• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi thu dọn một mảnh vườn, chuyên trồng dược liệu quý hiếm.

Những thứ này không cần sợ tốn tiền, chỉ cần dược thảo trồng tốt, sớm muộn gì cũng sẽ kiếm lại gấp mười, gấp trăm lần.

Ta chỉ là không ngờ Cố phu nhân lập tức cho ta một trang viên.

“Trang viên này phía sau dựa vào núi lớn, phía trước có khe nước, có hơn bốn trăm mẫu ruộng, hơn một ngàn mẫu đất núi, còn có hai khu rừng, ta bây giờ giao nó cho con, sau này con cứ dùng để trồng dược thảo... Du Vãn, Tam Lang giao cho con."

Ta ngơ ngác gật đầu.

Một trang viên lớn như vậy, phải bao nhiêu bạc?

Là của ta sao?

Nhẹ bẫng như không thể không thật vậy.

Lúc ta nói chuyện này với Cố Thừa Ngôn, chàng cười nói: "Mẫu thân giàu hơn nàng tưởng tượng nhiều, người có thể dùng cũng không ít. Chuyện của nàng ở nhà họ Vương không thể gạt được bà ấy."

Ta chớp chớp mắt: "Vậy nên bà ấy đã sớm tìm hiểu rõ ràng rồi sao?"

Vậy còn hỏi ta làm gì?

Sợ ta không thành thật ư?

"Chỉ là tìm hiểu rõ ràng thôi sao, e là biết rất tường tận. Còn một chuyện nữa, ta phải nói với nàng, đó là của hồi môn của nàng… Ngoại trừ sính lễ nhà họ Cố đưa tới, nhà họ Vương thật ra không chi một xu nào cho nàng, số bạc dùng để mua những thứ đó đều là do nhà họ Cố chi ra, hơn nữa ta đã nhờ nhũ nương tính toán qua, chúng ta đưa cho họ một vạn lượng, nhà họ Vương chỉ mua đồ năm ngàn lượng."

"Cái gì?" Ta hét lớn.

“Sao bọn họ có thể vô liêm sỉ như vậy?"

Ta tức giận chạy loạn khắp phòng, còn không ngừng dậm chân, nghiến răng nghiến lợi mắng bọn họ lòng dạ đen tối, tâm địa thối nát.

Âm thầm nguyền rủa nhà họ Vương sớm muộn gì cũng lụy bại, năm ngàn lượng kia để bọn họ mua quan tài.

Nhưng ta đau lòng quá.

Vì vậy mà tối qua ta ăn thêm nửa bát cơm. Khiến Cố Thừa Ngôn bật cười, cũng uống thêm nửa bát canh.

Vì không cần lại mặt, buổi sáng cũng không có ai gọi ta dậy.

Triệu nhũ nương nói với nha hoàn rằng ta vẫn còn đang tuổi lớn, có thể ngủ thì cứ ngủ thêm một lát, đợi ta tỉnh dậy thì lần đầu tiên ta được uống yến sào.

Ngọt ngào, không tính là rất ngon, cũng không khó uống, chủ yếu là lần đầu tiên được uống, ta liền đặc biệt thích.

Bữa trưa ăn cùng Cố Thừa Ngôn, cơ bản là ta ăn rất nhiều, chàng thỉnh thoảng gắp cho ta hai đũa thức ăn.

Chàng ăn không nhiều, phần lớn thời gian là uống canh, ăn lại càng thanh đạm.

Triệu nhũ nương nói, lúc chàng biết độc của mình không thể giải được, đã từng hơn một tháng không nói chuyện, mấy tháng trời ngoài uống chút canh, chưa từng ăn cơm thịt. Gầy đến da bọc xương.

Sau này nghĩ thông rồi, mới từ từ ăn lại.

Thật sự quá đáng thương. Tam gia tốt như vậy mà.

Ta nhất định nhất định sẽ trồng thật nhiều thật nhiều dược thảo quý hiếm, từ đó trồng ra loại thuốc dẫn mà chàng cần.

Trong viện của Cố Thừa Ngôn, ta có một thư phòng, bút mực giấy nghiên trên bàn là do Cố Thừa Ngôn dẫn ta đến kho đồ nhà họ Cố, tự ta chọn.

Đủ màu sắc, rất tinh xảo và đẹp mắt, ta thích vô cùng.

Ngày mai là ngày ta chính thức giác ngộ, ta ngủ còn sớm hơn ai hết, trên giường lật tới lật lui không ngủ được.

Mãi mới ngủ được, tỉnh dậy hỏi Tứ Nguyệt: "Canh mấy rồi? Trời sáng chưa?"

Thức dậy dĩ nhiên cũng sớm hơn ai hết.

Mặc y phục chỉnh tề, ăn sáng xong, đến thư phòng ngồi chờ.

Lúc không thể ngồi yên được, ta liền sờ chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút, cầm khăn lau chỗ này một chút, lau chỗ kia một chút.

Đợi đến khi Cố Thừa Ngôn thức dậy, ta đã lau dọn thư phòng một lượt.

Nghiên mực và chén đựng mực đều đã được rửa sạch mấy lần rồi.

"Tam gia. Chúng ta bắt đầu thôi."

Chàng đứng sau lưng ta, nắm lấy tay ta, viết tên ta lên giấy Tuyên.

"Du Vãn. Mạc đạo tang du vãn, vi hà thượng mãn thiên."

Chàng nói tên ta, hẳn là xuất từ câu thơ này.

Ta không hiểu ý gì, chàng liền giải thích cho ta, nói đừng bỏ dở nửa chừng, cho dù là già rồi, cũng có thể tạo nên sự khác biệt.

Lại nắm tay ta, viết mấy câu khác: "Nữ nhân cũng nên tự tôn tự ái, tự cường không ngừng, kiên trì vươn lên.”

“Du Vãn, đây là kỳ vọng của ta dành cho nàng, ta hy vọng nàng có thể làm được như mấy câu này, tự tôn tự ái, tự cường không ngừng, kiên trì vươn lên. Bởi vì ta không thể ở bên nàng nhiều năm, cũng không thể bảo vệ nàng cả đời, sau khi ta không còn, nàng phải dựa vào chính mình. Những thứ ta để lại cho nàng, cũng phải có bản lĩnh mới giữ được."

Ta ôm chặt lấy chàng, hu hu khóc lớn trước n.g.ự.c chàng: "Vậy chàng nhất định phải sống thêm vài năm nữa, ta hơi ngốc, không thể học nhanh được. Chàng phải sống thêm vài năm nữa, dạy ta xong mới được, chàng phải chịu trách nhiệm với ta."

Một lúc lâu sau chàng thở dài: "Được."

Ta sai người đóng khung chữ mà Cố Thừa Ngôn viết treo trong phòng, mỗi ngày đều xem, để khích lệ bản thân.

Trí nhớ của ta rất tốt.

Học Tam Tự Kinh cũng rất nhanh, Cố Thừa Ngôn giải thích một lần là ta hiểu.

Chàng nói ta rất có tuệ căn, coi như là khen thưởng, dẫn ta ra ngoài chơi.

"Ra ngoài chơi sao?"

Mắt ta trợn tròn, khóe miệng nhếch đến tận mang tai, căn bản không giấu được lòng vui mừng và kích động.

"Đi thu dọn một chút, mang theo vài bộ y phục thay, chúng ta sẽ ở lại vài ngày."

Không chỉ đơn giản là ra ngoài chơi, mà là ra ngoài ở vài ngày...

Ta chạy như bay về viện tử, bảo Tứ Nguyệt nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Còn mang theo một ít tiền.

Triệu nhũ nương vừa dặn dò ta ra ngoài không được chạy lung tung, phải đi theo Cố Thừa Ngôn , vừa chỉ huy người thu dọn đồ đạc

Bọn họ bận rộn, ta cũng không rảnh rỗi.

Biết được Cố Thừa Ngôn đến trang viên ở tạm, rất có thể sẽ vẽ tranh.

"Vậy giấy mực phải mang nhiều một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK