệm ông ta, hơn nữa với tính cách của lão Giang tổng, hoàn toàn có thể coi tài xế là người nhà, một khi nói việc tài xế là người đáng nghi nhất, Giang Vãn Lê có thể sẽ sốc.
Nhưng cô nghe Bùi Thầm nói xong thì không phản bác gì, tiếp nhận rất nhanh, nếu là người đáng nghi, vậy tìm chứng cứ trước rồi nói sau.
Tỉ lệ tài xế là hung thủ quá thấp, bỏ qua chuyện tình cảm, chính ông ta cũng ở trên xe, tại sao nhất định phải bỏ mạng sống của mình để hại ông chủ?
Cô không tin tài xế là người đáng nghi, nhưng cô nguyện ý tin tưởng Bùi Thầm.
Cúp điện thoại, Giang Vãn Lê có chút hoảng hốt.
Đúng lúc này Văn Nhàn đến đây để trao đổi chuyện công việc với cô, thấy cô xuất thần liền hỏi có phải hôm nay cô không khỏe sao.
Văn Nhàn là nữ tinh anh, liếc mắt một cái là nhìn thấu: “Có phải chuyện ba cô không?”
Tay Giang Vãn Lê cầm ốc, cười miễn cưỡng: “Giám đốc Văn thật sự là thần tiên, chuyện này mà cũng bị cô nhìn ra.”
“Có kết quả rồi sao?”
Bình thường làm việc Văn Nhàn rất bình tĩnh, nhưng lúc này, giọng có vẻ lo lắng, cấp bách.
Giang Vãn Lê đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân nên không chú ý đến chi tiết này, chỉ gật đầu: “Có chút manh mối.”
“Manh mối gì?”
“Đó không phải là sự cố tự nhiên, mà…” Giang Vãn Lê nói: “Hung thủ có thể là tài xế của ba tôi.”
Văn Nhàn kỳ lạ: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Không biết, chỉ là bây giờ ông ta là người đáng nghi nhất.” Giang Vãn Lê hít sâu: “Thế nhưng cho dù là ông ta, chắc ông ta cũng bị ép buộc, quan hệ giữa ba tôi và ông ta rất tốt, điều kiện nhà ông ta không tốt, ba tôi cũng thường xuyên giúp đỡ.”
Lòng người khó đoán, cho dù kết thù kết oán, cũng không đến mức tài xế phải đồng quy vô tận với ba cô.
“Lòng người khó lường.” Văn Nhàn nói: “Những gì cô nhìn thấy chính là họ diễn để cô nhìn thấy.”
“Thế nhưng…”
Giang Vãn Lê là người trẻ tuổi, có một số chuyện vẫn xử lý theo cảm tính.
Nhưng nếu chân tướng bày ra trước mắt, cô sẽ không lừa mình dối người, bây giờ việc cần làm là chờ đợi kết quả cuối cùng.
“Nếu tập trung vào người đáng nghi, chân tướng sớm muộn sẽ được phơi bày, cô cũng đừng lo lắng.” Văn Nhàn vỗ vai cô: “Không nói chuyện này nữa, nói chuyện sản phẩm đại diện.”
“Cái gì?”
“Như suy đoán của tôi, ‘Như ý’ của cô sau khi thử đưa vào thị trường thì đạt được hiệu quả không tệ.” Văn Nhàn nói: “Tuy không bùng nổ lắm, nhưng dựa vào tình huống Phạn Ni trước mắt và hiệu quả tuyên truyền thì cũng đã đạt được thành tích không tồi.”
“Thật vậy chăng?” Giang Vãn Lê có hơi kích động: “Vậy tốt quá.”
“Thế nhưng cô cũng đừng kiêu ngạo quá sớm, lương tiêu thụ khóa bình an của bộ phận C cũng không kém.” Văn Nhàn nói: “Tôi thật sự không ngờ sẽ xuất hiện vấn đề cạnh tranh nội bộ.”
Cạnh tranh nội bộ vừa có lợi vừa có hại.
Thắng lợi cuối cùng đương nhiên là thị trường quyết định.
“Rất tốt.” Giang Vãn Lê: “Nếu sản phẩm bộ phận C tốt hơn chúng ta, vậy lựa chọn sản phẩm của bọn họ.”
“Cô chắc chắn?”
“Tại sao lại không chắc chắn?”
“Phạn Ni là của cô.” Văn Nhàn nói: “‘Như ý’ cũng là tác phẩm của cô, cô không muốn tác phẩm của mình được nhiều người biết đến?”
“Không cần.” Giang Vãn Lê lắc đầu: “Chỉ cần tốt cho công ty là được rồi.”
Cô không có tâm lý cạnh tranh mãnh liệt, không phải người không đạt được vị trí thứ nhất thì dùng địa vị để chèn ép người khác.
Theo cô, chỉ cần có lợi với Phạn Ni thì cái gì cũng được.
Cho dù dùng sản phẩm của bộ phận C làm sản phẩm đại diện cũng không sao.
Dù sao, cô là đại cổ đông của Phạn Ni, tiền hoa hồng cũng sẽ rơi vào túi cô.
Văn Nhàn không biết nói gì cho phải.
Cô ấy cũng bỏ khá nhiều công sức vào ‘Như ý’, tuy Giang Vãn Lê là thiết kế chính, nhưng nhiều chỗ vẫn thiếu sót, nếu không được tiền bối nhắc nhở, sẽ cho ra các bản thiết kế nhiều lỗi.
Cô ấy giống như dẫn một đệ tử, đệ tử này cực kỳ có thiên phú, nhưng lại không có chí hướng.
Thế nhưng lời Giang Vãn Lê cũng có lý, hiện tại Phạn Ni là quan trọng nhất.
Phòng trà, nhóm đồng nghiệp nữ vui đùa nói chuyện phiếm, lúc Giang Vãn Lê đến, giọng các cô ấy nhỏ dần.
Những người chuyện nghiệp cũng có lúc lười biếng.
Giang Vãn Lê không nói gì về hành vi của các cô ấy, mỉm cười.
Thấy cô không nói gì, nhóm đồng nghiệp lôi kéo cô bát quái cùng.
“Đại tiểu thư, cô biết chuyện gì không, người bộ phận C…”
Nói đến đây như bị ấn nút dừng.
Quả nhiên Giang Vãn Lê mắc mưu, uống ngụm trà ấm: “Họ làm sao?”
“Sản phẩm của họ bán không tốt bằng chúng ta, cho nên muốn tìm bộ phận Marketing để bàn biện pháp.” Đồng nghiệp vừa nói vừa cười: “Còn muốn tìm người đại ngôn.”
“Vậy sao? Rất có tham vọng.”
“Tham vọng rất lớn, đáng tiếc không có khả năng.” Nhóm đồng nghiệp cười: “Hơn nữa Đại tiểu thư không ngờ bọn họ muốn tìm ai là người đại ngôn đâu.”
Trước kia Phạn Ni có hợp tác với các minh tinh, hiệu quả cũng không tệ, hiện tại vẫn chưa ổn định lại, cho nên không có ý tưởng thuê đại ngôn, tuy nhiên bộ phận C cảm thấy doanh số tiêu thụ kém là do tuyên truyền chưa đủ, nên muốn thuê người tuyên truyền.
Phí đại ngôn cũng không rẻ, vạn nhất không hiệu quả, lúc đó sẽ lỗ vốn.
Huống hồ bây giờ có rất nhiều minh tinh tác phong không tốt, liên tiếp bị phanh phui chuyện xấu, có thể sẽ bị phốt bất cứ lúc nào, nếu vậy bộ phận quan hệ xã hội của công ty cũng rất mệt.
Cho nên chuyện này rất mạo hiểm.
“Tìm ai?” Giang Vãn Lê tò mò hỏi: “Minh tinh hạng nhất?”
Nếu là minh tinh hạng nhất đương nhiên cao quý, danh tiếng cũng không cần phải bàn.
“Bọn họ muốn tìm Tạ thiếu.” Các cô ấy nháy mắt: “Chắc Đại tiểu thư biết Tạ thiếu là ai đúng không?”
Trước kia không biết nhưng bây giờ Giang Vãn Lê đã biết, gật đầu: “Sao vậy? Tìm anh ta thì có vấn đề gì sao?”
Hiện tại võng hồng cũng có đại ngôn, hơn nữa hiệu quả cũng không kém, cô vẫn không hiểu sao chuyện mời Tạ Hoài Dư là đại ngôn lại buồn cười.
“Đương nhiên có vấn đề.” Cô ấy nói: “Tạ thiếu người ta cũng không cần chút tiền phí đại ngôn này.”
“Điều này cũng đúng.”
“Hơn nữa sao anh ta làm đại ngôn cho một sản phẩm nhỏ bé được.” Nhóm đồng nghiệp càng nói càng hăng: “Trước đây có một công ty lớn, ông chủ cũng xuất hiện trong danh sách phú hào, tự thân mời anh ta làm người đại diện, nhưng người ta không thèm quan tâm.”
Cuối cùng Giang Vãn Lê cũng hơi hiểu ra.
Ý là Tạ Hoài Dư tâm cao khí ngạo, tuy danh khí tốt nhưng chưa bao giờ dùng đến, sống theo ý mình, tính tình thiếu gia coi tiền như rác.
Ông chủ lớn tự thân mời anh ta làm người đại diện, người ta còn không thèm phản ứng, huống chi là một sản phẩm nhỏ bé của Phạn Ni, nhận quảng cáo có khi còn ảnh hưởng đến hình tượng thiếu gia của anh ta.
Thảo nào các cô ấy cười như nắc nẻ, thì ra là cười người bộ phận C không biết lượng sức mình.
Có khá nhiều nhân viên nữ đã kết hôn, cũng đã có con, nhưng cũng không ngại thảo luận vẻ đẹp trai của Tạ Hoài Dư.
Tạ Hoài Dư càng cao ngạo, tính tình càng lớn càng khiến người ta cảm thấy anh ta đặc biệt.
Quả nhiên đây là mị lực của người có nhan sắc.
Giang Vãn Lê không có cảm giác gì với anh ta, lúc đồng nghiệp cho cô xem ảnh chụp, cô cũng chỉ mỉm cười cho qua, Tạ Hoài Dư, thật sự không phải gout của cô.
Hơn nữa cô không thích xem ảnh chụp, nhìn thấy nhưng không sờ được thì có ích gì.
Đương nhiên Bùi Thầm là ngoại lệ.
*
Thời tiết dần chuyển lạnh.
Nhưng bên trong Phạn Ni thì rất nóng, nhất là bộ phận B, lúc đầu có người đi ăn máng khác, có người đổi nghề, nhân viên ít đến đáng thương, chỉ còn một số người chưa trả hết tiền thuê nhà nên không dám từ chức, mọi người không ngờ ở lại Phạn Ni là quyết định chính xác, thời kỳ khó khăn của Phạn Ni đã qua, hàng loạt sản phẩm đưa ra thị trường đều nhận được sự khen ngợi của người tiêu thụ.
Trước kia phòng trà của bộ phận B dùng cà phê hòa tan, bây giờ nhân viên đã được uống Starbucks.
Ở chung mấy tháng, các cô ấy đã thân thiết với Giang Vãn Lê, bởi vì cô không làm cao, cho nên tất cả mọi người đều bằng lòng thân thiết với cô.
Lúc Giang Vãn Lê đang xem báo cáo quý, đồng nghiệp chọc chọc tay cô: “Đại tiểu thư, tối nay muốn đi liên hoan không?”
“Ở đâu?”
“Chúng tôi định đi ăn thịt nướng trước, sau đó đến Linh Độ.” Đồng nghiệp bừng bừng hứng thú: “Doanh số ‘Như ý’ đứng đầu, nếu không chúc mừng, sẽ rất có lỗi với công lao lúc trước.”
‘Như ý’ bây giờ không chỉ là thiết kế của mình Giang Vãn Lê mà còn là của tất cả mọi người, bởi trong đó có không ít tâm huyết của các đồng nghiệp khác.
“Được rồi.” Giang Vãn Lê nhìn đồng hồ: “Tôi nói với chồng tôi một tiếng.”
“Bùi tổng cũng đi?”
“Sao có thể.” Giang Vãn Lê không nhịn được cười: “Anh ấy bận việc của mình, tôi nói trước với anh ấy một tiếng, để đến lúc đó anh ấy không oanh tạc điện thoại của tôi.”
Không biết bắt đầu từ bao giờ, bọn họ đã có thói quen báo cho đối phương khi có việc đột xuất.
Có lần Giang Vãn Lê tăng ca ở công ty, không nhận điện thoại của anh, khiến Bùi Thầm tự lái xe đến công ty tìm cô.
Sau khi tìm được cô, anh không nhiều lời, chỉ nhắc nhở lần sau không được điện thoại cách xa, giọng rất nhẹ nhàng, vậy nên trong mắt đồng nghiệp, Bùi Thầm là một người chồng dịu dàng và chu đáo.
Nhưng khi về đến nhà, đóng cửa tắt đèn, Giang Vãn Lê liền bị trừng phạt.
Quả thực không phải người.
Ngày hôm sau, eo và cánh tay cô không thể cử động được, mà người đàn ông thì thoải mái, một đêm vận động với anh giống như là rèn luyện thân thể, không hề khó chịu, vẫn dịu dàng nhắc nhở cô, có chuyện gì thì phải nói với anh một tiếng, nếu không liên lạc được, anh sẽ rất lo lắng cho cô.
Để phòng ngừa giống lần trước, Giang Vãn Lê có chuyện gì đột xuất đều nói với anh một tiếng.
Trên đường đi liên hoan, cô gửi tin nhắn cho anh.
[Em đi liên hoan cùng đồng nghiệp, có thể sẽ về muộn, anh hãy đi ngủ trước.]
Nội dung không nhiều, nhưng ý cực kỳ rõ ràng.
Nhưng cô không ngờ mấy câu đó trong mắt anh, ý hoàn toàn khác.
“Em đi liên hoan cùng đồng nghiệp.” = “Đêm nay em không ngủ với anh, anh tự giải quyết cho tốt.”
“Có thể sẽ về muộn” = “Không biết sẽ về lúc nào, nhưng trước 12 giờ chắc chắn anh sẽ không nhìn thấy em”
“Anh hãy đi ngủ trước” = “Đi ngủ trước sẽ không nhắn tin quấy rầy em chơi với tiểu ca ca”
Nhìn dòng tin nhắn này, Bùi Thầm cố giữ bình tĩnh không gọi điện thoại qua, nhắn lại: [Đi liên hoan ở đâu?]
[Đi ăn thịt nướng trước, sau đó đến quán bar.]
[Cùng ai?]
[Đương nhiên là cùng đồng nghiệp, các cô ấy rất dễ ở chung.]
Thời điểm gửi tin nhắn, Bùi Thầm đang ngồi ghế sau, thư ký Lương ngồi trước lái xe, nhìn qua gương chiếu hậu thấy anh nhăn mày, cẩn thận hỏi: “Tối nay phu nhân có việc sao?”
Thư ký Lương rất rõ ông chủ nhà mình, trời sập xuống anh cũng không dao động, nhưng có cô vợ nhỏ là ngoại trừ.
“Đi liên hoan.” Bùi Thầm thản nhiên nói: “Cùng đồng nghiệp.”
“Vậy rất bình thường.” Thư ký Lương nói: “Cô gái nhỏ thích vui đùa, hơn nữa đi liên hoan là cách để xúc tiến tình cảm đồng nghiệp nhanh nhất.”
“Cô ấy còn muốn đi quán bar.”
“Này… Cũng rất bình thường.”
“Hai mươi tuổi mà đi quán bar, có thể bị lừa hay không?” Bùi Thầm lo lắng: “Tôi nên nhắc nhở cô ấy.”
“Nhắc nhở có lẽ phu nhân sẽ cảm thấy phiền.” Thư ký Lương cảm thấy từ đáy lòng, thực ra anh ta cảm thấy rất phiền khi ông chủ hành động như vậy, phu nhân đã 21 tuổi chứ không phải 11 tuổi, đi quán bar thì có sao.
Thư ký Lương hoài nghi, chờ đến khi Bùi phu nhân bốn năm mươi tuổi, ông chủ ông ta vẫn dông dài, lắm chuyện như cũ.
Quả nhiên đúng với suy nghĩ của thư ký Lương, nửa giờ sau, Bùi Thầm gọi điện với cô vợ nhỏ, nội dung là trong quán bar có rất nhiều người xấu và thủ đoạn xấu, sự nguy hiểm khi uống rượu, hơn nữa thức đêm sẽ có ảnh hưởng đến cơ thể.
Người không biết còn tưởng chú cảnh sát đến phổ cập khoa học.
Sau khi phổ cập khoa học, thư ký Lương lại nghe thấy Bùi Thầm nói một câu.
“Bỏ đi, vẫn có chút lo lắng, chúng ta cũng đến quán bar đi.”
“…” Nếu đã quyết định vậy, vậy không phải vừa rồi anh phí công sao.