• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tam thiếu phu nhân, xin hãy dừng chân một chút. Phu nhân nhà chúng ta bị mất một chiếc trâm vàng."

Bọn họ áp giải ta, lấy chiếc trâm từ trong tay áo ta ra, rồi còn làm bộ làm tịch nói: "Thật không ngờ Tam thiếu phu nhân lại là người như vậy. Phu nhân nhà chúng ta là người rộng lượng, bao dung nhất.” 

“Tam thiếu phu nhân cứ vào đó xin lỗi nàng ấy một tiếng là mọi chuyện sẽ xong thôi. Còn chiếc trâm kia nếu người đã thích thì đương nhiên phu nhân cũng sẽ tặng cho người mà."

Ta ngẩn người một hồi thì cũng hiểu ra.

Bọn họ muốn vu oan giá họa cho ta.

"Các ngươi đừng có ăn nói hàm hồ, rõ ràng là chính nàng ta đã tặng cho ta chiếc trâm này. Ta không hề ăn trộm, dựa vào cái gì mà bắt ta phải xin lỗi?"

Bọn họ định bịt miệng ta lại rồi kéo ta vào trong viện.

Ta vùng vẫy kháng cự, giơ tay lên cào vào mặt bọn họ.

Ta không hề ăn trộm đồ đạc gì cả, dựa vào cái gì mà ta phải chịu đựng sự ức hiếp, vu khống từ bọn họ chứ?

Những ngày gần đây, ta quả thật đã được Cố Thừa Ngôn nuông chiều nên cũng có chút tính khí tiểu thư.

Hay cũng có thể nói là do được chàng sủng ái nên ta cũng sinh ra một chút kiêu ngạo.

Tóm lại là bọn họ muốn dùng cái cớ ta ăn trộm trâm vàng để vu oan hãm hại ta, rồi sau đó gọi ta quay trở lại viện để muốn làm gì thì làm. 

Nhưng bọn họ lại không ngờ là ta sẽ trực tiếp làm ầm lên như vậy, ra tay một cái là đã làm người bị thương.

Tứ Nguyệt đứng hình mất một lúc rồi cũng chạy lên giúp ta.

Hai chúng ta đấu với ba bốn người, đương nhiên là không thể nào thắng được. 

Nhưng ta dù sao cũng là chủ tử, bọn họ cũng không dám thật sự làm ta bị thương.

Nhất là khi ta la hét ầm ĩ lên như vậy thì bọn họ cũng hoảng hốt cả lên.

"Tam thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân..."

Sự việc náo loạn ầm ĩ đến mức Cố phu nhân phải phái người đến. 

Đến khi chúng ta được mời qua thì ta đã trong bộ dạng y phục xộc xệch, đầu tóc rối bù.

"Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?"

“Rõ ràng là chính nàng ta đã tặng cho con chiếc trâm vàng kia, con đã từ chối không nhận nhưng nàng ta cứ nhất quyết ép con cầm lấy.” 

“Đến khi con vừa ra khỏi viện thì mấy bà tử đã lao ra chặn con lại, vu cho con cái tội ăn trộm trâm vàng của phu nhân nhà họ, còn nói muốn con quay trở lại để nói cho ra lẽ.” 

“Con không hề ăn trộm gì cả, dựa vào cái gì mà con phải nói rõ ràng chứ? Chỉ là một chiếc trâm vàng bỏ đi mà thôi, con có cả đống."

Cố phu nhân xoa xoa vầng trán.

Rồi bà nhìn sang Cố đại thiếu phu nhân.

Nàng ta vội vàng đáp: "Mẫu thân, tất cả đều là lỗi của con. Con quả thật đã tặng chiếc trâm vàng kia cho Tam đệ muội, chỉ là nhũ nương không hiểu rõ chuyện nên mới hiểu lầm là Tam đệ muội ăn trộm..."

Ta lập tức cắt ngang lời nàng ta: "Ngươi ăn nói cho sạch sẽ một chút. Ta không hề ăn trộm, đừng có cố tình gán cái tội danh ăn trộm ăn cắp lên người ta."

Vốn dĩ ta cũng chẳng ưa gì nàng ta cho lắm.

Chuyện nàng ta vứt bỏ viên đá vũ hoa mà ta tặng đã là một chuyện.

Lần này nàng ta lại còn vu oan giá họa cho ta nữa thì ta càng không thể nào ưa nổi.

"Mẫu thân..."

Nàng ta vừa nói vừa quỳ sụp xuống trước mặt Cố phu nhân.

Bộ dạng uất ức, như thể là ta đã ức h.i.ế.p nàng ta vậy.

"Mẫu thân, tất cả đều là lỗi của con. Con đã không quản lý tốt người trong phủ, xin mẫu thân hãy trách phạt con."

"..."

Cố phu nhân cau mày.

Rồi bà quay sang hỏi ta: "Du Vãn, con nghĩ thế nào?"

"Người hầu làm sai thì phải trừng trị đích đáng. Theo con thì sao?"

"..."

Ta biết nói gì đây?

Hơn nữa, đây vốn dĩ đâu phải là lỗi của đám người hầu.

Rõ ràng là do chính nàng ta, với tư cách là chủ tử, đã đứng sau giật dây.

"Chẳng lẽ mẫu thân thật sự cho rằng đám hạ nhân kia gan lớn đến mức dám làm càn như vậy sao?” 

“Chẳng lẽ không phải là đại tẩu cố tình hãm hại, muốn dùng chuyện này để nắm thóp Du Vãn sao?"

Giọng nói của Cố Thừa Ngôn từ ngoài cửa vọng vào.

Ta cảm nhận được rõ ràng không khí trong sảnh lập tức thay đổi, và ta cũng cảm thấy ấm ức vô cùng.

Thế là ta nhào vào lòng Cố Thừa Ngôn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Nàng yên tâm, ta sẽ không để ai vô cớ ức h.i.ế.p nàng đâu. Chuyện hôm nay ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."

Giọng nói của Cố Thừa Ngôn vẫn rất nhẹ nhàng, rất ân cần.

Nhưng Cố đại thiếu phu nhân lại hốt hoảng kêu lên: "Tam đệ, là lỗi của đại tẩu. Xin hãy nể mặt ta mà..."

Cố Thừa Ngôn chẳng thèm để ý đến lời nàng ta.

Chàng kéo ta đến một bên ngồi xuống, lấy khăn tay đưa cho ta, ý bảo ta lau nước mắt.

Ta vừa lau nước mắt vừa nghe Cố Thừa Ngôn nói với Cố phu nhân: "Mẫu thân, người nghĩ sao về chuyện này?"

"Chuyện này..."

"Mẫu thân, Du Vãn nàng ấy còn nhỏ, không hiểu rõ những vòng vo này, chẳng lẽ ngay cả người cũng không nhìn ra vì sao hôm nay lại có chuyện này sao?” 

“Chẳng qua cũng chỉ là do người đã cho Du Vãn một trang trại, lại còn cho nàng một hộp hạt dưa bằng bạc, một hộp ngọc trai. Có người trong lòng ghen ghét, nên mới nghĩ cách ức hiếp, nắm thóp Du Vãn để hả cơn giận trong lòng mà thôi."

Cố phu nhân đứng dậy nhìn Cố Thừa Ngôn, rồi lại nhìn Cố đại thiếu phu nhân đang quỳ dưới đất, sau đó bà lại từ từ ngồi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK