• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiệu hoa lắc lư, đến phủ nhà họ Cố thì tiếng pháo, tiếng kèn vẫn không ngừng.

Ta được bà mối đỡ xuống kiệu hoa, lại nắm chặt dải lụa đỏ, theo sau bước chân lớn phía trước từng bước một đi về phía trước.

Tiếp theo là bái đường.

"Nhất bái thiên địa --

"Nhị bái cao đường --

"Phu thê giao bái --

"Lễ thành, đưa vào động phòng."

Cố Thừa Ngôn nắm tay ta đi vài bước, liền ngồi lên xe lăn.

Ta có thể nghe được tiếng thở dốc đau đớn của hắn.

Giữa Tam công tử, phu quân, Tam gia, ta chọn Tam gia.

"Tam gia, chàng không sao chứ?"

"Không sao."

Ta càng không ngờ tới, chàng đã chuẩn bị kiệu cho ta, để bốn bà tử khiêng ta đến tân phòng.

Sau này ta hỏi chàng , vì sao lại sắp xếp như vậy?

Chàng nói: "Bản thân ta lười biếng ngồi xe lăn, dựa vào cái gì mà phải để nàng tủi thân đi bộ qua đó?"

Chàng đâu phải là lười biếng, chàng là vì đau.

Nhưng cho dù như vậy, chàng vẫn nghênh đón ta về nhà họ Cố một cách long trọng.

Vì thân thể chàng không khỏe, nên không có ai đến náo động phòng.

Cũng không để ta ngồi buồn bã quá lâu.

Về đến tân phòng, chàng liền vén khăn voan cho ta, để Tứ Nguyệt giúp ta tháo Phượng quan xuống.

Phượng quan là do Cố Thừa Ngôn đưa tới, lúc nhận được, ta đã ngây người vì nó quá đẹp, ôm nó ngủ mấy đêm liền.

Hỉ phục là do nhà họ Vương chuẩn bị, ta cởi ra đưa cho Tứ Nguyệt khóa vào rương, về sau cũng không muốn nhìn thấy nó nữa.

Thay bộ y phục nhẹ nhàng, ta có chút khó xử ngồi bên cạnh Cố Thừa Ngôn, nhỏ giọng nói: "A huynh của ta đã đến kinh thành."

"?"

"Là người trước đó hô hai tiếng ở ngoài cửa ư?"

Ta gật gật đầu.

Cố Thừa Ngôn gọi người vào, bảo hắn ra cửa lớn xem thử, nếu gặp được người thì mời vào ăn tiệc.

"Ta không thể sắp xếp cho huynh ấy ngồi ở vị trí chủ vị."

“Không sao đâu, a huynh có thể vào phủ nhà họ Cố, đến uống rượu mừng của ta, ta đã rất vui rồi."

Đương nhiên nếu có thể gặp mặt nhau...

Ta không dám hy vọng xa vời nữa.

Sau bữa cơm, Cố Thừa Ngôn nói: "Từ nay về sau cái viện này sẽ là của nàng, ta ở viện phía trước, cách chỗ của nàng một cái hoa viên, nàng có chuyện gì cứ sai nha hoàn qua nói, tự mình đến cũng được. Việc đọc sách nhận chữ, mấy ngày nữa sẽ sắp xếp."

Ta liên tục gật đầu.

Chính ta cũng cảm giác được ánh sáng lấp lánh trong mắt mình. Cười ngốc nghếch nói: "Tam gia, cảm ơn chàng."

Cố Thừa Ngôn không ở cùng phòng với ta, buổi tối ta ngủ một mình.

Căn phòng rộng rãi sáng sủa, đồ bày biện tinh xảo, khắp nơi đều thể hiện phẩm vị và tâm tư của người sắp đặt.

Trên giường chăn nệm mềm mại, mang theo một mùi hương nhàn nhạt.

Những nha hoàn, bà tử ta mang đến đều không dùng được, ma ma do Cố Thừa Ngôn phái tới lại lợi hại vô cùng.

Cái lợi hại này không phải là hung dữ với ta, mà là đối với hạ nhân vô cùng nghiêm khắc, đối với ta thì cung cung kính kính, khách khách khí khí.

"Tam thiếu phu nhân nếu mệt thì có thể nghỉ ngơi sớm. Nếu không mệt thì có thể đọc sách, hôm nay không ra ngoài là được."

Ta nào biết đọc sách, ta căn bản không biết chữ.

Ta hỏi bà: "Vẫn chưa biết ma ma xưng hô thế nào?"

"Phu quân lão nô họ Triệu, là nhũ nương của Tam thiếu gia."

"Nhũ nương, ta gọi người như vậy được không?"

Triệu nhũ nương cười đến mắt cũng híp lại.

"Phu nhân nâng đỡ, là phúc khí của nô tỳ."

Cố Thừa Ngôn phái bà ấy đến giám sát ta, cũng là để giúp ta, ta không thể làm khó bà, cũng không dám tự mình hại mình.

Bà ấy cũng không nghĩ đến việc lập quy tắc gì cho ta, nói chung là ngày đầu tiên đến nhà họ Cố, ta sống rất thoải mái vui vẻ, ngủ cũng đặc biệt ngon giấc.

Về chuyện không chung phòng, ta cũng không để bụng.

Ta còn nhỏ mà.

Ngày hôm sau là lễ dâng trà.

Chàng rất rõ của hồi môn của ta có những gì, ta cũng không có gì đáng giá, lễ đều do Cố Thừa Ngôn chuẩn bị sẵn, lúc nghe Triệu nhũ nương nói, ta liền ghi nhớ một lượt, cái gì nên đưa cho ai, cái gì nên đưa cho ai.

Cứ theo thứ tự mà làm, chỉ cần không xảy ra sai sót là được.

Lễ dâng trà nhận người thân cũng thuận lợi, người nhà họ Cố rất đông, nhưng đều là người hiền lành, không có ai cố ý nhằm vào ta, đều nói để ta và Cố Thừa Ngôn sống hạnh phúc bên nhau.

Công công bà mẫu cho phép ta mười ngày nửa tháng đi thỉnh an là được, ngày thường muốn ở trong viện, hoặc đi dạo trong hoa viên đều được.

Đây là nhà của ta, có thể thoải mái một chút, không cần quá câu nệ.

Nếu có gì cần ta làm, sẽ phái người qua nói.

Trên đường về viện, ta nhìn Cố Thừa Ngôn cười.

Chàng cũng cười ôn hòa: "Vui như vậy sao?"

Ta gật đầu thật mạnh.

"Còn có chuyện khiến nàng vui hơn nữa."

Ta nhướng mày, cho rằng là muốn để ta đọc sách nhận chữ.

Nhưng không ngờ trong hoa viên, lại nhìn thấy a huynh.

"A huynh."

Ta chạy đến, muốn lao vào lòng huynh ấy.

A huynh giơ tay lên chặn trán ta lại.

"A huynh." Ta không vừa lòng dậm chân.

A huynh cười nói: "Đã gả đi rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy."

"Cho dù muội bảy tám mươi tuổi rồi, ở trước mặt a huynh, muội vẫn là đứa trẻ thôi."

"Khéo ăn khéo nói, không nói lại được với muội."

Trong mắt A huynh tràn đầy ý cười và nuông chiều, huynh ấy cười rồi thu tay về.

Từ trong n.g.ự.c lấy ra cái túi đưa đến trước mặt ta: "Đây là của hồi môn mà mẫu thân và tẩu tử cho muội."

Ta cười nhận lấy, mở ra nhìn một cái.

Là bạc.

Hiện tại ta không thiếu bạc.

Nhưng cũng không vội vàng trả lại cho A huynh, ta nghĩ đợi một lát, đến lúc đó đổi thành thứ khác cho A huynh mang về cho nhũ nương và tẩu tử.

Ta quay đầu nhìn Cố Thừa Ngôn.

Trong mắt Cố Thừa Ngôn đều là ý cười ôn hòa: "Du Vãn, giữ A huynh lại ăn một bữa cơm đi, cứ bày ở thiên sảnh trong viện của ta, nàng thấy thế nào?"

Ta đương nhiên là cầu còn không được.

Vội vàng cảm ơn Cố Thừa Ngôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK