• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13

Giọng nói đầy sức sống quen thuộc vang lên, Thẩm Nghiên ngoái đầu nhìn lại thì thấy cánh tay đang vẫy vẫy cô qua cửa kính ô tô. Dương Ngụy bước xuống khỏi xe ô tô, mang theo một nụ cười tươi rói sát gái lại gần Thẩm Nghiên.

“Ấy chà, chào Dương nhị thiếu gia.”

“Chào cái gì mà chào, em dám không nghe điện thoại của anh?”

Thẩm Nghiên bật cười nhìn người đàn ông này, tuy lớn xác vậy thôi mà trẻ con lắm.

“Em ở bệnh viện mà, phải tắt máy.”

“Lên xe mau đi, anh sắp đông cứng rồi.”

Dương Ngụy đưa cô về nhà, trên đường đi anh kể rất nhiều chuyện trên trời dưới đất đặc biệt là chuyện tình trường dài dằng dặc của anh trong đợt công tác 3 tháng.

“Anh nghe nói Dịch Xước Đông trở về?”

“Phải.”

Dương Ngụy lái xe cũng không quên quay qua nhìn vẻ mặt của Thẩm Nghiên, thấy cô rất bình tĩnh nên cũng đoán được phần nào.

“Gặp rồi?”

“Gặp rồi.”

“Thế nào?”

Thẩm Nghiên bật cười, cô mở cửa kính ô tô để cơn gió lùa vào thổi bay mái tóc ngang vai.

“Có thể thế nào chứ? Tụi em kết thúc lâu rồi mà. Gặp lại cũng chỉ như những người bạn cũ.”

“Em lừa ai chứ không có lừa được anh đâu.”

Hơn ai hết Dương Ngụy biết rõ Thẩm Nghiên thời gian qua chịu những cực khổ gì. Tính cách Thẩm Nghiên vô cùng cứng nhắc, cô không bao giờ nhận sự giúp đỡ từ anh. Kể cả khi quá túng thiếu mà phải nhận, cô cũng trả lại rất đúng hạn.

“Phải phải, tổng giám đốc Dương đương nhiên là phải có ánh mắt tinh tường rồi.”

Dương Ngụy thở dài. Kể mà cô yêu anh thì có khác không? Nhưng anh ta cũng không bao giờ cố chấp với đoạn tình cảm này, lùi lại một bước làm bạn với cô, giúp đỡ cô đã làm anh rất mãn nguyện rồi.

“Anh nói này, em đừng cứng nhắc quá. Đôi khi tình cảm không nhất thiết phải để ý nhiều như vậy, đôi bên lưỡng tình tương duyệt là được.”

Lưỡng tình tương duyệt? Khó lắm. Cùng lắm cũng chỉ mình Thẩm Nghiên còn tình cảm. Dịch Xước Đông sao có thể còn yêu cô.

“Em biết rồi, chuyên gia tình yêu.”

Thẩm Nghiên cười cợt đáp qua loa, cô nhìn ra ngoài cảnh vật vắng vẻ ngẫm nghĩ gì đó.

” Được rồi đóng lại đi, không lạnh sao?”

Thẩm Nghiên được Dương Ngụy đưa về nhà, cô thầm thấy may mắn vì không phải đi bộ.

“Cảm ơn bác tài nhé.”

Thẩm Nghiên vẫy tay trêu chọc Dương Ngụy, anh cũng rất phong độ mà phối hợp.

“Vâng, Thẩm tiểu thư, mời cô vào trong nhà.”

“Bye.”

Thẩm Nghiên bật cười nhìn người đàn ông đi ra khỏi con ngõ nhỏ, trong ánh đèn mờ mờ tìm chiếc chìa khoá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK