• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5

“Âyda, uống giỏi như vậy, uống thêm đi.”

Một tên giữ chặt cổ tay Thẩm Nghiên kéo giật cô xuống, mùi rượu trên người hắn làm cô thấy buồn nôn, đang định uống thêm thì cổ tay bỗng chốc được buông lỏng. Tên vừa nắm tay cô kêu lên oai oái, cánh tay hắn bị một người đàn ông nắm lấy bẻ ngược về đằng sau. Mấy tên còn lại thấy đồng đội bị ức hiếp liền đập bàn hùng hổ đứng lên. Thẩm Nghiên thầm mắng thôi xong, Dịch Xước Đông không có biết võ.

“Ây ây, các anh bình tĩnh lại trước đi.”

Thẩm Nghiên tuy rất muốn cho mấy tên cặn bã này một bài học nhưng sức cô không đủ, cộng thêm Dịch Xước Đông, cô cũng không chắc cho lắm.

“Anh thả hắn ra trước đi được không?”

Thẩm Nghiên nháy muốn lòi con mắt với Dịch Xước Đông mong anh ấy hiểu. Dịch Xước Đông không nhiều lời, hất văng tay tên kia ra rồi rút ra một sấp tiền mặt. Thẩm Nghiên đứng bên cạnh mà trợn mắt há mồm, tại sao phải cho mấy tên điên này tiền cơ chứ? Chưa kịp phản ứng thì tay đã bị người đàn ông nắm tay kéo đi. Thẩm Nghiên nghe thấy vài tiếng động phía sau nhưng lại không hiểu sao đám người đó lại không đuổi theo. Còn cô bé đó thì sao nhỉ?

Thẩm Nghiên bị lôi lôi kéo kéo không ngừng ngước nhìn về đằng sau nhưng căn bản Dịch Xước Đông không cho cô cơ hội đó. Anh động tác dứt khoát tống cô lên xe rồi đóng cửa làm cho Thẩm Nghiên còn chưa kịp phản ứng gì: “Bác sĩ Dịch, anh làm sao vậy, có chuyện gì vậy?”

Dịch Xước Đông ngồi ở ghế lái không nói gì nhưng từ hiểu biết của Thẩm Nghiên về anh, cô biết rằng anh đang rất tức giận. Ánh mắt anh quét sang cô khiến cô rét lạnh không dám ho he một từ, đành phải ngậm miệng ngồi yên tĩnh.

“Đến những nơi như vậy làm gì?”

“Làm việc.”

Thẩm Nghiên rất khảng khái trả lời. Cô không làm gì sai cả, bộ dạng hung hăng đó của anh là muốn lấy mạng cô sao? Giết người cũng phải có lý do chứ.

“Nghỉ.”

“Tại sao?”

Thẩm Nghiên phản ứng quay lại nhìn thẳng vào mắt người đàn ông bên cạnh nhưng chỉ được vài giây rồi đảo mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh không có quyền bắt tôi làm bất cứ điều gì cả.”

Thẩm Nghiên nói đúng, Dịch Xước Đông và cô giờ chỉ là hai người xa lạ, anh làm gì có quyền ép cô làm gì, sao cô phải sợ anh cơ chứ. Nghĩ vậy, Thẩm Nghiên lấy lại bình tĩnh cố gắng mở cửa xe để ra ngoài. Có điều cửa xe đã sớm bị anh ta khoá lại.

“Dịch Xước Đông, anh mở cửa!”

“Tôi trả em gấp ba số tiền em kiếm được ở nơi đó, lập tức nghỉ việc.”

“Xin lỗi, tôi không có thói quen lấy không tiền của người khác”

Anh ta đang nói đùa với cô đúng không, bảo cô cầm tiền của anh, cô sống sao nổi?

“Ai nói lấy không? Công việc tôi sẽ sắp xếp.”

Dịch Xước Đông căn bản không nhìn nổi nữa. Ngày hôm nay anh không tới thì sẽ thế nào?

“Anh Dịch, dường như anh hiểu lầm chuyện gì đó rồi. Chúng ta không thân thiết tới mức đó đâu.”

Thẩm Nghiên lạnh giọng phản đối, cô không muốn dây dưa gì thêm với người đàn ông này nữa: “Phiền anh mở cửa xe, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Dịch Xước Đông im lặng không lên tiếng, Thẩm Nghiên cũng ngồi im thi gan với anh. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan sự yên tĩnh. Dịch Xước Đông nghe điện thoại, Thẩm Nghiên đại loại nghe thấy anh cùng ai đó nói về chuyện phẫu thuật một lúc, dường như người đó cần anh tới bệnh viện giúp đỡ một tay. Dịch Xước Đông cúp máy, Thẩm Nghiên tưởng anh sẽ thả cô đi để tới bệnh viện T nhưng anh lại lái xe đưa cô về tận đầu ngõ.Từ đầu đến cuối Thẩm Nghiên đều bày ra bộ mặt kệ xác đời. Đến lúc cô vừa xuống xe thì người đàn ông kia cũng nhanh chóng lái xe vụt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK