• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12

Thẩm Nghiên cười với cô ấy một cái, vẻ mặt thản nhiên: “Không phải hai người là một đôi sao?”

Thấy Mạc Cầm Tuyên không nói gì thêm nữa, Thẩm Nghiên xoay người rời đi, cô nghe thấy tiếng cô ấy phía sau: “Thẩm Nghiên, nếu cậu không còn tình cảm với Dịch Xước Đông thì mình mong cậu hãy buông tha cho anh ấy.”

*** “Thẩm Nghiên!”

Dịch Xước Đông đáy mắt hằn lên những tia máu, tức giận ghì chặt bả vai Thẩm Nghiên. Trái lại với người đàn ông kích động, Thẩm Nghiên im lặng tới khó hiểu, giương đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào Dịch Xước Đông.

“Em đang lừa tôi?”

“Em không lừa anh. Những chuyện hôm nay anh thấy đều là sự thật.”

Sự thật? Sự thật cái gì chứ. Dịch Xước Đông chính mắt nhìn thấy người con gái anh yêu ở trong khách sạn cùng người đàn ông khác, sao anh có thể chấp nhận được. Lúc này, Dương Ngụy ở phía sau hai người đẩy mạnh Dịch Xước Đông ra, kéo Thẩm Nghiên về phía sau mình.

“Dịch Xước Đông, cậu dù sao cũng đã nhìn thấy rồi. Tôi nói cho cậu nghe rõ hơn một lần nữa, cậu và Thẩm Nghiên chia tay rồi, cô ấy và tôi là yêu đương tự do.”

Một cú đấm như trời giáng lập tức rơi xuống mặt Dương Ngụy làm anh ta ngã xuống. Thẩm Nghiên hoảng hốt chặn trước mắt Dịch Xước Đông quát lớn: “Anh bị điên à. Dịch Xước Đông, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!”

Dương Ngụy không yếu thế, anh ta sau khi đứng dậy liền cười nhạo, kéo Thẩm Nghiên vào lòng ngay trước mặt Dịch Xước Đông.

“Cậu tức cái gì chứ? Cậu không có thứ gì trong tay cũng đòi yêu cô ấy sao?”

Mắt thấy Thẩm Nghiên ở trong lòng người đàn ông kia không nhúc nhích, Dịch Xước Đông tức giận xoay người rời đi.

“Cảm ơn anh.”

Sau khi bóng dáng Dịch Xước Đông đi khuất, Thẩm Nghiên vươn tay đẩy Dương Ngụy ra, cô thất thần ngồi xuống ghế. Dương Ngụy nhìn cô gái trước mắt thì rất khó chịu trong lòng: “Em cần gì phải làm như vậy?”

“Có như vậy anh ấy mới dứt khoát buông tay.”

Dương Ngụy ngồi xuống cạnh Thẩm Nghiên, đẩy một cốc nước tới trước mắt cô: “Chuyện nhà em sao rồi?”

Thẩm Nghiên yên lặng không lên tiếng, Dương Ngụy lại nói tiếp: “Anh không biết em vì gì mà lại làm như vậy nhưng nếu Dịch Xước Đông phát hiện em vì ba em phá sản mà đẩy cậu ta ra, cậu ta sẽ rất tức giận.”

“Anh ấy sắp đi nghiên cứu sinh rồi, không biết được đâu.”

Trước đây hai người quen nhau đã bị ba mẹ cô ngăn cản. Họ cho rằng Dịch Xước Đông hoàn cảnh gia đình không tốt, không xứng với cô. Nhưng bây giờ thì hay rồi…

“Nếu em cần, anh sẽ bảo ba giúp chú Thẩm một chút.”

“Không cần đâu, cảm ơn anh.”

Thương trường như chiến trường, Thẩm Nghiên biết dù giao tình tốt thế nào Dương gia cũng không bao giờ giúp vô điều kiện một người đang thất thế như cha cô. Thẩm Nghiên đứng dậy rời khỏi.

“Em đi trước đây.”

“Thẩm Nghiên, anh đưa em về.”

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thẩm Nghiên lại quay trở về làm việc ở quán ăn tới tối muộn. Đèn điện đều đã bật lên, cái lạnh mùa đông tối nay đã rõ rệt hơn rồi. Thẩm Nghiên siết nhẹ lấy vạt áo khoác, tiếp tục hành trình đi bộ về nhà của cô.

“Thẩm Nghiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK