• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4

*** Sáng sớm, Thẩm Nghiên tiếp tục công việc rửa bát hàng ngày ở quán ăn gần nhà với đôi mắt thâm quầng. Thẩm Nghiên không có bằng cấp, học đại học dở dang nên chỉ có thể đi kiếm tiền tồn tại trong thành phố A lớn này bằng những công việc rửa bát, bưng bê hay thỉnh thoảng ngon nghẻ thì tìm được chỗ để làm gia sư. Từng đó tiền kiếm cũng không đủ để chữa bệnh cho ba, Thẩm Nghiên đương nhiên còn phải vay ngân hàng tứa tung.

Làm quần quật từ sáng tới tận chiều mới được ngồi nghỉ một lát. Thẩm Nghiên gặm tạm cái bánh mì để lát nữa đi tiếp. Vừa cắn được một miếng thì chuông điện thoại cũng reo lên: “A Nghiên, A Nghiên. Cậu biết tin gì chưa? Dịch Xước Đông từ Anh trở về rồi đó!”

Vừa mở ra liền nhận được một tràng từ đầu dây bên kia của Khúc Tiểu Yến, Thẩm Nghiên vừa nhai miếng bánh vừa nói: “Nghe thấy rồi nghe thấy rồi. Có cần phải hét to vậy không hả?”

“Đương nhiên là mình phải hét rồi, chuyện hệ trọng mà.”

“Có gì to tát chứ, mình biết rồi.”

“Cậu biết?”

Khúc Tiểu Yến bên kia có vẻ ngạc nhiên khi thấy giọng điều hời hợt của Thẩm Nghiên: “Làm sao cậu biết? Anh ấy nói hả? Hai người quay lại?… Thẩm Nghiên cậu đừng ăn nữa mau nói xem nào!”

Đáp lại Khúc Tiểu Yến chỉ là tiếng nhai nuốt bánh mì, mãi khi nhai xong Thẩm Nghiên uống một ngụm nước rồi mới lên tiếng: “Nói nhảm. Chỉ là tình cờ anh ấy về bệnh viện T công tác, hôm qua lại điều trị cho đúng ba mình thôi.”

Đúng, tình cờ thôi. Thẩm Nghiên vốn chẳng nghĩ nhiều về cuộc gặp gỡ hôm qua, đằng nào cô cũng không muốn gặp lại anh nữa. Đầu dây bên kia khẽ thở dài một cái: “A Nghiên, cậu… có còn…”

“Không.”

Thẩm Nghiên biết Khúc Tiểu Yến định hỏi gì nên trực tiếp ngắt lời, cô không muốn nói thêm về chuyện này: “Thôi thôi, mình đi bưng bê đây, tạm biệt.”

“Này, A Nghiên…”

Thẩm Nghiên cúp điện thoại rồi nhanh chóng chạy bộ đến quán rượu cô đang làm việc. Tới nơi cũng đã bắt đầu đông khách, Thẩm Nghiên ba chân bốn cẳng chạy qua chạy lại.

“Hây, cô gái, đi qua đi lại làm gì, ngồi xuống uống với tụi anh một ly đi”

Bên kia, một bàn ba bốn tên đàn ông say lè nhè lôi kéo một cô bé tầm tuổi sinh viên chắc là đi làm thêm. Bọn chúng không ngừng động chạm trêu chọc cô bé đó, vậy mà người khác nhìn vào đều không có phản ứng gì. Thẩm Nghiên đã được mọi người ở đây nói cho một kinh nghiệm, chuyện của người ngoài thì đừng lắm điều xen vào, chỉ gây hoạ vào thân. Nhưng mà đứng nhìn như vậy thật ngứa mắt, Thẩm Nghiên nhặt một viên đá nhỏ dưới đấy ném vào giữa cái bàn đó.

Bốn tên kia giật mình quát ầm lên, một kẻ phát hiện ra Thẩm Nghiên bên này liền đi ra lôi kéo cô. Thẩm Nghiên bị lôi xềnh xệch, hoàn toàn không địch nổi sức của một tên đàn ông, tới trước mặt bốn tên cặn bã liền cúi đầu cười tươi lấy lòng: “Các anh thứ lỗi, ban nãy em muốn ném con chuột bên kia lại trúng chỗ này. Em mời các anh rượu để chuộc lỗi nhé.”

Thẩm Nghiên không ngừng lẩm bẩm trong đầu là phải mềm mỏng, phải mềm mỏng. Nhưng mà mấy tên này nào có dễ tha cho Thẩm Nghiên, tên to con nhất đang nắm tay cô bé kia lè nhè: “Em gái à, một chút rượu đâu thể nào tạ lỗi được với bọn anh, nhỡ em ném trúng đầu bọn anh, có phải là đã có án mạng rồi không?”

Mấy tên còn lại hùa theo đúng đúng, Thẩm Nghiên nhịn lại mấy câu chửi đổng, tiếp tục cười: “Vậy anh muốn thế nào?”

“Ngồi xuống uống rượu đi.”

Thẩm Nghiên có tửu lượng không tồi, thầm nghĩ uống vài ly chắc cũng không sao liền nói: “Vậy em uống ba ly, được không?”

Bọn kia đều hò reo đồng ý, cô uống hết ba ly rồi đặt xuống, nể phục bản thân vẫn còn cười được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK