• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kéo tay áo A huynh, ta nhỏ giọng hỏi: "Ở nhà có khỏe không? Nhũ nương có khỏe không? Lần này huynh đến bằng cách nào? Định ở lại mấy ngày? Khi nào thì về? Lần sau khi nào thì đến?"

"Nhiều câu hỏi như vậy, để ta trả lời câu nào trước?"

"Trả lời lần lượt, không được thiếu câu nào."

"Bá đạo thật."

A huynh vừa nói vừa đưa tay muốn nắn mũi ta.

Rồi dừng lại giữa không trung, nhẹ nhàng vỗ đầu ta.

Về nhà họ Vương, ta đã chịu rất nhiều uất ức, hiện giờ A huynh đối đãi với ta vẫn như thuở ban đầu, ta khịt mũi mũi chua xót, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

A huynh là khách, Cố Thừa Ngôn là chủ nhà.

Chàng không uống rượu, nhưng lại thêm rượu cho A huynh, còn hỏi A huynh đi tiêu cục đã từng đến những đâu.

Những gì A huynh nói, chàng đều có thể tiếp lời được, lúc nói đến một chỗ nào đó, còn quen thuộc hơn cả A huynh.

"A huynh vẫn còn đi tiêu cục sao?" Cố Thừa Ngôn hỏi.

“Ừ, so với việc đi săn thì kiếm tiền tốt hơn, chuyến đến kinh thành lần này, ta định mang một ít đồ vật nhỏ về, xem có bán được không. Nếu như việc buôn bán này có thể làm được, ta định đi thêm vài chuyến, đợi kiếm được bạc rồi, sẽ đưa người nhà đến kinh thành ở."

Có điều kinh thành lớn, không dễ ở.

"Ở nhà là con trai hay con gái?" Cố Thừa Ngôn lại hỏi.

"Là một thằng nhóc nghịch ngợm, lần này biết ta muốn đến kinh thành, đã la hét đòi đến tìm cô cô."

Ta nghe A huynh nói mà trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng, gắp thức ăn cho huynh ấy và Cố Thừa Ngôn.

"Đến kinh thành cũng tốt, ta ở bên ngoài có một cái trang viên trống, có thể cho mọi người ở, nếu con cái muốn đến trường đọc sách, ta có thể tiến cử một vài thầy giáo."

Tay A huynh đang nâng chén rượu khẽ run lên.

Rượu đổ ra bàn, huynh ấy nói: “Không ổn đâu!”

“Sao lại không được chứ? Cái trang viên kia ta định mấy ngày nữa sẽ sang tên cho Du Vãn, huynh là A huynh của nàng ấy, huynh trưởng ở nhà trống của muội muội thì có gì không được?” 

“Cháu trai của nàng ấy cũng là cháu trai của ta, tìm một phu tử cho cháu trai, cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi."

"Có thể... có thể... " A huynh lắp bắp không nói nên lời.

Ta thì cười híp mắt vội vàng nói: "Cảm ơn Tam gia, Tam gia chàng thật tốt."

Lại vội vàng gắp thức ăn cho chàng, múc canh cho chàng.

Ta thề, sau này nhất định sẽ hầu hạ chàng thật tốt, ngày ngày cầu xin ông trời cho chàng sống lâu trăm tuổi.

Cố Thừa Ngôn cười nói: "Du Vãn cũng ăn cơm đi, A huynh cứ tự nhiên."

Lúc A huynh đi, bước chân của huynh ấy như đang bay.

Huynh ấy nhỏ giọng nói với ta: "Phải sống thật tốt với muội phu, đừng chê thân thể hắn không tốt, hắn đối xử tốt với muội mới là thật lòng tốt."

Ta gật đầu thật mạnh.

Ta nhất định sẽ sống thật tốt với Cố Thừa Ngôn.

Tuyệt đối sẽ không phụ bạc chàng.

“A huynh, khóm hoa trà kia ta chăm sóc rất tốt, đợi đến tháng một, tháng hai năm sau sẽ nở hoa, A huynh nhất định phải dẫn nhũ nương, tẩu tử, Đại Oa đến xem. Nếu thật sự là giống đắt tiền, chúng ta sẽ bán nó đi, đổi thành tiền, mua bút mực giấy nghiên cho Đại Oa."

"Được!"

Sau khi A huynh đi, ta cảm thấy nên vì chuyện này mà cảm ơn Cố Thừa Ngôn thật tốt, liền hỏi chàng có gì cần ta làm không?

Ví dụ như mấy chậu cúc sắp tàn trong sân của chàng, có thể giao cho ta, ta đến thu dọn chỉnh lý lại, đợi đến năm sau bảo đảm sẽ nở đẹp hơn năm nay, hoa cũng to hơn.

"Vậy thì làm phiền Du Vãn rồi."

"Tam gia không cần khách khí, chút chuyện nhỏ này có là gì. Tam gia đã cho ta một con đường sống mới, đã là đại ân đại đức, còn cho ta gặp lại A huynh, lo lắng cho ta về sau, ta cũng muốn vì Tam gia làm chút gì đó."

Ta không phải là cô nương không có lương tâm.

Chàng đối xử tốt với ta như thế nào, ta đều nhìn trong mắt, ghi trong lòng.

"Ta cũng không biết, đưa nàng từ nhà họ Vương ra, đến nhà họ Cố có đúng hay không..."

"Đương nhiên là đúng."

Ta lập tức cắt ngang sự do dự và buồn bã của chàng.

"Ở nhà họ Vương, tam gia có biết ta ăn gì ba bữa một ngày không? Phòng ở và giường ngủ như thế nào? Có mấy người hầu hạ? Mấy bộ quần áo mới, tiền bạc tháng bao nhiêu không?”

"Ba bữa ăn của ta, một món mặn, một món rau, một món canh, có khi cũng rất khó ăn, cơm thì thiu, canh thì chua, phòng ở không đủ đồ đạc, bàn ghế hỏng hóc, còn có vết sửa chữa rất rõ ràng. Dạo này trời lạnh, ta vẫn đắp chăn mỏng của mùa hè, may mà ta đến đây khi thời tiết còn ấm, nếu không mùa đông chắc ta sẽ bị đóng băng c.h.ế.t mất."

"Hai nha hoàn một bà tử hầu hạ, ngoài Tứ Nguyệt ra, ngày thường hầu như không thấy bóng dáng bọn họ. Tiền lương hàng tháng năm lượng còn phải để Tứ Nguyệt chạy mấy chuyến mới lấy được, lấy về năm lượng rất nhanh lại phải lấy một lượng thưởng ra ngoài, nếu không thì có thể cơm cũng không được ăn, nước nóng cũng không được dùng…”

"Trong Đồng Uyển còn có mấy tỷ muội, nhưng không có một ai kết giao với ta cả, ta nói chuyện với họ, họ như nhìn thấy quỷ một giò, cười ầm lên rồi chạy đi.” 

“Vương Du Hân thì càng khỏi phải nói, xông thẳng vào phòng ta, đập phá đồ đạc trong phòng ta, nếu không có nha hoàn bên cạnh kéo nàng ta lại, chắc nàng đã đánh ta rồi.”

"Nhà họ Vương chưa bao giờ là nhà của ta, người nhà họ Vương cũng không phải là người thân của ta. Vương phu nhân đã nói rồi, con gái gả đi như bát nước hắt đi, bảo ta sau này có việc gì cũng đừng về, để khỏi khắc c.h.ế.t bà ấy.” 

“Nếu ta thật sự khắc cha khắc mẹ, mấy tháng nay đáng lẽ họ phải bị ta khắc c.h.ế.t rồi chứ? Nhũ nương, A huynh đều khen ta, nói ta là cô nương tốt nhất trên đời, hoa cỏ ta trồng đều đặc biệt tốt, nhũ nương nói chỉ có người thiện tâm, được trời cao phù hộ, mới có thể trồng hoa tốt, ta không phải là sao chổi.”

"Nhưng..."

Ta hít sâu một hơi, ngồi xổm trước mặt Cố Thừa Ngôn, tay đặt lên đầu gối chàng, ngẩng đầu nhìn chàng: "Nhưng, ngoại trừ nhũ nương, A huynh, không có ai bằng lòng đưa tay giúp đỡ ta cả.” 

“Tứ Nguyệt luôn bảo ta nhẫn, không nhẫn thì ta và nàng đều xong đời. Chỉ có chàng đưa tay ra với ta, kéo ta ra khỏi nhà họ Vương, nơi không phải hang hùm sói, nhưng còn hơn cả nhà tù."

"Tam gia, chàng đừng tự trách, ta có thể đến bên chàng, ta cảm thấy đó là phúc phận tích lũy mấy đời, ta hạnh phúc đến mức sắp điên rồi. Đêm qua là đêm ta ngủ ngon nhất từ khi trở về kinh thành, ta không còn phải lo lắng, bị xem như sao chổi rồi bị đem đi thiêu hay chôn nữa. Ba bữa cơm này ta ăn no căng bụng, vì quá thịnh soạn và quá ngon."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK