• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ồ, hóa ra cái gọi là "gả cao" thật ra chỉ là đi làm thiếp.

Thật sự là quá bất ngờ.

"Cha con bị biếm quan rồi, nhà họ Vương dạo này không được tốt lắm, con có muốn về thăm không?"

"Nhị thẩm à, con sẽ không về đâu. Hơn nữa con sắp phải đi xa rồi, ngắn thì một năm rưỡi sẽ về, dài thì ba năm, có khi là năm năm.” 

“Lúc sinh con ra, họ chưa từng hỏi ý kiến con có muốn làm con gái của họ hay không, đã đem con vứt ở trang trại dưới quê nuôi nhốt, mười năm trời chẳng hỏi han, càng không hề đối xử tử tế với con.” 

“Con nghe lời gả đi, xem như đã trả hết ơn sinh thành và dưỡng dục rồi, con và nhà họ Vương đã không còn mối quan hệ gì nữa."

"Con thừa hưởng sự tàn nhẫn và vô tình của họ, nên nhị thẩm không cần khuyên con đâu."

"Hôm nay con hẹn gặp nhị thẩm, thực ra là để nói lời từ biệt. Chúc nhị thẩm từ nay về sau những năm tháng luôn được bình an, thuận lợi, mọi sự đều không phải lo lắng."

Nhị thẩm đỏ hoe mắt: "Mong Du Vãn cũng được thuận buồm xuôi gió, mọi điều như ý."

Điều ta mong muốn nhất chính là Cố Thừa Ngôn có một sức khỏe tốt, sống lâu trăm tuổi.

Cho nên lời này của nhị thẩm, coi như đã chạm đúng nỗi lòng ta.

"Cảm ơn nhị thẩm."

Ngày chúng ta rời đi, tiết trời đẹp, nắng ấm chan hòa, ta hỏi Cố Thừa Ngôn: "Khi trở về, coi như là một cuộc đời mới, chàng cảm thấy thế nào?"

"Ông trời sẽ không bạc đãi ta."

Chàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

"Giờ thì ta đã hiểu, vì sao khi xưa tổ phụ lại định hôn sự này cho ta với nhà họ Vương, còn dặn là bất kể là cô nương nào, cũng đừng vội kết luận, đợi đến khi thời cơ đến, người xuất hiện trước mặt ta, chính là cô nương định mệnh của ta.” 

“Trước kia ta không hiểu, bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu ra. Chướng ngại lớn nhất của ta chính là sự chán chường của bản thân. Cô nương định mệnh của ta chính là Du Vãn nàng."

Lời ngon tiếng ngọt, nhưng ta rất thích.

Ta không biết sự ra đi của ta và Cố Thừa Ngôn có ý nghĩa như thế nào đối với nhà họ Cố và nhà họ Vương. 

Nhưng đối với chúng ta, đó là hy vọng, là một sự khởi đầu mới.

Nhưng ta cũng lo sợ lòng người hiểm ác, nên đã bàn với Cố Thừa Ngôn mua thật nhiều đồ đạc không có giá trị lắm nhưng số lượng lớn để mang đến Vân Nam, sau đó thuê người áp tiêu bảo vệ.

Trên danh nghĩa là vận chuyển hàng hóa để buôn bán kiếm lời, nhưng thực chất là để bảo vệ chúng ta.

Ta tìm hai người và bí mật gặp các đầu lĩnh của họ, dặn dò nếu có chuyện gì xảy ra thì phải bảo vệ Tam gia

Điều mà ta không hề hay biết là Cố Thừa Ngôn cũng âm thầm tìm gặp họ, dặn dò nếu có chuyện gì thì phải bảo vệ ta, và còn đưa thêm cho họ một khoản tiền riêng.

Người ta thường nói "đồng nghiệp là oan gia", nhưng những tiêu sư này lại sống với nhau rất hòa thuận, không hề có chuyện cãi vã chứ đừng nói là đánh nhau.

Thần y đi cùng chúng ta được một ngày thì đã không thể kiên trì được nữa.

"Hai vị cứ từ từ, lão phu xin phép đi trước."

Ta biết ông ấy chắc chắn là đang lo lắng cho thê tử của mình.

"Thần y cứ đi trước đi ạ."

Ông ấy đi rồi, chúng ta cũng có thể không cần đi theo lộ trình mà ông ấy đã định sẵn nữa.

Chúng ta đi đường vòng qua những thị trấn khác, bán những đồ vật đang có trong tay, đổi lấy những thứ khác. Không ngờ lại kiếm được một khoản kha khá.

Số tiền kiếm được này, ta và Cố Thừa Ngôn bàn bạc rồi quyết định chia một nửa cho các tiêu sư để cảm ơn họ đã đi đường vòng cùng chúng ta.

"Cảm ơn Tam gia, chuyến này trở về chúng ta có một cái Tết ấm no rồi."

"Ta muốn mua cho mẫu thân một chiếc áo bông mới, còn mua thêm hai đôi giày bông nữa."

"Thế còn dư thì sao?" Có người cười hỏi.

"Ta sẽ dành dụm để cưới thê tử."

Các tiêu sư cười ồ lên.

Ta và Cố Thừa Ngôn cũng bật cười.

Đời người vốn dĩ là vậy, nữ nhân thì mong lấy được phu quân tốt, nam nhân thì mong cưới được thê hiền.

Ai cũng muốn có một mái ấm gia đình và không ngừng nỗ lực vì điều đó.

"Ở ngoài đường, chúng ta càng phải cẩn trọng và kín đáo hơn."

Ngoài hai tiêu cục đã thuê, Cố Thừa Ngôn còn nhờ Thanh Việt tìm đến một tiêu cục khác ở địa phương.

Họ là người nắm rõ nhất ngọn núi nào có phỉ, và làm cách nào để đi qua đó một cách thuận lợi nhất.

Có lẽ họ cấu kết với nhau.

Nhưng với chúng ta, quan trọng là bỏ tiền mua bình yên, miễn sao đến được Điền Nam là tốt rồi.

Nhất là khi Cố Thừa Ngôn lại bất tiện như vậy.

Chúng ta đã may sẵn ngân phiếu trong áo, và hẹn ước với nhau cách tìm lại đối phương nếu chẳng may bị lạc.

Chàng dặn dò, nếu có chuyện chẳng lành xảy ra, ta phải lấy tính mạng mình làm trọng.

Ta hiểu, "lấy tính mạng làm trọng" có nghĩa là, giữa trinh tiết và tính mạng, ta phải chọn cái sau.

Chuyện này không cần chàng nhắc, ta cũng biết phải làm thế nào.

Tuy rằng đã phải chi một ít tiền để giải quyết đám sơn phỉ, nhưng bù lại chúng ta đã đến Điền Nam một cách suôn sẻ.

Điền Nam có nhiều khí độc, thần y đã cho người ra tận cửa thành chờ, và đợi đến khi chúng ta bán xong hết số hàng.

Thanh Việt cũng đã dò la về thân thế của thần y, xem là thật hay giả, cũng như tìm hiểu về nhân phẩm và tiếng tăm của ông ta.

Nghe ngóng thì biết đúng là có người như vậy, tiếng tăm cũng không tệ, người dân quanh vùng hay cả những nhà buôn giàu có đều tìm đến ông ta để chữa bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK