Anh vừa dứt lời, cả căn phòng đều im lặng.
Vốn dĩ mắt Giang Vãn Lê mới mở được một nửa, lông mi chớp chớp, bộ dáng lúc nào cũng có thể ngủ. Nghe thấy anh nói vậy, sau một lúc tiêu hoá, cuối cùng cũng tỉnh ngủ.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, góc nghiêng của người đàn ông càng rõ ràng.
Gương mặt anh tuấn cũng không bị ảnh hưởng bởi mấy lời lưu manh, hiển nhiên là anh nghiêm túc dò hỏi.
Đôi mắt sâu không lường trước được khiến Giang Vãn Lê hơi hoảng hốt, cơn buồn ngủ biến mất, giơ tay chống vào ngực anh, nói hai chữ: “Không cần.”
Đánh chết cũng không tắm cùng anh.
Cho dù đã từng làm chuyện vợ chồng nhưng đó mới chỉ là nếm thử tư vị.
Ở phòng tắt đèn tiếp xúc đã khiến cô vô cùng thẹn thùng, đến nỗi không dám mở mắt, huống chi là đi phòng tắm.
Để tỏ vẻ mình không buồn ngủ, Giang Vãn Lê cố gắng mở mắt to, cười một cái với anh: “Tôi không mệt tí nào, bây giờ tôi đi tắm đây, anh cũng đến phòng tắm phụ tắm đi nhé.”
Nói xong thì vội bỏ đi.
Đi nhanh như phía sau có quỷ đuổi theo cô vậy.
Trên mặt bàn vẫn còn máy tính, điện thoại, còn có đồ ăn vặt cô ăn trong lúc làm việc bị rơi hết xuống đất.
Nha đầu này thật bừa bãi.
Không còn cách nào khác, Bùi Thầm trước khi rời đi thì thu dọn đơn giản, cầm đồ của cô đến phòng ngủ.
Thời gian phụ nữ tắm đều lâu hơn so với đàn ông.
Người đàn ông rửa mặt và hút xong một điếu thuốc mà vẫn chưa thấy cô ra.
Hay bị ngất trong đó rồi?
Bùi Thầm dúi đầu thuốc lá, bỗng nhiên nghe thấy tiếng té ngã từ trong phòng tắm.
Động tĩnh không nhỏ.
“Vãn Lê?”
Người đàn ông đứng ngoài cửa, mày nhíu lại.
“Tôi không sao.”
Trong không gian kín, giọng Giang Vãn Lê có vẻ hơi buồn rầu.
Cửa không khoá, Bùi Thầm không yên tâm, cuối cùng mở cửa đi vào.
Trước mắt là người phụ nữ ngồi dưới đất, xà phòng gội đầu, xà phòng tắm rơi vãi khắp sàn nhà.
Trên người cô quấn khăn tắm nhưng bởi vì té ngã, khăn tắm chỉ miễn cưỡng che được đến đùi, lộ ra hai cẳng chân nhỏ xinh, phần trên thì được tóc che lờ mờ.
Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt anh đã đầy dục vọng, cổ họng khô khốc.
“Lê Lê, sao vậy em?”
Thấy ánh mắt nóng bỏng của đối phương, Giang Vãn Lê vội đứng dậy, quá bản thân kỹ lưỡng, đầu cúi xuống: “Vừa rồi lấy đồ không cẩn thận trượt chân.”
“Chân em vẫn chưa khỏi hoàn toàn sao?”
“Đã tốt rồi.” Cô lắc đầu: “Là tôi không cẩn thận, không có chuyện gì lớn đâu.”
Trước khi té ngã, may cô kịp vịn vào tường nên không đau lắm.
Cô giải thích vết thương cũ không sao, nhưng Bùi Thầm không yên tâm, bảo cô chú ý một chút. Tuy kiểm tra không có vấn đề gì nhưng ngày thường đi đường cũng nên chú ý.
Giang Vãn Lê gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Do dự một lát, cô nâng tay, chỉ chỉ ra ngoài cửa: “Nếu không anh ra ngoài trước? Tôi muốn thay quần áo.”
Hai giây sau, Bùi Thầm rời đi.
Không biết có phải áo giác của cô hay không, tại sao cô thấy anh có vẻ không tình nguyện khi phải rời đi, nếu cô không mở miệng bảo anh đi, thì hình như anh không có ý định rời đi.
Giang Vãn Lê chải tóc, có hơi rối, đầu cô cũng vậy.
Vừa rồi anh xuất hiện, chắc chắn là nhìn thấy hết rồi.
Tuy rằng hai người họ là vợ chồng, chuyện nên làm cũng đã làm qua, nhưng khi đó là đóng cửa tắt đèn, hoàn toàn dựa vào cảm giác, cho dù có ánh trăng ngoài cửa sổ, nhưng cũng không thể nhìn thấy hết được.
Mà vừa rồi, hình như những gì cần nhìn anh đều nhìn thấy hết rồi.
Giang Vãn Lê ưu thương chải tóc, đều tại mình không cẩn thận.
Chỉ mong trí nhớ anh không tốt, mau quên đi.
Không đúng, chuyện lần trước cô hôn anh, anh nhớ rất lâu, vậy loại chuyện này sao có thể quên được.
Đêm dài, căn phòng ảm đạm.
Hai vợ chồng chung chăn chung gối giống mọi khi.
“Cái đó.” Thoạt nhìn rất buồn ngủ nhưng Giang Vãn Lê vẫn có thời gian quấy rầy người đàn ông, cô vươn tay chọc chọc ngực anh: “Thị lực anh rất tốt sao?”
“Cũng được, sao vậy?”
“Vừa rồi anh thấy không?”
“Thấy gì?”
Câu trả lời này khiến Giang Vãn Lê cúi đầu nhìn chính mình, lại nhanh chóng ngẩng đầu: “Vừa rồi anh không thấy được sao?”
“Nếu em nói cái này.” Tầm mắt của anh cũng nhìn xuống người cô giống cô, ngữ khí thản nhiên như không liên quan đến mình: “Tôi thấy được.”
“…Thấy nhiều hay ít.”
“Hai chỗ.”
“…”
Cô không hỏi anh thấy mấy chỗ!!
Mà là phạm vi.
Nếu thị lực không tốt, phạm vi nhỏ thì cô có thể xem nhẹ.
Nhưng anh trả lời có bài có bản hẳn hoi, đoán chừng là thấy hết rồi.
Giang Vãn Lê nhớ đến tư vị bị áp bức tối qua, lại thấy bộ dáng lạnh nhạt của anh, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chẳng lẽ tối qua ăn no nên hôm nay không đói sao?
Sao lại không có cảm giác gì với cô?
Không nhịn được sự hiếu kỳ, Giang Vãn Lê lấy hết can đảm, mạo hiểm hỏi: “Nếu thấy được, vậy anh…”
Cô cẩn thận hỏi: “Anh thấy thế nào?”
“Thấy thế nào?” Giọng anh trầm thấp: “Muốn nghe câu trả lời?”
“Tuỳ anh.”
“Thấy rất trắng.” Anh nói: “Rất xinh đẹp.”
“…”
Hai người đang nói không cùng một chủ đề!!!
Không phải hỏi thấy cô thế nào!
Mà là hỏi anh có cảm giác gì.
Rõ ràng hôm qua rất hung mãnh, hôm nay lại không có cảm giác gì với cô
“Tôi là hỏi anh.” Nếu không phải xung quanh tối tăm, Giang Vãn Lê cũng không hỏi nhiều như vậy, lúc này cô rất bất đắc dĩ lật người: “Nếu anh không có cảm giác gì, vậy tôi ngủ đây.”
Mấy ngày trước họ cũng đưa lưng về phía nhau ngủ, nhưng đêm nay sau khi cô xoay người, vòng eo mềm mại đột nhiên có một cánh tay để ở đó, không nặng không nhẹ xoay cô trở lại.
Cuối cùng Bùi Thầm cũng hiểu ám chỉ của cô, giọng nói khàn khàn vang lên.
“Không phải tôi không có cảm giác.”
“Chỉ là cảm thấy tối qua em không thoải mái.”
Anh nói: “Vốn dĩ tôi định chờ em thích ứng mấy ngày rồi lại nói tiếp, nhưng nếu em muốn…”
“Không! Tôi không muốn!”
Anh chưa nói nguyên nhân cô không thoải mái, nhưng Giang Vãn Lê đã biết tiếp theo anh định nói gì, quyết đoán cự tuyệt, kéo chăn lên, chùm kín đầu.
“Không nói, tôi buồn ngủ quá, ngủ đây.”
Cô không có chỗ dung thân.
Không ngờ là anh sẽ suy xét đến di chứng của cô.
Cũng không hẳn là di chứng, cô chỉ mệt mà thôi, cũng không quá đau đớn, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng quả thật cô cảm thấy sung sướng nhiều hơn là đau đớn.
Trong bóng đêm, mùi dầu gội hương chanh như có như không trong không khí, vô cùng thanh tĩnh.
Động tĩnh của người bên cạnh rất nhỏ, Giang Vãn Lê không mở mắt, nhưng cô cảm nhận được người kia đang dịch lại đây, giơ tay cẩn thận dịch chăn cho cô.
*
Chủ tịch mới nhận chức hai tuần, trong ngoài Phạn Ni thay đổi rất lớn.
Thủ đoạn vẫn mưa rền gió dữ như xưa, Bùi Thầm thành lập một bộ phận giám sát mới, thực hiện giảm biên chế, giảm lương của các lãnh đạo cấp cao, hành động này khiến bè phái Giang Khải Sơn vô cùng bất mãn, ở cuộc họp phản đối vô cùng kịch liệt, nhưng mà ông chủ thì lại không thèm quan tâm.
Anh rất bận, Giang Vãn Lê cũng vậy.
Cũng may năng lực thích ứng của cô không tồi, sau một tuần tham gia vào bộ phận B, cô đã nắm cơ bản công việc ở đây.
Cô từ chối ý sắp xếp trợ lý cho cô của Bùi Thầm, lý do là tạm thời không cần, trên thực tế cô muốn chứng minh cho người khác, cô không có trợ lý nhưng bản thân cô cũng có thể làm tốt được, với trình độ trước mắt của cô, cô tự tin mình có thể.
Khu làm việc bộ phận B, thời gian uống trà chiều, nhóm nhân viên đang thảo luận.
Các kế hoạch và cải cách mới của công ty đều được gửi đến Mail của họ, mọi người đều thảo luận từng chữ trong thông báo đó.
“Mấy người thấy không, hôm nay vẻ mặt Giang tổng rất kém, đoán chừng tối qua tức đến mức không ngủ được, mặt xám xịt như gan heo.”
“Cũng phải thôi, về sau hành mục lớn bé của công ty đều do bộ phận quản lý mà Bùi tổng thành lập giám sát, Giang Khải Sơn không chiếm được cái gì.”
“Bùi tổng của chúng ta thật lợi hại, mới nhậm chức không lâu mà đã có danh tiếng tốt, bộ phận A nhận được một đơn đặt hàng lớn, đoán chừng là người ta cho Bùi Thầm mặt mũi.”
“Nhìn Bùi tổng cũng không kém mấy tiểu thịt tươi trong giới giải trí.”
Phụ nữ tám chuyện, thường nói chính sự rồi đến phương diện cá nhân, đã nói xong năng lực cá nhân, nên chuyển đến nói mị lực.
Thời điểm Giang Vãn Lê đi từ quầy nước ra, những người này mới dần dừng lại, nhưng cũng không thể coi đại tiểu thư là cô như người ngoài được, nên nhắc nhở cô kiểm tra Mail.
Có rất nhiều người cảm khái, nói hâm mộ cô tìm được một ông chồng tốt.
Đối với những lời đó, Giang Vãn Lê chỉ cười trừ.
Cô trở lại chỗ, mở màn hình máy tính.
Nội dung Mail cô đã biết trước, cho nên cũng không bất ngờ, cũng biết quyết sách này là biện pháp tốt nhất đối với Phạn Ni bây giờ.
Ngoài thông báo điều chỉnh nội bộ công ty, còn có các kế sách kinh doanh, mời các nhà phân tích và đánh giá để tìm hiểu tình huống và định hướng xu thế tương lai của công ty, trong đó có hai điều quan trọng nhất là đại chúng và đề cao danh tiếng.
Vấn đề đại chúng là đương nhiên, trước kia lão Giang tổng còn sống, các sản phẩm trang sức cơ bản đều từ bốn chữ số trở lên, nhóm học sinh, sinh viên không mua được.
So sánh với J&F, bên đó làm rất tốt, thành lập các công ty nhỏ khác nhau với thương hiệu cao cấp và bình dân.
Về phần danh tiếng, có nghĩa Phạn Ni cần đưa ra một sản phẩm kinh điển có thể hiện tính chất của tập đoàn.
Đọc nội dung xong, Giang Vãn Lê tắt giao diện đi, khuôn mặt người đàn ông hiện ra trong đầu.
Dạo này anh rất bận, tối muộn vẫn chưa về.
So với anh, cô bận không tính là gì.
“Đại tiểu thư.”
Có người xung quanh vui vẻ gọi.
Thời gian uống trà chiều, không nghỉ ngơi thì rất lãng phí thời gian.
Giang Vãn Lê không tự cao tự đại, người khác hỏi nên cô trả lời: “Sao vậy?”
“Cô và Bùi tổng lúc nào thì cử hành hôn lễ?” Người nọ cười nói: “Tất cả chúng tôi đều đang chờ ăn kẹo cưới đó.”
“Hôn lễ sao.” Giang Vãn Lê cười miễn cưỡng: “Vẫn còn sớm mà.”
“Nghe nói hai người kết hôn chớp nhoáng, vậy không phải càng phải làm hôn lễ nhanh sao?”
Những người khác cũng bàn luận, đúng vậy, nếu là liên hôn, như vậy phải khiến nhiều người biết đến hai nhà họ đã thành thông gia.
Nếu cứ kéo dài không làm hôn lễ, vậy không cần thiết phải kết hôn nhanh như vậy.
“Bận quá.” Giang Vãn Lê không nói đến chuyện của ba, trả lời có lệ: “Hơn nữa mọi người cũng biết tình huống của Phạn Ni, không làm việc một ngày là không được.”
“Phải không?”
Ánh mắt mọi người ẩn chứa sự tiếc nuối.
Giang Vãn Lê quay lưng, không đáp lại.
Các cô ấy tiếp tục thảo luận những chuyện khác, trong công ty còn có một người vừa kết hôn, mỗi ngày đều ngọt ngào như mật, ý cười thể hiện hết trên mặt, có thời gian rảnh liền ân ái, nói với mọi người là chồng cô ấy tốt thế nào, chưa bao giờ để cô ấy phải làm việc nhà.
Cũng thường xuyên khoe nhẫn kim cương ở ngón áp út.
Xã hội hiện đại nam nữ kết hôn đều đeo nhẫn kết hôn, thứ nhất là tuyên bố mình đã kết hôn, thứ hai nhẫn là bằng chứng cho tân hôn ngọt ngào hạnh phúc.
Các cô ấy không hỏi Giang Vãn Lê, thậm chí còn cố ý hạ thấp giọng, nhưng Giang Vãn Lê vẫn nghe thấy.
“… Thật sự kết hôn sao…. Từ trước đến giờ tôi chưa thấy cô ấy đeo nhẫn.”
Đưa lưng về phía họ, Giang Vãn Lê cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô.
Cô biết các cô ấy không ác ý, chỉ tò mò, nhưng làm vậy vẫn khiến cô rất không thoải mái.
Lúc này, một giọng nữ nghiêm khắc vang lên.
“Một đám tụ tập ở đây là ý gì? Rảnh thì về nhà, đừng ở đây lãng phí tiền điện.”
Vừa dứt lên, mọi người đều thẳng lưng, mắt rủ xuống, cẩn thận liếc nhìn nhau, sau đó đều chạy về chỗ của mình.
Ở đây, không ai dám làm trái lời Văn Nhàn.
Không biết cô ấy nghe được nhiều hay ít, vẻ mặt lạnh lùng sắc bén, nói với mọi người: “Người ta đeo nhẫn hay không liên quan gì đến mấy người, tôi kết hôn nhiều năm rồi, đến bây giờ chưa từng đeo đây.”
Những người cười nói lúc nãy không dám lên tiếng.
Văn Nhàn đã ngoài 30, đã kết hôn, nhưng trong ấn tượng của mọi người, quả thật không đeo nhẫn. Mặc dù vậy nhưng các thiết kế nhẫn của cô ấy đều đạt được không ít giải thưởng.
Phong cách làm việc của cô ấy lạnh lùng nên Giang Vãn Lê không dám chắc là có phải cô ấy nói đỡ cho mình không, nhưng vẫn nhìn cô ấy đầy cảm kích.
Ánh mắt đó bị Văn Nhàn thấy được, mở miệng bảo cô đến chỗ làm việc của cô ấy một chuyến.
Chỗ làm việc của nhân viên đều giống nhau, chẳng qua chỗ của Văn Nhàn có thêm vách ngăn bằng kính.
Giang Vãn Lê ngoan ngoãn đi qua, lúc chuẩn bị nói cảm ơn thì Văn Nhàn lạnh lùng nhìn cô một cái, không cho cô cơ hội nói việc tư, hỏi cô nghĩ gì về các sản phẩm được đề xuất làm sản phẩm đại diện.
“Sản phẩm đại diện là thứ tượng trưng cho công ty, ngoại trừ mặt đại chúng, yếu tố quan trọng nhất là khách hàng nhìn thấy nó sẽ nghĩ đến công ty.” Văn Nhàn nói: “Ý kiến của cô có như vậy không?”
Giang Vãn Lê gật đầu, cô biết, giống với hiệu ứng quảng cáo.
Nhắc đến nhẫn cưới mọi người sẽ nhớ đến chiếc nhẫn kim cương R mà chỉ đàn ông có chứng minh thư mới mua được, nhìn thấy vòng cổ thiên nga sẽ nhớ đến nhãn hiệu Swarovski, đưa ra các sản phẩm nổi bật để khách hàng có ấn tượng sâu với nhãn hiệu.
Mà Phạn Ni có đủ kiểu trang sức, có sản phẩm cao cấp gia công, nhưng không có sản phẩm đại diện.
“Bộ phận A, C đang tranh quyền thiết kế.” Văn Nhàn nói: “Hiệu suất quý trước của chúng ta rất thấp, nếu lần này có thể lấy được quyền thiết kế sản phẩm, vậy mọi người sẽ từ từ tán thành cô.”
Giang Vãn Lê gật đầu: “Tôi biết.”
Cô biết điều đó, đây là nhiệm vụ vô cùng khó khăn, đổi loại hình của Phạn Ni không dễ dàng, hơn nữa cô mới vào công ty nên càng khó khăn hơn.
Để tung ra một sản phẩm hot phải cần một sản phẩm đại diện nổi bật.
Chuyện công việc khiến Giang Vãn Lê đau đầu.
Từ khi nhậm chức cô mới biết kiếm tiền không dễ dàng, mấy ngày hôm trước cô nhận một khoản tiền sáu chữ số để lo cho cả bộ phận, mà trước kia, một cái túi của cô, một bộ quần áo thôi đã sáu chữ số.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, chân trời xa xa đen như nhuộm mực, chỉ có một chút ánh sáng.
Gió trong sân hiu hiu, có kèm theo mùi hoa.
Sau khi tan tầm, Giang Vãn Lê yên lặng ăn cơm xong cầm sổ tay, ngồi ở ghế ngoài sân, hiện tại là buổi tối, người giúp việc đang quét dọn, chó không được vào nhà, thoạt nhìn rất ủy khuất, cho nên cô bồi nó ở bên ngoài.
Một người, một chó nhưng cũng rất hài hòa.
Phác họa mệt mỏi, Giang Vãn Lê vào phòng bếp tìm chút đồ ăn, đồ uống, thuận tiện cầm một lon Coca.
Bùi Thầm không thích đồ ăn vặt, trước khi cô đến thì không có, sau khi cô đến mới có đồ ăn vặt con gái thích.
Nhìn cảnh đêm, Giang Vãn Lê cảm khái: “Không biết đêm nay ba mày về không.”
Coca nằm trên mặt cỏ lỗ tai giật giật, rầm rì hai tiếng.
Giang Vãn Lê lại hỏi: “Mày nhớ anh ấy không?”
Coca chậm rãi gặm xương, lúc này lười trả lời, ánh mắt nó đầy vẻ xem thường -Cô nhớ anh ấy còn gì, sao phải hỏi người khác, nó chỉ là một con chó thôi.
Bị chó coi thường, Giang Vãn Lê bĩu môi, cầm lấy lon Coca.
Đồ uống nhiều đường có thể khiến người ta thả lỏng, tâm tình tốt hơn.
Giang Vãn Lê không cố ý chờ, nhưng bất tri bất giác đã 9 giờ.
Thời điểm chuẩn bị lên tầng ngủ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Quay đầu lại nhìn, quả thật là xe Bùi Thầm.
Trở về thật muộn.
Giang Vãn Lê ôm sổ tay, đi qua đón: “Tôi còn nghĩ tối nay anh không về.”
Tài xế dừng xe lại, áo vest kéo đến khuỷu tay, áo sơ mi trắng phác họa thân hình cao lớn của Bùi Thầm, hai chân thon dài, eo gầy, mặt anh lạnh nhạt, cũng không để lộ cảm giác mệt mỏi: “Em đang đợi tôi sao?”
Giang Vãn Lê bị hỏi, ngón tay sờ một góc sổ tay: “Không phải, tôi nghe thấy tiếng nên ra xem.”
“Phải không, thấy em đi ra rất nhanh mà.”
“…”
Cô suy nghĩ chút, rốt cuộc nói dối thế nào mới lừa được anh đây.
Bùi Thầm nói vài câu với tài xế, rồi đi vào bên trong, ánh mắt dừng trên người cô, trong sân có đèn, ánh sáng hơi tối, không biết tay cô có vật kim loại gì, khúc xạ ra vài tia sáng.
Nhìn kỹ mới biết là cô đeo một chiếc nhẫn cắt từ vỏ lon Coca.
Cô gái đi trước, cằn nhằn chuyện công việc, khi chú ý tới ánh mắt của anh, hai người đã vào đến phòng khách.
Nhìn theo tầm mắt của anh, Giang Vãn Lê giơ tay lên.
Chiếc nhẫn Coca trên ngón áp út rực rỡ.
Bùi Thầm hỏi: “Đây là cái gì?”
Sửng sốt vài giây, cô phản xạ có điều kiện giấu tay qua lưng, cúi đầu, cũng không biết giải thích thế nào.
“Vừa rồi uống đồ uống, cảm thấy chơi vui… Trước kia hồi còn đi học không phải rất phổ biến đeo nhẫn Coca đó sao.” Cô bất an tìm sự đồng cảm: “Đúng không?”
Vừa rồi cô nghịch lon Coca, bất tri bất giác liền đeo nó vào tay.
Có thể hôm nay suy nghĩ chuyện nhẫn, cảm thấy ngón áp út trống trơn, không có nhẫn cưới, nên tìm một cái khác thay thế.
Sau khi bị anh phát hiện, cô thấy rất xấu hổ.
Giang Vãn Lê rũ mắt.
Bùi Thầm nhìn cô một hồi lâu.
Lông mày nhíu lại, giống như có cảm xúc nào đó tràn ra từ trái tim.
Anh nói: “Đưa tay cho tôi.”
“Hả?” Cô sửng sốt, rụt tay lại.
Bùi Thầm đã đi đến, cầm tay cô.
Chiếc nhẫn rất sắc bén, sợ mình không cẩn thận làm anh bị thương, Giang Vãn Lê không dám lộn xộn, giống con chuột nhỏ bị tóm đuôi: “Anh làm gì…”
Cô cảm giác chiếc nhẫn Coca bị tháo ra, một lát sau ngón áp út lại có cái gì đó.
“Được rồi.”
Bùi Thầm vừa dứt lời, cô rụt tay lại.
Chợt thấy ngón áp út có chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, sáng chói, thiết kế có sự kết hợp giữa vương miện và đóa hoa, ở giữa được khảm một viên kim cương nguyên chất, dưới ánh sáng nên nhìn rất rực rỡ.
Tay của Giang Vãn Lê trời sinh đã đẹp, đầu ngón tay trắng nõn, kết hợp với chiếc nhẫn, cả hai bổ sung cho nhau nên nhìn vô cùng đẹp.
“Này…” Cô cúi đầu, hồi lâu không có động tĩnh gì, vô cùng ngoài ý muốn.
Giống như là ảo thuật, biến chiếc nhẫn Coca của cô thành chiếc nhẫn kim cương.
“Chiếc nhẫn này thuê ở nước ngoài mất rất nhiều công đoạn.” Bùi Thầm nói: “Hôm nay mới nhận được.”
“Như vậy à.”
Ngón tay óng ánh, Giang Vãn Lê thưởng thức, không kìm lòng được, khóe môi cong lên: “Nhìn rất đẹp.”
Anh giải thích một câu, nỗi băn khoăn của cô tan biến hết.
Người khác có, cô cũng có, chỉ là hơi chậm thôi.
Cô nhìn Bùi Thầm, nhưng tay anh không có.
Chỉ có một cái sao?
Dễ dàng nhận ra ý nghĩ của cô, Bùi Thầm nhẹ nhàng giải thích: “Của nam vài ngày nữa mới đến.”
“Ừ.”
“Tạm thời em đeo cái này, nếu không thích chúng ta sẽ đổi cái khác.”
“…”
Còn có thể đổi?
Chẳng lẽ có thể tùy tiện đổi nhẫn cưới sao, hơn nữa với ánh mắt của anh chiếc nhẫn này chắc chắn không ít tiền, cũng đủ mua một căn nhà ở đoạn đường tốt nhất An Thành.
“Không cần đổi đâu.” Cô nói: “Cái này rất đẹp.”
“Chìa ra tôi xem với nào.”
Có thể là vì bị anh phát hiện đeo nhẫn Coca cho nên xấu hổ, trước khi đeo tay cô đều để sau lưng, không giơ lên.
Nghe anh yêu cầu, Giang Vãn Lê liền chìa tay ra.
Bùi Thầm rất tự nhiên cầm lấy bàn tay mảnh khảnh, có thêm nhẫn, nên tay cô đẹp hơn ngày thường.
Mảnh khảnh nhưng khớp xương rõ ràng, sờ cũng rất mềm.
Cô bị nhìn cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Sao vậy?”
Người đàn ông cầm bàn tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, khẽ cười nói: “Đột nhiên phát hiện tay Lê Lê của chúng ta rất nhỏ.”