• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố tam công tử hỏi: "Vừa rồi ta thấy nàng cũng không mặn mà lắm, vì sao bây giờ lại đồng ý gả?"

"Nếu không gả cho ngài, ta cũng chẳng biết tương lai mình sẽ ra sao. Liệu có bị đưa trở lại trang viên kia không? Hay là bị gả bừa cho một nam nhân nào đó? Thậm chí, có khi còn bị bán cho mấy lão già để làm thiếp nữa. Ta sợ lắm. Ta càng sợ sẽ không bao giờ còn được gặp lại nhũ nương và A huynh nữa."

"Ngài nói ngài trúng độc, không sống được bao lâu nữa. Vậy trong những ngày ngài còn ở trên đời, ta sẽ dốc lòng chăm sóc ngài. Đến khi ngài qua đời, mong ngài hãy nói giúp ta vài lời.” 

“Xin các trưởng bối cho ta được sống cuộc sống tự do tự tại, hoặc là xuất gia tu hành cũng được. Ít nhất thì ta cũng có thể sống một cuộc đời thanh bạch. Không cần phải chịu sự trói buộc bởi cái gọi là ân nghĩa sinh thành dưỡng dục của cha mẹ nữa."

Trong vườn hoa ngập tràn hương sắc.

Gió nhẹ thoảng qua, hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi.

Ta không nói gì thêm sau lời vừa rồi.

Cố tam công tử cũng im lặng.

Một lúc sau, hắn đứng dậy, hướng ta cúi người hành lễ: "Nếu nhị cô nương đã không chê ta, Thừa Ngôn xin được nhận lời cầu thân này. Sau khi thành thân, ta nhất định sẽ dạy nàng đọc sách, biết chữ. Trước khi qua đời, ta cũng sẽ lo liệu chu toàn cho nàng một con đường lui, để nàng về sau không còn phải chịu bất cứ sự trói buộc nào, có thể an tâm sống cuộc sống tự do, vui vẻ của riêng mình."

Nghe những lời này, ta không kìm được mà đỏ hoe mắt.

Sau nhũ nương và A huynh, hắn là người thứ ba khiến ta cảm thấy ấm áp, tin tưởng.

Ta vội vàng đáp lời: "Vậy ngài nhất định phải sống thật lâu nhé. Mong ngài sớm tìm được thuốc giải độc, sống đến trăm tuổi thì càng tốt!"

Ngày ta và Cố Thừa Ngôn đính thân, Vương Du Hân xông thẳng vào phòng ta, đập phá tan tành mọi thứ, còn chỉ tay vào mặt ta mà mắng nhiếc: "Loại người như ngươi cũng xứng sao, cũng xứng sao?"

Nàng ta định đánh ta, nhưng người hầu kịp thời ngăn lại.

Ta sợ hãi, thu mình vào một góc, run lẩy bẩy.

Cơn giận qua đi, nàng ta cười khẩy: "Một kẻ thì ngốc nghếch, một kẻ thì ốm yếu sắp chết, đúng là một cặp trời sinh."

Ta muốn cãi lại. Nhưng Tứ Nguyệt đã nhanh tay bịt miệng ta lại.

Ta và Tứ Nguyệt đều hiểu rõ, nếu ta dám cãi lời, thì hôm nay cả hai chúng ta đều không tránh khỏi một trận đòn roi.

Lúc rời đi, Vương Du Hân còn độc địa buông một câu:

"Ngươi tưởng trở về rồi, gả cho Cố Thừa Ngôn, ngươi sẽ là Nhị tiểu thư nhà nhà họ Vương sao? Cha mẹ sẽ yêu thương ngươi sao? Ngươi chỉ là đồ sao chổi, làm khổ cha mẹ, không ai yêu thương ngươi đâu."

Ta không đồng ý với nàng ta.

Ta chưa bao giờ mong cầu cha mẹ yêu thương mình. 

Họ có yêu hay không thì liên quan gì? 

Ta cũng đâu phải không có ai yêu thương. Ta còn có nhũ nương và A huynh mà.

Họ luôn yêu thương và che chở cho ta.

Sau khi đính thân, vị thế của ta ở nhà họ Vương cũng chẳng thay đổi, vẫn cứ là một người thừa trong nhà. 

Mẫu thân cũng không gọi ta đến để dặn dò gì, nghe đâu mọi việc về của hồi môn đều do quản gia sắp xếp.

Có bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, ta cũng không buồn tranh giành làm gì.

Ta biết có tranh cũng chẳng được gì.

Hỷ phục được người của tiệm may đến đo rồi gửi cho một bộ cũng gọi là chấp nhận được.

Chẳng có chuyện cướI hỏi long trọng gì cả.

nhà họ Cố có vẻ rất sốt ruột, nên ngày ta gả đi được ấn định là ba tháng sau, vào ngày 2 tháng 10.

Hằng ngày ta chỉ quanh quẩn trong phòng ngắm hoa trà, Tứ Nguyệt thì bận rộn hơn ta nhiều, chạy đôn chạy đáo để tìm hiểu thông tin.

Đến ngày 13 tháng 8, mẹ cho Đan Hoạ đến báo rằng, vào ngày Trung thu, ta phải ở yên trong sân, không được phép đi đâu cả.

Mấy thứ tỷ muội trong nhà đều có y phục mới để diện, còn ta thì không.

Họ thì được ăn bánh trung thu, được đoàn tụ cùng cha và di nương, còn ta thì không.

"..."

Tứ Nguyệt ấm ức thay cho ta. Nhưng ta thì không để tâm lắm.

Vì thật ra ta cũng chẳng muốn đi.

Không có y phục mới, không được ăn bánh trung thu cũng chẳng sao.

Đợi sau khi gả đi, xem như là đã trả xong cái ơn sinh thành này, từ nay về sau coi như là người dưng nước lã, hà cớ gì phải tự rước phiền muộn vào thân.

Sáng sớm ngày rằm tháng tám, Cố Thừa Ngôn cho người mang đến cho ta rất nhiều loại bánh trung thu, còn có một bình rượu quế nhỏ, một túi hương quế và một bức tranh nhỏ vẽ cành quế.

Đến khi trăng đã lên cao, ta cùng Tứ Nguyệt vừa ăn bánh, vừa nhâm nhi rượu, ta cầm bức tranh lên ngắm nghía rồi khen ngợi lung tung, rồi ôm túi hương quế đi ngủ một cách ngon lành.

Trong phủ này, ta như một người vô hình, bất kể là hỉ sự hay tang sự, tất cả đều chẳng liên quan gì đến ta.

Chỉ có Cố Thừa Ngôn là cứ vài ngày lại cho người mang đồ ăn đến, thỉnh thoảng là một bức tranh nhỏ, vẽ vài đóa hoa, màu sắc sặc sỡ trông rất đẹp.

Ta chẳng quan tâm tranh có phải do hắn vẽ hay không. 

Ta chỉ cần nhớ rằng hắn đối xử tốt với ta, và ta mong hắn sống được lâu hơn một chút.

Vì vậy, ngày nào ta cũng cầu nguyện cho hắn.

Tứ Nguyệt cười ta là mê tín dị đoan, ta chỉ cười cười không tranh cãi với nàng.

Ước nguyện của ta không cần cho ai biết, lòng thành của ta như thế nào, chỉ cần ta tự biết là đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK