• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyến đi này, có mấy cỗ xe ngựa, nha hoàn, bà tử, hộ vệ lại mấy chục người.

Ta ngồi trong xe ngựa vừa rộng vừa lớn vừa ấm áp của Cố Thừa Ngôn, hai mắt sáng lên nhìn chàng.

"Đợi ra khỏi thành nàng có thể vén rèm lên nhìn xem." Cố Thừa Ngôn cười nói.

"Vâng vâng."

Đợi ra khỏi thành, ta vén rèm lên, gió lạnh thổi đến, ta nhắm mắt lại ra sức hít hà.

Có một mùi vị không nói nên lời.

Có thể là tự do, cũng có thể là hoan hỉ và hạnh phúc .

Ta nhìn Cố Thừa Ngôn: "Cảm ơn Tam gia."

Cố Thừa Ngôn cười nhấp một ngụm trà, hỏi: "Có muốn cưỡi ngựa không?"

“Ta không biết."

 "Ta dạy nàng." 

Tiểu tư Thanh Việt của chàng dắt đến một con ngựa trắng cao lớn uy vũ, mắt ngậm lệ nhìn chàng.

Ta nghĩ Cố Thừa Ngôn trước đây, hẳn là phong lưu tuấn lãng đến mức nào. 

Sau khi xảy ra chuyện e là chưa từng cưỡi ngựa, hôm nay là vì ta. 

Ngựa cách vị trí đánh xe rất gần, Cố Thừa Ngôn dáng người cao lớn, chàng ấy trèo lên rất dễ, chắc là vì đau, mày chàng ấy hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh ánh mắt lại ôn hòa đưa tay về phía ta. 

"Du Vãn, lên đây." 

Chàng ấy muốn cưỡi ngựa, muốn đứng lên lần nữa, ta không thể lúc này lại làm chàng ấy mất hứng, càng không thể từ chối. 

Ta đưa tay qua, đặt vào lòng bàn tay chàng, được chàng kéo lên ngựa, ngồi phía trước chàng.

 "Oa..." 

Ta kinh hô thành tiếng: "Tam gia, Tam gia, cao quá."

Chàng khẽ thúc ngựa chạy, ta nghe được tiếng rên khe khẽ của chàng.

"Tam gia, chàng đau lắm sao?"

"Vẫn chịu được."

Chẳng bao xa, chàng liền dừng ngựa, thong thả bước đi.

Ta nép mình trong lòng chàng, nắm lấy bàn tay chàng: "Tam gia, chàng nhất định sẽ khỏe lại thôi."

Nhất định rồi.

"Ừ, nhất định sẽ khỏe lại."

Cố Thừa Ngôn vừa nói, vừa khẽ cọ cằm lên đỉnh đầu ta.

Ta nghiêng đầu nhìn chàng, cười ngây ngô.

Chàng ngẩn người nhìn ta một lúc rồi mới lên tiếng: "Thanh Việt, chuẩn bị bút mực, Tam gia ta muốn vẽ tranh."

"Vâng."

Chỉ với mực đen đơn giản trên nền giấy trắng tinh, một con ngựa, một nam nhân cao lớn ôm lấy một cô nương nhỏ nhắn, cô nương ngửa mặt nhìn, nam nhân hơi cúi đầu.

Trong mắt cả hai đều ánh lên niềm vui, một niềm vui thuần khiết, trong trẻo như nhìn thấy hy vọng, thấy tương lai.

"Tam gia, đây là chàng và ta sao?"

"Đúng vậy."

"Tam gia vẽ thật đẹp!"

Mãi sau này ta mới hay tin từ Thanh Việt, rằng từ sau sự cố, Cố Thừa Ngôn chưa từng cưỡi ngựa, cầm bút chứ đừng nói đến chuyện đọc sách hay vẽ tranh.

Lòng chàng chìm trong u uất, chẳng màng đến điều gì.

Chính ta, với sự nhiệt huyết như ngọn lửa, từng chút một sưởi ấm trái tim đang c.h.ế.t lặng của chàng .

Chúng ta đến trang viên mà Cố phu nhân đã tặng cho ta. 

Bên ngoài trời tuy lạnh nhưng chưa có tuyết, cũng may dạo này trời không mưa. 

Đường đất tuy gập ghềnh, nhưng ít ra bánh xe ngựa cũng không bị lún sâu trong bùn lầy.

Ta ngồi trong xe xóc nảy mà vẫn thấy lòng vui phơi phới.

Cố Thừa Ngôn tuy không thể thường xuyên cùng ta cưỡi ngựa, nhưng ta có thể nhờ Thanh Việt dắt ngựa, ta ngồi trên lưng ngựa, ngắm nhìn những thôn làng, hàng cây, dòng sông trôi qua chậm rãi.

Ta vui mừng đến toàn thân khẽ run.

Ta nhất định phải dũng cảm hơn, học cưỡi ngựa, không sợ té gãy chân, cũng chẳng sợ bị ngựa đá.

Cảm giác phi nước đại trên lưng ngựa hẳn là tuyệt vời lắm.

Chúng ta đi chậm rãi, tá túc nhờ nhà dân.

Người dân quê chất phác, đồ ăn không tinh tế, nhưng ta thấy rất ngon.

Cố Thừa Ngôn ăn không nhiều, chàng vẫn thích uống canh, món canh gà hầm nhừ trên lửa nhỏ, thêm chút mì, chút rau xanh, vậy là có một bữa khuya ngon lành.

Ta có thể ăn cả bát lớn, còn chàng chỉ ăn nửa bát nhỏ.

Chàng kể rằng trước kia chàng rất nghiêm khắc với bản thân, sau giờ nào là không ăn không uống gì, bữa khuya lại càng không bao giờ đụng tới.

Còn bây giờ thì...

Thấy ta ăn ngon lành, chàng cũng không kìm được mà muốn nếm thử.

Sống tùy hứng như ta cũng có cái thú vị riêng.

Ở nhờ nhà dân, chăn đệm được thay bằng loại ta thích, mềm mại thơm tho, ta ngủ ngon giấc lạ thường.

Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, ngồi trong xe ngựa, đối diện Cố Thừa Ngôn ngâm nga Tam Tự Kinh.

Ta thuộc làu rồi, nhưng chàng vẫn muốn ta đọc đi đọc lại.

"Đọc sách trăm lần, nghĩa tự hiểu."

Mấy đạo lý của chàng  nghe thì rất đúng.

Vậy thì cứ đọc thôi.

Chúng ta đi chậm rãi, qua các trấn nhỏ còn dừng lại nghỉ ngơi, trọ lại ở quán trọ trong trấn.

Cố Thừa Ngôn thấy ta nhìn ra ngoài quán trọ thì hỏi: "Muốn ra ngoài dạo một chút không?"

Ta gật đầu lia lịa.

"Thu xếp xong xuôi, ta sẽ đưa nàng đi xem."

“Cảm ơn Tam gia."

Phòng của ta và chàng ở hai gian liền kề. Ta định bụng tắm qua loa cho xong, thì Tứ Nguyệt nhỏ giọng khuyên ta, đừng để Cố Thừa Ngôn lúc nào cũng sạch sẽ thơm tho, còn ta thì lôi thôi lếch thếch. Ở lâu rồi, có khi lại bị chê đấy.

"..."

Ta thấy lời Tứ Nguyệt nói cũng có lý.

Tuy rằng ta thấy mình cũng không đến nỗi bẩn, nhưng ai mà chẳng thích một cô nương sạch sẽ, thơm tho, đáng yêu cơ chứ?

Trấn nhỏ không lớn lắm, cửa hàng chỉ có vài cái, đi dạo một lát là đến cuối, nhưng ở đầu ngõ có một bà cụ bán bánh nướng và vằn thắn.

Nghe mùi thôi đã thấy thơm.

"Tam gia." Ta nuốt nước miếng, kéo kéo tay áo chàng .

Cố Thừa Ngôn bảo Thanh Việt đẩy chàng tới.

Chúng ta gọi mười mấy cái bánh nướng, mấy bát vằn thắn.

Cố Thừa Ngôn chỉ ăn một miếng bánh nướng, hai miếng vằn thắn, húp vài ngụm canh. 

Chàng hiếm khi khen đồ ăn, nhưng lần này lại nói một câu "vị không tệ".

Ta thì khác, ta ăn hai cái bánh nướng, một bát vằn thắn. 

Nếu không sợ đầy bụng, ta còn muốn ăn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK