• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2

“Cũng như những lần xạ trị khác, không có gì nghiêm trọng phát sinh.”

Thanh âm trầm trầm cất lên đáp lại Thẩm Nghiên quả thật rất chuyên nghiệp, không có chút từ nào thừa thãi cả.

“Cảm ơn bác sĩ.”

Thẩm Nghiên hơi cúi đầu không nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia. Dịch Xước Đông đương nhiên cũng thấy rõ sự né tránh của cô nhưng anh vẫn chú ý tới cái bộ dạng nhếch nhác kia hơn. Có vẻ Thẩm Nghiên ra ngoài rất vội vàng lên còn mặc trên người một bộ đồ ngủ, chỉ tùy tiện khoác thêm áo khoác mỏng bên ngoài. Đầu tóc cô cũng rối bời hơi bết, trông khá thảm hại. Thẩm Nghiên biết bản thân bộ dạng thế nào, chột dạ đưa tay xoa lại mái tóc đang xoã. Lếch thếch như vậy mà gặp phải người quen, lại gặp người yêu cũ, thật mất mặt phải không?

May mắn Dịch Xước Đông cũng rất phong độ mà không bóc trần cô. Anh chỉ nhìn thêm vài giây rồi xoay người rời đi. Thẩm Nghiên nhìn theo bóng lưng Dịch Xước Đông không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát chua xót.

“Cô Thẩm, chú Thẩm ổn thoả rồi.”

Giọng nói này hẳn là Nhậm Đường rồi, anh ta cũng vừa từ phòng phẫu thuật đi ra, thấy cô nhìn theo bóng lưng vừa rời khỏi liền lên tiếng giải thích: “À, người tôi nói đó, bác sĩ Dịch.”

Nhậm Đường không thấy cô trả lời nên tiếp tục: “Tạm thời không có gì nguy hiểm, cô có thể về đi cũng được.”

Nhậm Đường thật sự e ngại cho bộ dạng này của cô : “Cô tự về được chứ, có cần gọi xe…?”

“À không, cảm ơn anh, tôi tự về được. Nhờ bác sĩ Nhậm nếu có việc gì cứ gọi điện cho tôi.”

Thẩm Nghiên xua tay từ chối rồi nói cảm ơn với anh. Nhậm Đường cũng nói thêm vài câu về cha cô rồi rời khỏi.

Sau khi nói chuyện xong với bác sĩ Nhậm, Thẩm Nghiên ra khỏi bệnh viện cũng thấy trời vẫn còn tối liền mở điện thoại ra xem. 3 giờ hơn. Vậy là về nhà vẫn có thể nghỉ một chút. Thẩm Nghiên định bụng sẽ đi bộ để tiết kiệm chút tiền nên nhanh chân rảo bước. Trong lúc Thẩm Nghiên không để ý, một chiếc xe Mercedes màu đen dừng ngay trước mặt cô khiến cô giật cả mình, ngạc nhiên nhìn quanh. Thẩm Nghiên thầm nghĩ, không lẽ giờ cướp cũng đi Mercedes hay sao? Có lý nào lại thế.

Bỏ qua những suy nghĩ lung tung vớ vẩn, Thẩm Nghiên thấy người trên xe cũng mở cửa bước xuống. Dáng người cao lớn, đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông ngay lập tức đập vào mắt Thẩm Nghiên. Áo sơ mi đen tuyền bung hai cúc cổ, tay áo cũng được xắn lên cao để lộ làn da hơi ngăm rắn chắc, bộ dạng thập phần lười biếng nhưng lại vô cùng thu hút ánh nhìn kẻ đối diện. Thẩm Nghiên thầm nghĩ, không lẽ người đàn ông này mặc mỗi một chiếc sơ mi mà không thấy lạnh sao? Nhưng mà không đợi cô nghĩ vớ vẩn thêm gì nữa, Dịch Xước Đông chớp mắt đã đứng ngay trước mặt cô rồi.

“Bác sĩ Dịch.”

Thẩm Nghiên ngoan ngoãn cúi đầu chào anh như học sinh cấp ba chào thầy giáo vậy. Cảm thấy ánh mắt của anh ta vẫn không rời khỏi mình, Thẩm Nghiên đảo mắt nói nhảm: “Trời tối quá nhỉ?”

Nói xong, Thẩm Nghiên chỉ hận hiện tại không có cái lỗ nào đó để cô chui xuống ngay lập tức, thật quá ngu ngốc rồi.

“3 rưỡi sáng, đương nhiên là tối.”

Những tưởng Dịch Xước Đông sẽ chỉ im lặng xem cô làm trò nhưng không, anh ta còn bồi thêm một câu khiến Thẩm Nghiên càng thấy bản thân tào lao hơn.

“Ừm… ờm… bác sĩ Dịch tan ca trực sớm vậy?”

Theo cô biết bác sĩ nếu trực đêm phải đến tận 5h sáng mới được nghỉ thì phải, mới còn sớm như vậy anh đã thay đồ chạy ra đây rồi sao?

“Đêm nay không phải ca trực.”

“Vậy sao anh tới đây?”

Cô cảm thấy thật hận cái miệng nhanh nhảu của bản thân. Anh ta có tới bệnh viện hay không liên quan gì đến cô chứ? Thật là điên quá đi mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK