• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bà ơi, ngày nào bà cũng bán ở đây ạ?"

“Đúng vậy, nhà ta ở ngay hẻm phía sau. Chỉ cần trời không mưa gió là ta lại bày bán ở đây, cũng mấy chục năm rồi."

Bà cụ nói xong thì cười rất hiền từ.

Vừa nói chuyện thì lại có một ông lão đến, mang đến ít hành lá đã thái sẵn. 

Ông lão cười vui vẻ nhận lại bát đũa rồi đi sang một bên rửa.

Rõ ràng là một đôi phu thê già.

"Bà ơi, thế gần đây có nhiều người đến trấn bán thuốc không ạ?"

"Ngày mai là phiên chợ rồi. Người dân ở các làng quanh đây đều sẽ đến bán thuốc, các hiệu thuốc ở huyện cũng sẽ đến thu mua. Vui lắm đấy. Cô nương nếu không vội thì có thể ở lại xem cho vui."

Ta nhìn Cố Thừa Ngôn.

Chàng nói: "Vậy chúng ta ở lại thêm một ngày, ngày kia hãy đi."

Ta vẫn là lần đầu tiên đi chợ quê, nên rất mong chờ.

Vì đã ăn bánh nướng và vằn thắn rồi nên cũng không đói lắm, nhưng chủ quán trọ rất biết cách buôn bán, ông ta bảo trong quán có một người hầu nướng thịt rất ngon. Hỏi chúng ta có muốn thử không?

"Tam gia..."

"Vậy thì nếm thử đi."

Thịt nướng Cố Thừa Ngôn không ăn một miếng nào, còn ta, Tứ Nguyệt và Thanh Việt thì ăn đến căng cả bụng.

Đến nỗi đi đường cũng phải vịn vào nhau, thật sự quá ngon.

Ta nói với Cố Thừa Ngôn, tối mai lại nướng thêm lần nữa, khi chúng ta trở lại, phải ăn thêm một lần nữa.

Hy vọng khi chúng ta trở về, chàng cũng có thể ăn một vài miếng.

Cố Thừa Ngôn thấy chúng ta ăn no căng bụng thì bất lực lắc đầu, chỉ nói: "Lần sau không được ăn như thế nữa, ăn no quá không tốt cho dạ dày đâu."

"Vâng vâng."

Ta gật đầu lia lịa.

Chỉ là lần đầu tiên được ăn thịt nướng ngon như vậy, ta thật sự không thể kiềm lòng được.

Vừa thèm ăn, vừa tham ăn, lại thêm tâm trạng vui vẻ nữa, nên lúc nào không hay đã ăn quá nhiều.

Để không bị đầy bụng, ta và Tứ Nguyệt phải đi loanh quanh trong phòng cả buổi, đến mức buồn ngủ.

Lúc nằm xuống, ta nói với Tứ Nguyệt: "Sau này nhất định không ăn uống vô độ nữa."

Buổi sáng, chủ quán chuẩn bị cháo gà, vừa tươi vừa mềm, ăn kèm với dưa muối tự làm của họ, quả thực rất ngon.

Ta ăn một bát, đang chuẩn bị lấy bát thứ hai thì Cố Thừa Ngôn nhìn ta với ánh mắt rất nhẹ nhàng.

"Vậy thì xin thêm nửa bát nhỏ vậy."

Cố Thừa Ngôn từ tốn lên tiếng: "Hôm nay có chợ, chắc chắn sẽ có đủ loại đồ ăn vặt, nàng thật sự còn muốn ăn cháo sao?"

Phải ha.

Sao ta lại quên mất chuyện quan trọng này chứ?

Cũng tại ta chưa từng đi chợ bao giờ, ngay cả việc ở chợ có bán đồ ăn cũng không biết.

Ta chậm rãi đặt bát đũa xuống.

Lòng dạ sớm đã bay đến phiên chợ...

Chợ trấn này không lớn, nhưng người đến chợ lại rất đông.

Đồ bán đều là những thứ ta chưa từng thấy bao giờ, đồ đan bằng tre nhìn rất lạ.

Nếu không phải không mang đi được, ta thật muốn mua mỗi thứ một ít.

Những con cóc làm từ gốc tre được mài nhẵn, khảm mắt trông rất sống động, giá cả lại không đắt, ta nhìn Cố Thừa Ngôn: "Tam gia, ta có thể mua hết được không?"

"Thích thì cứ mua thôi."

Ta phát hiện ra một điều, lúc ta mua đồ ăn ,Cố Thừa Ngôn sẽ cau mày, nhưng khi ta mua mấy món đồ linh tinh này, chàng lại chưa bao giờ phản đối.

Hộ vệ đi theo chúng ta thì đang gánh hai cái giỏ lớn, bên trong toàn là mấy món đồ lặt vặt mà Cố Thừa Ngôn mua cho ta.

Đây là niềm vui mà ta chưa từng có được kể từ khi có ký ức.

Một nam nhân bày mấy thứ trong giỏ ra đất, nói là thuốc nam đào được từ trong núi sâu.

Nhưng không ai biết đó là loại thuốc gì, có người thấy lạ thì hỏi han vài câu, có lẽ do ông ta hét giá cao nên không ai mua.

Ta nhìn Cố Thừa Ngôn.

Chúng ta hiện đang thiếu gì? Chính là thiếu những loại thuốc quý hiếm như thế này.

"Thanh Việt!"

Thanh Việt lập tức tiến lên hỏi giá, ta tò mò cũng đi theo.

"Thứ này là ta phải vất vả lắm mới đào được từ trong rừng sâu đấy. Đến mùa xuân nó nở hoa rất đẹp, lại còn thơm nữa. Mùa xuân năm nay ta đã bán được vài cụm rồi, nhưng không có cụm nào lớn như thế này đâu. Nếu ngài thấy ưng mắt thì hai lượng bạc là được."

Ta vội hỏi: "Nó nở hoa màu gì?"

"Ban đầu là màu trắng phớt hồng, sau đó sẽ dần dần chuyển sang màu hồng đậm."

Cố Thừa Ngôn bảo Thanh Việt mua lại.

Ta lại hỏi: "Ngài hay đi rừng sâu như vậy, chắc là biết nhiều loại dược liệu lắm nhỉ?"

"Không dám giấu tiểu thư, ta đúng là sống bằng nghề hái thuốc. Mấy loại dược liệu hái được mấy hôm trước đã bán hết rồi. Còn cụm này thì ta cũng không biết là cây gì, hiệu thuốc không mua nên ta đành bán như hoa cảnh."

"Vậy chắc là ngài từng thấy nhiều loại cây cỏ quý hiếm trong rừng sâu lắm nhỉ? Nếu lần sau còn gặp thì có thể đào mang ra được không? Chỉ cần giá cả hợp lý là chúng ta sẽ mua."

Nam nhân nghe vậy thì mừng rỡ khôn xiết.

"Thật sự muốn sao? Bất kể là gì sao?"

Ta gật đầu.

Cố Thừa Ngôn cũng gật đầu.

"Vậy thì tốt quá rồi. Các vị không biết đấy thôi, trong rừng sâu có rất nhiều loại cây cỏ có hoa đẹp lắm, nhưng chúng lại không giống như dược liệu. Hiệu thuốc không mua nên ta cũng không dám đào hết. Nếu các vị thật sự muốn mua tất cả, ta gặp được là sẽ đào mang về. Các vị cứ yên tâm, ta tuyệt đối không hét giá trên trời đâu."

Thanh Việt đã thỏa thuận với ông ta về thời gian giao dịch và dặn dò cách bảo quản cây trồng.

Cố Thừa Ngôn đưa ta đi một vòng quanh chợ, thu hoạch đầy ắp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK