• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11

Thẩm Nghiên không chịu nổi nữa rồi. Chi bằng anh ta cứ thẳng thắn cười nhạo cô, mắng mỏ cô còn đỡ hơn. Nhưng Dịch Xước Đông là con người thế nào chứ, tâm tư anh ta còn kín hơn chiếc thùng phi! Cô và anh ta yêu nhau hơn hai năm cũng không thể hiểu hết nổi con người anh ta.

“Em nghĩ bản thân mình hiện tại có thứ gì đáng giá?”

“Em nghĩ bản thân mình hiện tại có thứ gì đáng giá?”

Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Thẩm Nghiên, chỉ một câu nói của Dịch Xước Đông cũng đủ làm cô nghẹn lời.

“Đi về thay đồ đi.”

Thẩm Nghiên nhất quyết không để người đàn ông này đánh lạc hướng.

“Vậy tại sao anh lúc nào cũng xuất hiện trước mặt tôi?”

“Em là gì mà tôi phải tránh mặt.”

“Đúng, tôi không là gì cả. Chúng ta đã chia tay từ rất lâu rồi. Vậy nên xin anh đừng tỏ ra thương xót tôi nữa, tôi không cần!”

Thẩm Nghiên nói ra một tràng rồi ngừng lại, cô không nhìn anh nữa mà nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

“Sau này xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

*** Kể từ sau lần gặp đó Thẩm Nghiên quả thật không nhìn thấy Dịch Xước Đông nữa. Những lần cô đến thăm ba hay xạ trị đều không gặp anh mà gặp Nhậm Đường.

“Dạo này tình hình bác trai tiến triển có vẻ rất tốt.”

“Cảm ơn anh bác sĩ Nhậm.”

“Được rồi được rồi, cô đừng cảm ơn suốt như vậy, dù sao tôi cũng không phải người chữa trị chính mà.”

“Bác sĩ Dịch… bận sao?”

Thẩm Nghiên rất biết lợi dụng thời cơ mà hỏi điều cô vẫn muốn hỏi. Nhậm Đường nghe vậy thì bật cười, một nụ cười vô cùng thiếu đòn: “Đúng rồi, Dịch Xước Đông đang có một ca bệnh nghiêm trọng nên có chút eo hẹp thời gian.”

“Ồ…”

“À mà cô cũng nên chủ động liên lạc với anh ta để biết rõ tình hình bác Thẩm đấy nhé.”

Thẩm Nghiên gật gật đầu. Sau khi Nhậm Đường rời đi cô cũng định ra ngoài mua vài thứ. Đi xuống tới sảnh bệnh viện, Thẩm Nghiên lại gặp phải người không muốn gặp: “Thẩm Nghiên.”

Mạc Cầm Tuyên gọi cô lại rồi bước tới. Thẩm Nghiên không muốn đứng lại nhưng cũng không thể đi, gượng gạo quay đầu mỉm một cái: “Chào.”

“Cậu đến thăm bác trai sao?”

“Đúng vậy. À tôi còn vài chuyện, đi trước nhé.”

Thẩm Nghiên toan quay người rời đi, thật sự là cô không muốn nhìn thấy Mạc Cầm Tuyên.

“Cậu và Xước Đông tính quay lại với nhau sao?”

Câu này trực tiếp làm Thẩm Nghiên khựng lại, quay người nhìn cô gái đối diện. Trước kia Mạc Cầm Tuyên là bạn thân nhất của Thẩm Nghiên thời đại học. Khi cô yêu đương với Dịch Xước Đông, cô ấy cũng từng thẳng thắn nói với cô là bản thân cũng thích anh ấy. Từ đó, giữa hai người bọn họ như có một bức tường vô tình, tình bạn của họ cũng dần biết mất. Dịch Xước Đông và Thẩm Nghiên chia tay, anh ấy theo suất học bổng của trường đi du học, Mạc Cầm Tuyên cũng theo anh tới Anh. Những chuyện đó đều đủ để Thẩm Nghiên biết cô ấy yêu Dịch Xước Đông tới mức nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK