• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15

Trời ơi, người ta vẫn còn đang ngồi mà nói như vậy khác nào có ý muốn đuổi người ta đi. Thẩm Nghiên mặc kệ, hiểu cũng được không hiểu cũng được, cô chán nản cái không khí này lắm rồi.

“Tôi chưa có ý định rời đi”

Đáp lại Thẩm Nghiên là một câu xanh rờn chặt đứt mọi ý nghĩ đuổi người của cô. Thẩm Nghiên gượng gạo, cô lấy cái ly trống không định xoay vào trong: “Vậy… tôi lấy ly khác cho anh.”

Vào khoảnh khắc cô vừa xoay người, Dịch Xước Đông ở đằng sau cô cũng đứng dậy.

“Bây giờ tôi đã có tiền. Tuy không quá giàu có, nhưng cũng đủ tiêu xài.”

Đương nhiên rồi, anh ta là bác sĩ cơ mà. Tiền lương bác sĩ ổn định, chưa kể anh còn là bác sĩ chuyên khoa được bệnh viện đích thân mời về, danh vọng vô số. Nhưng mà tự nhiên Dịch Xước Đông nói điều hiển nhiên như vậy để làm gì?

“Đủ xứng với em chưa?”

Thẩm Nghiên bất chợt cứng đờ cả người. Hai bàn tay xiết chặt cái ly trong tay, Thẩm Nghiên cảm thấy bản thân như đang bị bệnh tim tái phát, lồng ngực không ngừng nhói đau. Cô phải mất vài phút điều chỉnh lại hơi thở dồn dập của mình, gương mặt nhợt nhạt quay lại nhìn người đàn ông kia nở một nụ cười khó coi.

“Dịch Xước Đông, anh đang cười nhạo tôi đúng không?”

Bây giờ, người không xứng là Thẩm Nghiên mới đúng.

“Em cho rằng những chuyện tôi làm thời gian qua đều là đang thương hại em?”

Âm thanh trầm thấp một lần nữa vang lên, Dịch Xước Đông rất bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng hốt của cô.

“Vậy để tôi nói rõ một lần… tôi quay lại thành phố này, làm những chuyện kia đều là vì tôi còn yêu…”

“Tôi có bạn trai rồi.”

Dịch Xước Đông còn chưa nói hết câu Thẩm Nghiên đã nói to để át tiếng của anh. Cô không biết tại sao bản thân lại có phản ứng như vậy, cô chỉ biết cô rất sợ phải đối mặt với anh, với tình yêu của chính mình.

“Người vừa đưa tôi về… Dương Ngụy và tôi vẫn luôn là một đôi.”

Thẩm Nghiên rõ ràng nhìn thấy bàn tay trái Dịch Xước Đông từ từ xiết chặt thành nắm đấm rồi lại buông thõng ra vô cùng bất lực. Cô không dám ngước nhìn mặt anh nên không biết anh đang có biểu cảm gì.

Thẩm Nghiên đột ngột nghe thấy tiếng cười nhạo của Dịch Xước Đông.

” Vậy chúc hai người may mắn.”

Dịch Xước Đông nhanh chóng lướt ngang qua cô đi về phía cửa chính. “Rầm!” tiếng đóng cửa vang lên khiến Thẩm Nghiên giật bắn mình. Cô đưa mắt nhìn về cánh cửa đóng kín, hai chân bủn rủn mà ngồi sụp xuống sàn…

Từ sau tối hôm đó, Thẩm Nghiên và Dịch Xước Đông vẫn gặp nhau mấy lần nhưng đều là ở bệnh viện. Dịch Xước Đông dùng thái độ rất bình thản để đối diện với Thẩm Nghiên giống hệt như thái độ mà anh luôn dành để đối diện với người nhà bệnh nhân khác. Thẩm Nghiên biết dây dưa giữa anh và cô bao nhiêu ngày qua đã chính thức chấm dứt rồi. Đáng lẽ cô phải vui vẻ nhưng cô lại cảm thấy trỗng rỗng khó chịu.

“Con còn yêu nó hả?”

Thẩm Nghiên đang ngồi gọt táo thì chợt nghe tiếng hỏi của ba. Ba cô những lúc tỉnh táo đã nhận ra Dịch Xước Đông, nhưng ông lại làm như không nhớ. Hôm nay không hiểu sao ông lại bất chợt hỏi vậy.

” Con và anh ấy kết thúc rồi mà ba.”

Thẩm Nghiên tiếp tục gọt quả táo to, cũng không ngẩng đầu lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang