• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14

“Á!”

Thẩm Nghiên làm rơi chiếc chìa khóa xuống đất, khi vừa nhặt lên cô bỗng chốc bị người đàn ông đang đứng ở ngõ đối diện làm cho giật mình hét lên. Nhìn kỹ người tới là người cô quen biết, lúc này cô mới vuốt lồng ngực thở phào.

“Anh…”

Dịch Xước Đông đã đứng ở đây chờ cô về từ lâu, anh tựa vào bức tường trong con hẻm đối diện nhà Thẩm Nghiên. Có lẽ vì chỗ này khá tối lại khuất, cũng có thể vì hai người họ quá vui vẻ nói chuyện nên không để ý tới sự xuất hiện của anh.

Thẩm Nghiên và Dương Ngụy không thấy Dịch Xước Đông nhưng anh thì thấy họ. Anh thấy được nụ cười đã lâu không nhìn thấy của Thẩm Nghiên. Hai tuần không gặp, anh không ngừng nhớ đến cô. Nhưng cô cũng chẳng muốn gặp anh. Dịch Xước Đông vốn chỉ định đứng nhìn cô trở về mà thôi.

“Đơn thuốc.”

Dịch Xước Đông đưa cho Thẩm Nghiên một tờ giấy. Thật ra đơn thuốc có thể gửi qua Nhậm Đường, nhưng đây là cái cớ duy nhất của anh lúc này. Thẩm Nghiên nhận tờ giấy, không biết nói gì hơn. Nhớ đến lần trước gặp nhau cô đã nói không muốn anh xuất hiện trước mặt mình nữa, Thẩm Nghiên tự dưng thấy chột dạ.

“Cảm… Cảm ơn anh.”

Dịch Xước Đông dường như không còn cớ gì nán lại nữa, anh xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng thẳng của anh, Thẩm Nghiên không nhịn được lên tiếng: “Bác sĩ Dịch… anh có muốn… uống nước không?”

Ồ, lại là câu chuyện uống nước. Thú thật ngoài việc đó ra Thẩm Nghiên cũng chẳng còn nghĩ được cái gì khác. Dù sao anh cũng đã đến tận nhà cô đưa một đơn thuốc, không mời anh cốc nước có kì quá không?

Thẩm Nghiên vốn tưởng Dịch Xước Đông sẽ từ chối nhưng không, anh xoay người nhìn cô rồi gật đầu. Không còn cách nào khác, Thẩm Nghiên bèn mời anh vào căn nhà lụp xụp của mình.

Thứ đập vào mắt Dịch Xước Đông ngay đầu tiên chính là chiếc ghế sofa đã rách bươm. Phòng khách nhỏ bé chỉ khoảng hai mươi mét vuông chứa rất nhiều đồ đạc nên khá chật hẹp, sâu trong chắc là phòng ngủ. Dịch Xước Đông cởi giày, Thẩm Nghiên ngay lập tức lấy đôi giày của anh cất lên ngăn trên cùng của bệ, bộ dạng như chỉ sợ nó hỏng mất.

“Nhà chỉ có nước lọc… anh uống tạm.”

Thẩm Nghiên mang ra cho người đàn ông đang ngồi một cốc nước, hơi ái ngại nhìn anh.

“Anh yên tâm, đồ tuy cũ nhưng sạch sẽ.”

“Nhỏ như vậy, hai người ở sao đủ?”

Dịch Xước Đông uống một ngụm nước, bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

“À, ba thường xuyên ở bệnh viện, căn nhà này chỉ mình tôi ở thôi nên rất ổn.”

Thẩm Nghiên ngồi xuống cách Dịch Xước Đông một khoảng. Trước kia chỉ cần gặp anh là cô sẽ lảm nhảm rất nhiều chuyện…

“Tôi có một căn hộ nhỏ còn trống ở gần bệnh viện T.”

Thẩm Nghiên phải suy nghĩ mãi mới hiểu ra là Dịch Xước Đông muốn cô đổi nhà. Đã vậy, trong ý nói hình như anh còn muốn cô dọn đến căn hộ của anh.

“Không cần đâu, tôi ở đây rất…”

“Tôi lấy tiền thuê phòng rẻ, coi như công để em trông nhà giúp tôi.”

Thẩm Nghiên chưa nói hết câu thì Dịch Xước Đông đã nói tiếp. Anh còn bồi thêm một câu phía sau: “Để không bị bụi.”

Thẩm Nghiên suýt nữa thì phì cười. Để nhà trống rồi bụi thì kệ anh chứ liên quan gì cô.

“Tôi ở đây quen rồi.”

Thẩm Nghiên không muốn nợ ân tình người khác, đặc biệt là người đàn ông này nên thẳng thắn từ chối. Một lúc im lặng không tiếng động, Thẩm Nghiên thấy cốc nước của anh đã cạn, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đứng bật dậy: “Bác sĩ Dịch, khuya rồi anh về cẩn thận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK