• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6

Thẩm Nghiên lại ngồi ngốc nghếch trên giường nhỏ, không ngừng nghĩ đến những chuyện xảy ra ban nãy. Tiếng chuông điện thoại réo lên, ông chủ quán rượu chính thức gọi điện đuổi việc cô, thế là Thẩm Nghiên mất một công việc. Cô ngã xuống giường không ngừng lăn qua lăn lại, cảm giác vô cùng khó chịu. Thẩm Nghiên không dám đối mặt với Dịch Xước Đông vì cô còn yêu anh, yêu rất nhiều là đằng khác. Mỗi lần cô nhìn thấy anh là lại sợ bản thân sụp đổ. Nhưng cô có tư cách gì mà yêu anh cơ chứ? Dịch Xước Đông không hận cô là cô đã rất vui vẻ rồi. Nhưng rốt cuộc hành động của anh ta có ý gì? Tình cờ nghĩa hiệp ra tay tương trợ hay là cười nhạo cô? Thẩm Nghiên lắc đầu muốn văng cả não. Cô không biết, thật sự không muốn biết gì hết.

Lúc này, điện thoại bên cạnh Thẩm Nghiên vang lên từng hồi, là bác sĩ Nhậm.

“Alo, bác sĩ Nhậm, ba của tôi có vấn đề gì hả?”

Thẩm Nghiên lo lắng hỏi thẳng Nhậm Đường. Ở đầu dây bên kia, Nhậm Đường lên tiếng trả lời: “Không không, tình trạng bác Thẩm rất tốt. Chỉ là có vài việc tôi muốn bàn với cô.”

“Việc gì vậy?”

“Thẩm Nghiên à, ba năm nay bác Thẩm đều xạ trị, sức khoẻ đã giảm sút rất nhiều rồi. Hôm nay trong buổi họp chuyên môn, bác sĩ Dịch Xước Đông đã đề nghị để anh ta thay tôi phụ trách ca bệnh của bác Thẩm… Dịch Xước Đông chuyên môn rất tốt, hơn nữa anh ta mới chuyển về lại không có quá nhiều bệnh nhân như tôi, tôi nghĩ để bác Thẩm cho anh ta phụ trách là rất ổn thỏa, cô thấy thế nào?”

Thẩm Nghiên còn có thể thấy thế nào? Đồng ý thì cô sẽ phải gặp lại Dịch Xước Đông thường xuyên, nhưng nếu không thì sao? Ba cô sẽ phải chuyển cho vị bác sĩ khác chưa biết ra sao. Nhậm Đường vốn nhiều bệnh nhân, từ lâu anh đã vẫn luôn vì nể tình cô mà điều trị tốt cho ba cô… Thẩm Nghiên đau đầu vô cùng nhưng không có lựa chọn khác. Tài năng của Dịch Xước Đông, hơn ai hết cô là người rõ nhất vì vốn cô đã từng học cùng anh mà…

“Bác sĩ Nhậm, nếu đã vậy thật cảm ơn anh.”

Một câu coi như đồng ý, Nhậm Đường bên kia cũng nhẹ nhõm: “Được rồi, không thành vấn đề. Tôi cúp nhé.”

“Cậu nợ tôi một lần nhé.”

Nhậm Đường vừa cúp liền nhìn tên bên cạnh mình đang thảnh thơi uống cà phê.

“Được.”

Dịch Xước Đông cầm cốc cà phê trên tay rất sảng khoái mà đồng ý.

Thẩm Nghiên có nằm mơ cũng không nghĩ được rằng có một ngày sẽ gặp lại Dịch Xước Đông. Bây giờ cô không những phải gặp anh mà còn phải gặp anh thường xuyên hơn nữa. Thành phố A lớn như vậy có biết bao nhiêu bệnh viện, bệnh viện T lại không phải nơi tốt nhất, tại sao một bác sĩ ưu tú như anh lại nhìn trúng nơi này? Trong đầu Thẩm Nghiên chợt loáng thoáng những suy nghĩ linh tinh, không lẽ anh là vì cô…?

Thẩm Nghiên nhanh chóng gạt đi những suy nghĩ tự luyến kia. Làm ơn đi Thẩm Nghiên, người nói chia tay cũng là mày, người đuổi anh ấy đi cũng là mày. Anh ấy hận mày không hết, lấy đâu ra vì mày chứ? Thẩm Nghiên thở dài, ngơ ngác nhìn xung quanh sảnh bệnh viện T rồi đi tới chỗ ba đang nằm nghỉ ngơi. Ba cô nằm một mình trong phòng hồi sức cấp cứu, có vẻ ông đã tỉnh và đang hướng mắt nhìn ra phía cửa sổ: “Ba, A Nghiên đến thăm ba này.”

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Thẩm Nghiên có vẻ rất vui. Thấy ông muốn ngồi dậy nên cô chạy vội tới đỡ ba lên, kê một cái gối đằng sau cho ông tựa vào.

“Ba, cảm thấy sao rồi?”

“Rất tốt, con đừng lo.”

Thẩm Kình Sâm bị ung thư máu giai đoạn cuối, luôn phải xạ trị khiến tóc ông đã sớm không còn nữa.

“Thẩm Nghiên… ba muốn bàn với con chuyện này.”

“Chuyện gì vậy ba?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK