Hơi thở Giang Vãn Lê không đủ, hôn một lúc lâu nên thiếu khí, lúc này lấy lại được tự do, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng, nhẹ nhàng cắn đôi môi trơn bóng, đại não suy nghĩ, nhưng lại không thể phản bác được.
Trước mặt cáo già, tiểu bạch thỏ luôn luôn yếu thế.
Cô thậm chí còn không hiểu tại sao lại bị trêu chọc, mà cô không phản bác được, khuôn mặt đỏ ửng, chỉ phủ nhận: “Không có.”
“Không có sao?”
“Không có!”
“Vậy trở về nhìn xem.”
“…”
Cô kinh ngạc, không ngờ người này dai như đỉa vậy.
Đánh chết cô cũng không cho xem.
Thời gian vốn đã muộn, hai người còn ở trong hầm đỗ xe một hồi lâu, Giang Vãn Lê rất buồn ngủ, cũng không muốn về nhà vận động nữa, nghiêng đầu sang một bên định ngủ.
Bùi Thầm lái xe thận trọng, nên có có thể yên ổn ngủ.
Nhưng cứ cảm thấy có chỗ không thoải mái.
Thử nhiều lần nhưng không ngủ được.
Lúc cô nhíu mày thì nghe thấy tiếng người đàn ông bên cạnh: “Vừa rồi không cẩn thận cởi nút gài áo của em.”
“… Cái gì?”
“Vẫn còn ba nút chưa gài.” Anh bình tĩnh: “Em muốn cài lại không?”
Giang Vãn Lê ý thức được anh nói gì, cô đưa tay về phía sau lưng.
Quả thật bị nới lỏng.
Có bốn nút, ba trong đó đó đã bị cởi ra, chỉ còn lại một nút.
Vừa rồi bị hôn đến tình mê ý loạn, không biết anh sờ soạng lúc nào, quả nhiên đó là bản tính của đàn ông.
Khi lái xe đến giao lộ, anh lại nói thêm một câu: “Không cài cũng được, dù sao tí nữa cũng phải cởi.”
“…”
Ai cho anh cởi!!
Người ta cực khổ mới cài được, mà sao anh lại dễ dàng cởi ra như vậy, tốc độ tay còn nhanh hơn người đã mặc áo con mười mấy năm.
Nhìn mặt ngoài thì không phát hiện, nhưng thực tế bên trong chính là cầm thú.
“Sao anh…” Giang Vãn Lê giận giữ: “Lưu manh như vậy.”
“Theo như em nói.” Anh trái lại không phủ nhận: “Có thể là có một chút.”
“…”
Sao lại chỉ một chút?
Rõ ràng là rất rất lưu manh.
Theo ý của anh, đêm nào cũng phải cởi, vậy nên cô không cần mặc là tốt nhất.
Cô không nghe theo anh, vẫn cài nút lại.
Hôm nay đối với Giang Vãn Lê mà nói, lần đầu tiên hẹn hò đương nhiên để lại ấn tượng sâu đậm với cô.
Đương nhiên sâu đậm nhất không phải là món ngỗng cô muốn ăn, cũng không phải bộ phim điện ảnh nhàm chán đến mức cô ngủ mất, mà là lúc này.
Nó ấm áp, gần gũi hơn tất cả những thời điểm khác.
Trong đầu hiện ra câu Minh Trà hỏi.
Có phải cô thích anh không?
- Cậu không nhận ra được, phản ứng của cậu cũng trì độn, không biết người khác thích cậu, cũng không biết mình thích người khác.
Cái khác không nói, nhưng ít nhất trong phương diện tình cảm, Bùi Thầm cho cô cảm giác cũng không tệ lắm, anh rất chiều theo ý cô, cũng biết cô nhíu mày là ý không thoải mái.
Sáng sớm.
Còn một đống công việc vặt vãnh chưa xử lý xong, Giang Vãn Lê bị Văn Nhàn gọi vào phòng làm việc.
Khoảng thời gian trước cô thực sự chăm chỉ, cho dù về nhà nhưng vẫn chăm chỉ thiết kế, dù sao cũng là học hỏi nên không có thời gian rảnh rỗi.
Văn Nhàn tưởng sau khi cô ấy đưa ra ý tưởng thì ngày hôm sau cô ấy sẽ nhận được một phương án không tồi, nhưng không có gì cả, sau khi hỏi mới biết được hôm qua Giang Vãn Lê đã sớm bỏ chạy lấy người.
“Từ đầu tôi đã thấy cô là người kiên trì, cũng có thiên phú, là nhân tài đáng bồi dưỡng.” Văn Nhàn cũng giống các tiền bối khác, trước tuyên dương sau dìm xuống, nói lời phê bình: “Nhưng quên mất cô còn trẻ, thích chơi, tôi có thể hiểu, tuổi trẻ ai cũng như vậy, nhưng cô không phải chỉ là một nhà thiết kế bình thường, cô là người thừa kế Phạn Ni.”
Minh Trà nói thẳng.
Hiện tại người quản lý Phạn Ni là Bùi Thầm, nhưng anh tồn tại chỉ để giúp đỡ đoạt quyền của nhóm Giang Khải Sơn, giải quyết những khó khăn trước mắt, giải quyết vấn đề nội bộ rối ren, cuối cùng người nắm quyền vẫn là chú nhỏ Giang Vãn Lê hoặc là chính Giang Vãn Lê.
Giang Vãn Lê chậm rãi gật đầu: “Tôi biết.”
Văn Nhàn giống như giáo viên giảng bài cho học sinh, hỏi lại: “Cô biết cái gì?”
“…”
Giang Vãn Lê không trả lời được.
“Bùi Thầm là người có năng lực, nhưng Phạn Ni là của Giang gia các cô.” Văn Nhàn nói: “Cô không thể trông chờ hết vào cậu ta.”
“Tôi không có ý này.”
“Vậy là tốt rồi.” Văn Nhàn nói: “Cô chắc cũng hiểu Bùi tổng không có ý thâu tóm Phạn Ni, anh ta đang chờ cô trưởng thành.”
“Cái gì?”
“Cô không biết sao?”
Giang Vãn Lê lộ ra sự nghi hoặc.
Cô biết cái gì?
Văn Nhàn thật sự không hiểu đại tiểu thư này là như thế nào, nói ngu dốt cũng không đúng, trong vấn đề chuyên ngành thì rất sáng tạo, có suy nghĩ riêng của bản thân, nhưng nói thông minh cũng không được, vì những vấn đề nhỏ nhất cô cũng không hiểu được.
Văn Nhàn không biết Bùi Thầm có ý gì, nhưng chuyện anh thu mua cổ phần công ty của những cổ đông khác nhưng lại không ép Giang Vãn Lê bán, chuyện này có thể nhìn ra là tương lai anh sẽ trả quyền quản lý Phạn Ni lại cho người thừa kế Giang gia, có thể là chú nhỏ, cũng có thể là Giang Vãn Lê.
Nghe Văn Nhàn phân tích xong, Giang Vãn Lê hiểu được.
Cũng cảm thấy áy náy vì hôm qua mình lười biếng.
Cuối cùng Văn Nhàn nói với cô, ngày mai sẽ có hội nghị bộ phận, các bộ phận đều phải đưa ra phương án thích hợp, cô cảm thấy thiết kế của Giang Vãn Lê không tồi nên mới thúc giục như vậy.
Đi ra khỏi văn phòng, mặt Giang Vãn Lê vẫn chưa thả lỏng.
Đi ngang qua đồng nghiệp, cô ấy hiếu kỳ hỏi: “Có phải giám đốc Văn rất nghiêm khắc đúng không?”
“Không có.” Giang Vãn Lê mím môi: “Tôi cảm thấy ý kiến của cô ấy rất đúng trọng tâm, đều tốt cho công việc.”
“Cũng không phải chỉ vậy đâu.” Đồng nghiệp cảm khái phụ họa: “Có thể không lo lắng cho Phạn Ni sao, cô ấy coi Phạn Ni như gia đình của mình.”
“Vậy sao?”
“Giám đốc Văn là người trọng tình trọng nghĩa.” Đồng nghiệp nói: “Khoảng thời gian sau khi lão Giang tổng mất, cảm xúc của cô ấy rất tệ, mắt cũng sưng rất nhiều ngày.”
Người đồng nghiệp này không quá thông suốt, chuyện không nên nói cũng nói, Giang Vãn Lê nhậm chức một thời gian dài rồi nhưng rất ít người nhắc đến ba cô, tất cả mọi người đều biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Nhưng vẫn có người miệng như cái loa, nói khắp nơi như thể mình là người duy nhất có thể nói được trên đời.
Lần này Giang Vãn Lê cũng không thèm cho nụ cười có lệ, cô bước đi.
Bóng dáng xinh xắn, sống lưng thẳng tắp.
Trong khoảng thời gian ở chung này, mọi người đều biết tính tình đại tiểu thư này, cô là người dễ nói chuyện, nhưng điều này không có nghĩa là để cho người khác thích nói gì thì nói.
Một ngày này, Giang Vãn Lê chăm chỉ chỉnh sửa theo ý kiến của Văn Nhàn.
Văn Nhàn còn yêu cầu cao hơn khách hàng, hơn nữa lời nhận xét vô cùng chuyên nghiệp, sắc bén, nên cô không thể qua loa được.
Giang Vãn Lê sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần, bản thiết kế ban đầu là hình tròn nhưng không nhất quán với tổng thể chung, trải qua quá trình sửa chữa, khi các đường nét đạt đến hiệu quả không tồi thì nó đã biến thành hình vuông.
Giữa trưa Bùi Thầm gọi điện cho cô, hỏi cô có muốn đi ăn chung không.
Sau khi Tạ Hoài Dư đồng ý chuyện cho mượn xe làm thí nghiệm, anh không bận rộn như trước nữa, cũng dành chút thời gian hẹn cô ăn cơm.
“Không cần.” Giang Vãn Lê nói: “Em đợi ăn cùng đồng nghiệp.”
“Hôm nay em gặp phiền toái sao?”
“Hả? Không có.”
“Nghe em nói chuyện không vui vẻ mấy.”
Giang Vãn Lê ngạc nhiên.
Đến cô cũng chưa phát hiện ra có điều không đúng.
“Không có đâu.” Cô mỉm cười: “Hôm nay có người nhắc đến ba trước mặt em, cho nên em hơi nhớ ông ấy.”
Đương nhiên không phải vì nhắc đến ba mà tâm trạng cô sa sút.
Là vì giọng điệu người kia, như thể bát quát chuyện khi ba cô còn sống, cho nên cô không thoải mái.
“Chờ lúc nào rảnh rỗi, đi thăm ông ấy đi.” Bùi Thầm nói: “Đi cùng mẹ em.”
“Thân thể mẹ em không tốt, em còn lo lắng cho bà ấy.”
“Vậy anh có thể đi cùng em không?”
Anh hỏi.
Giang Vãn Lê sửng sốt, nhẹ nhàng nói: “Có.”
Thực ra anh chưa nói lời an ủi, cũng không như những người bạn trai khác tỏ vẻ ‘Bảo bối đừng buồn, có anh ở đây rồi.’, nhưng chỉ với câu hỏi kia của anh đã khiến lòng cô mềm nhũn.
Không biết có phải là được anh cho dũng khí hay không, công việc buổi chiều cũng trở nên đơn giản hơn, sửa đổi trên thiết kế ban đầu, họa tiết hoa vân, thiết kế chạm rỗng, mặt dây chuyền thay chuông bằng đá pha lê, tạm đặt tên là “Như ý”.
Văn Nhàn đồng ý, nhưng vẫn còn phải sửa vài chỗ, ví dụ thiết kế chạm rỗng sẽ không có nhiều hiệu quả thị giác với đại chúng.
Văn Nhàn sẽ không can thiệp cụ thể vào thiết kế, cô ấy chỉ chỉ đạo phương án.
Giang Vãn Lê bận việc đến thời gian tan tầm, lại nhận điện tin nhắn của Bùi Thầm.
[Hôm nay có một buổi tiệc tối, anh tới đón em.]
Bởi vì hôm qua cô cũng tan làm theo giờ này, cho nên anh không biết hôm nay cô không rảnh.
Giang Vãn Lê do dự: [Khi nào?]
[Bây giờ.]
[Nhưng em phải tăng ca.]
[Rất quan trọng sao?]
[Ừ, ngày mai họp phải giao lên rồi.]
Anh ngạc nhiên, nhưng không ép cô phải đến đây: [Vậy em phải chú ý nghỉ ngơi, trước khi về nhà có thể gọi cho anh, anh đến đón em.]
Nhìn thấy hai chữ ‘Tiệc tối’ lòng Giang Vãn Lê hơi không bình tĩnh.
Từ nhỏ cô đã thường xuyên tham gia các loại tiệc tối.
Ban đầu thích là vì có thể mặc cái bộ váy xinh đẹp, được trang điểm xinh đẹp.
Về sau cô đã có thói quen đi tiệc tối, số lần nhiều nên già trẻ, gái trai đều bị cô kinh diễm, điều này chẳng có gì lạ.
Lần đầu tiên xem phim với anh thực hiện rồi.
Nhưng lại bỏ lỡ lần đầu tiên tham gia tiệc tối cùng anh.
Giang Vãn Lê nhìn bản vẽ trên màn hình, rất bất đắc dĩ day huyệt thái dương, an ủi bản thân, lần sau vẫn còn cơ hội.
Mười rưỡi tối, biệt thự Thiên Thành.
Tham gia tiệc tối nên trên người Bùi Thầm có dính mùi rượu.
Anh không uống rượu, là bạn anh uống nhiều, Trần Tranh nghĩ anh và Tạ Hoài Dư đã làm lành, bắt đầu xưng anh gọi em, kề vai sát cánh, bữa tiệc của người nổ tiếng suýt biến thành bữa tiệc nhận bạn nhận bè.
Sau khi trở về, Bùi Thầm thấy đôi giày của nữ ở huyền quan thì khẽ nhíu mày, chứng tỏ cô đã về mà không gọi anh đến đón.
Tăng ca mệt, lúc anh lên tầng thì thấy Giang Vãn Lê đã ngủ say.
Buổi tối hôm trước vận động mệt nhọc cộng với một ngày làm việc vất vả, tối nay cô như con heo nhỏ, ngủ rất say.
Đêm dài yên ắng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ khẽ chiếu vào căn phòng tối om.
Anh vừa nằm xuống mép giường kia không bao lâu thì cánh tay bỗng bị người ôm lấy.
Lại nhìn Giang Vãn Lê, thấy cô vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ.
Cô ngủ say, không biết mơ thấy cái gì, trở mình liền coi anh là cái gối ôm.
Cánh tay nhỏ bé của cô chỉ có thể ôm cánh tay của anh.
Lúc này, có thể dùng từ tâm ý viên mãn để hình dung cô.
Bùi Thầm để cho cô ôm, duy trì tư thế này rất khó đi vào giấc ngủ, nhưng đêm nay tâm trạng anh cực kỳ yên bình, cũng giống như bóng đêm tĩnh lặng này.
Chốc lát sau, cô gái thì thÀo nói chuyện: “Chồng tôi…”
Bùi Thầm lại nhìn cô, cô vẫn chưa tỉnh, như là đang nói mớ.
Trong mơ cũng nghĩ đến anh sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, lại nghe thấy cô nói tiếp: “Là lưu manh.”
“…”