“Còn ngây ra đấy làm gì. Mau đi theo!”
Nam Cung Lãnh Dạ sau khi quan sát thì đã phát hiện ra tang thi rất nhạy cảm với âm thanh và mùi máu. Vừa rồi bọn họ gây ra động tĩnh quá mức lớn, không cần nghĩ nhiều cũng biết được chỉ một lúc nữa thôi siêu thị này sẽ bị không ít tang thi tìm tới. Cho nên phải tranh thủ trong thời gian ngắn nhất thu thập vật dụng, đồ ăn thức uống để rời khỏi nơi này.
“Vâng, Mặc đội phó.” Đám người cùng đội ngũ bị Mặc Sở Minh quát liền nhanh chóng hoàn hồn, trong mắt toát ra sự sùng bái tột cùng.
“Tiểu Phong, chúng ta cũng mau đi thôi!” Cố Diệp Ninh thấy đoàn người trong đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ đang luống cuống vội vã đuổi theo Mặc Sở Minh chạy vào trong siêu thị thì liền ngay lập tức kéo Hạ Kỳ Phong vẫn đang bị choáng tới ngây người.
Cô so với Nam Cung Lãnh Dạ còn hiểu biết về lũ tang thi kia nhiều hơn. Đương nhiên cũng hiểu được vì sao Nam Cung Lãnh Dạ lại cố gắng đẩy nhanh tiến độ hành động. Bất cứ ai có đầu óc một chút cũng biết được rằng: những nơi nào mà ở trong thời kỳ bình ổn càng nhiều người hay lui tới thì tại mạt thế đó chính là những chỗ sẽ có nhiều tang thi nhất.
Siêu thị này dù gì cũng ở sát khu dân cư. Phải biết là một khu dân cư bình thường ở thành phố D có khoảng một trăm hộ dân và trên 500 người sinh sống. Hiện tại, ai mà biết được trong hơn 500 người kia thì có bao nhiêu người đã bị biến thành tang thi?! Dù sao với tốc độ lây lan nhanh như bây giờ thì ắt hẳn người may mắn không bị nhiễm virut tang thi cũng không quá được 1/3 đi. Cố Diệp Ninh còn nhớ rõ ở kiếp trước qua năm đầu tiên sau mạt thế, theo tổng kết thì toàn bộ nhân loại chỉ còn lại khoảng hơn 1 tỷ người mà thôi.
Một đám khoảng hơn 50 người mà trong đó chỉ có vài người có thực lực thật sự đối đầu với một đàn tang thi mấy trăm con sao? Đây rõ ràng không phải là hành động mà người thông minh sẽ làm. Ai mà lại muốn đi đâm đầu vào chỗ chết không biết.
Hai người Cố Diệp Ninh và Hạ Kỳ Phong rất nhanh chóng bỏ qua tất cả chạy vào bên trong siêu thị, hoàn toàn không thèm chú ý tới tiếng gọi hoảng hốt của Triệu Thiên Nam và mấy người đi cùng hắn ta.
May mắn là lúc xây dựng chủ siêu thị đã tạo không ít những mảng kính hấp thụ nhiệt xen lẫn ở trên trần nhà để nhằm mục đích thu năng lượng mặt trời, cho nên lúc này bên trong siêu thị dù không có điện nhưng cũng không tới mức nhìn không thấy gì. Cô ngẩng đầu nhìn biển chỉ dẫn treo ở trên liền nhanh chóng xác định được các quầy bày bán từng loại hàng ở chỗ nào.
“Quầy đồ ăn thực phẩm bên này.” Phát hiện ra mình và Hạ Kỳ Phong vẫn nắm tay, Cố Diệp Ninh liền nhanh chóng thả ra. Không ngờ tên nhóc họ Hạ kia vẫn đang trong trạng thái ngơ ngẩn hồn bay đi đâu mất cho nên đứng nguyên một chỗ, giữ rịt không chịu buông tay cô ra.
“…”
“Hạ Kỳ Phong! Tỉnh! Ngây ngốc cái gì vậy hả?” Thấy mình gọi mà Hạ Kỳ Phong vẫn không đáp, cô mất kiên nhẫn vươn tay cốc một phát vào đỉnh đầu của cậu.
“A!!! Đau quá!!!” Hạ Kỳ Phong bị cốc tỉnh, theo bản năng kêu một tiếng, hai tay ôm trán nhăn nhó “Diệp tỷ tỷ, Diệp tỷ tỷ, chị… chị có thấy không? Mấy người kia… bọn họ có pháp thuật đấy!!!” Nhưng ngay sau đó giống như nghĩ tới được cái gì đó, trên khuôn mặt tràn ngập ngưỡng mộ, ngẩng lên nói với Cố Diệp Ninh.
“Bọn họ?”
“Phải, phải, là mấy người đi đầu đội ngũ ban nãy đấy. Thực là ngầu quá đi!” Giống như một đứa trẻ con thấy được thần tượng mà mình ngưỡng mộ nhiều năm, Hạ Kỳ Phong vui vẻ cười tới híp tịt cả hai mắt lại “Không lẽ mấy người đó là siêu nhân ẩn thân…”
“Thằng nhóc con cậu rốt cuộc có thật là 14 tuổi rồi không?” Cố Diệp Ninh nhìn Hạ Kỳ Phong bằng ánh mắt như nhìn tên ngốc, không chút áy náy đả kích cậu.
Làm ơn đi, siêu nhân ẩn thân ư?! Đó là cái gì vậy?! Thằng nhóc này 14 tuổi rồi mà vẫn tin là siêu nhân tồn tại thật sao? Cô còn nhớ rõ khi mình học lớp 4 vẫn còn tin ông già Noel có thật, chuyện này lộ ra khiên mấy người bạn cùng lớp cười cho phát xấu hổ. Trong thoáng chốc Cố Diệp Ninh không khỏi cảm thấy thán phục cha mẹ của Hạ Kỳ Phong. Làm sao có thể nuôi dưỡng ra một đứa con trai đơn thuần, cả tin tới mức này cơ chứ?!
“Bọn họ không phải là siêu nhân, cũng không có pháp thuật…” Cuối cùng vẫn không nỡ đánh nát tâm hồn đứa nhỏ thuần khiết, Cố Diệp Ninh không có nói ra siêu nhân không có thật mà trực tiếp giải thích cho cậu “Đó gọi là dị năng.”
“Dị… dị năng?” Hạ Kỳ Phong há hốc mồm.
Thực ra chuyện dị năng và dị năng giả cô cũng không có ý định giấu Hạ Kỳ Phong bởi vì về sau này đây không phải là chuyện bí mật gì. Chẳng qua là chưa có thời gian để nói thôi. Nhân lúc tình cờ gặp đám người Nam Cung Lãnh Dạ, cậu lại hưng phấn tò mò thế này, Cố Diệp Ninh cũng không ngại giải thích cho cậu nghe. Chỉ khổ là hiện tại thời gian gấp gáp, phải tranh thủ từng giây thu thập đồ ăn vật dụng, không thể nhàn rỗi đứng một chỗ tán dóc được.
“Tới quầy đồ ăn thực phẩm trước đã. Vừa đi tôi sẽ vừa giải thích cho cậu.” Nghĩ nghĩ một lúc, cô ra quyết định. Đưa tay vỗ nhẹ lên lưng của cậu một cái rồi xoay người chạy trước.
Dù sao hiện tại cô còn không xác định được Hạ Kỳ Phong có phải dị năng giả hay không. Tuy nhiên giải thích để cậu biết được trước được cách khống chế, cách chiến đấu, cách phân chia từng cấp độ của dị năng và dị năng giả cũng không có gì là không tốt. Nếu cậu thực sự có dị năng, như vậy tới lúc kích hoạt cũng không đến mức quá luống cuống, giật mình. Còn nếu không phải thì cứ coi như những kiến thức cô nói cho cậu là phổ cập kiến thức để tìm hiểu thêm về dị năng giả đi.
.
.
.
Hạ Kỳ Phong sau khi được Cố Diệp Ninh phổ cập kiến thức xong liền nhịn không được cảm thán… xem ra con người cũng có thể tiến hóa trở nên cao cấp hơn để thích nghi với hoàn cảnh chiến đấu nha ~ Trong lòng cậu lại nhịn không được lần nữa ngưỡng mộ lại mang theo cả chút ganh tị đối với đám người Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng và Mặc Sở Minh.
Còn về Vương Nghiêm, cậu trực tiếp bỏ qua. Cố Diệp Ninh nói rằng năng lực của Vương Nghiêm chỉ thuộc tầm trung bình mà thôi. Hạ Kỳ Phong lại muốn trở thành một người có năng lực thật mạnh cơ. Chỉ có mạnh, cậu mới có thể sống và tồn tại trong thế giới khắc nghiệt hiện nay, mới có thể tiêu diệt được thật nhiều thật nhiều tang thi.
Nhịn không được lại tưởng tượng mình có thể sẽ có một ngày kích hoạt được dị năng rồi trở thành dị năng giả có thể sở hữu những năng lực siêu cường vốn chỉ có trong phim ảnh, trong truyện tranh, trong tiểu thuyết. Vung tay một cái, hàng loạt tia chớp cùng thủy cầu, hỏa cầu liên tục phóng tới, Hạ Kỳ Phong nhoẻn miệng cười vô cùng thỏa mãn và sung sướng.
Cốp!!! Một cú đấm nện thẳng vào đỉnh đầu của cậu khiến cậu choáng váng. May mà còn nhớ rõ lời của Cố Diệp Ninh dặn dò là trong bất kì trường hợp nào cũng không được la hét hay phát ra những thanh âm tiếng động lớn, nếu không chắc chắn cậu đã hét toáng cả lên rồi.
“Diệp tỷ tỷ, sao chị đánh em…?” Nhìn ‘thủ phạm’ vừa đánh mình, Hạ Kỳ Phong hai mắt lưng tròng, bĩu bĩu môi vô cùng ủy khuất hỏi.
“Cậu cười quá chướng mắt.” Cố Diệp Ninh trên tay không ngừng nhồi thêm mấy hộp bánh quy của vài chai nước vào trong balo, ánh mắt lạnh băng đảo qua Hạ Kỳ Phong “Đừng có đứng đó tưởng tượng nữa, nhanh chóng thu thập đi. Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.”
“A, vâng.” Hạ Kỳ Phong giật mình nhớ ra công việc hiện tại cần làm, vội vã tiếp tục cầm lấy mấy gói kẹo ở trên kệ hàng dúi vào trong balo mình đang đeo trên lưng.
“Tiểu Phong, cậu lấy đủ đồ ăn chưa?” Phát hiện ra mình đã đem balo nhét chật ních toàn đồ ăn thức uống rồi, Cố Diệp Ninh cài chặt khóa ngoài rồi quay qua hỏi Hạ Kỳ Phong đang đứng cách mình vài bước “Nếu balo đã được 2/3 rồi thì không cần nhét nữa đâu.” Thấy cậu nhét balo căng phồng cả lên, cô nhịn không được lại nhắc nhở.
“Không phải ban nãy chị nói là cố nhét được bao nhiêu thì nhét bấy nhiêu sao?” Nghe vậy, cậu tạm thời dừng tay lại, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
“Từng đó đồ ăn đủ để cậu ăn 2 tuần rồi. Bộ cậu không tính để dư ra chỗ nhét quần áo sao?!”
“…” Hạ Kỳ Phong bên này nghĩ tới việc mình chỉ có một bộ quần áo mà mặc tới tận thủ đô… khuôn mặt lập tức đỏ bừng cả lên.
Xấu hổ chết mất!!! Cậu thế nhưng lại quên mất ngoại trừ quần áo ra thì còn phải lấy cả đồ dùng vật phẩm sinh hoạt cá nhân. Đồ ăn nếu thiếu cậu còn có thể xin xỏ cô. Nhưng mà còn những thứ khác như đồ sinh hoạt cá nhân thì… Cố Diệp Ninh là con gái nha. Cho dù cô có chuẩn bị đầy đủ sẵn mọi thứ thì cũng chỉ là cho riêng mình mình mà thôi. Cô lấy đâu ra đồ con trai cho Hạ Kỳ Phong dùng cơ chứ. Bởi vậy, cậu tốt nhất vẫn là nên tự thân vận động là tốt nhất…
Hai người lại tìm đường tới quầy bán quần áo. Trước khi rời đi khỏi quầy đồ ăn thực phẩm, Cố Diệp Ninh để Hạ Kỳ Phong đi trước mình còn bản thân cô thì bí mật xoay người vung tay thu hết nửa số lượng thức ăn đồ uống còn sót lại. Đã liều mình vào siêu thị thì làm sao cô cam lòng chỉ lấy có hai balo đồ ăn liền rời đi được cơ chứ.
Tuy nhiên Cố Diệp Ninh cũng không mức thu hết toàn bộ mà vẫn để lại một nửa số lượng cho những người khác nếu như họ tìm tới. Cô không phải thánh nhân nhưng cũng không tới mức tham làm và tuyệt tình dồn đồng loại vào chỗ đường cùng.
Con người… nếu có thể sống được thì vẫn sẽ cố gắng mà kiên cường sống…
Hạ Kỳ Phong đã dần quen với tác phong và hành động của cô cho nên khi hai người tới quầy quần áo thì cậu rất nhanh chóng lao tới chọn ra gần chục bộ quần áo và quần lót để nhét vào trong balo. Cố Diệp Ninh cũng tranh thủ lúc cậu không để ý thu thêm mấy bộ quần áo cho mình cùng vài bộ đồ thể thao thoải mái cho đàn ông vào trong không gian dự trữ của mình.
Mấy bộ đồ thể thao kia chất liệu rất tốt. Sau khi tới thủ đô sẽ đem tặng anh hai, anh ba cùng tiểu Hạ làm quà gặp lại… Cố Diệp Ninh vui vẻ thầm nghĩ.
“Cẩn thận!!!” Ánh mắt của cô trong chớp mắt trở nên vô cùng sắc bén, quay đầu về hướng Hạ Kỳ Phong, bất chấp quát lên một tiếng.
“A!!!”
Ngay khi Cố Diệp Ninh vừa quát lên cảnh báo thì Hạ Kỳ Phong cảm nhận được từ phía sau mình một thứ gì đó cực nhanh đang lao tới. Cậu ném luôn quần áo đang cầm trên tay qua một bên rồi ngồi sụp xuống, xoay người lăn sang một bên. Ánh mắt lia về phía chỗ khi nãy mình đứng thì thấy một con tang thi đàn ông mặc quần áo công sở, khuôn mặt thối rữa biến dạng cực kì kinh tởm, móng tay đen ngóm sắc bén vẫn còn cắm chặt trên thanh sắt ở kệ để đồ.
Toàn thân cậu nổi lên da gà, trong lòng sợ hãi vô cùng. Nếu ban nãy chậm một giây thôi thì cậu đã mất mạng rồi. Hạ Kỳ Phong không nghĩ tới là sẽ bị tang thi tấn công bất ngờ như vậy cho nên đã không quá cảnh giác. Một tay chống người thẳng dậy, cậu quỳ một chân trên mặt đất, tay run run nắm lấy cán gậy sắt mà mình cắm ở bên hông balo. Rút ra gậy sắt hướng về phía con tang thi kia, trong đôi mắt Hạ Kỳ Phong nổi lên sát ý nồng đậm cùng quyết tâm chiến đấu.
Con tang thi cũng không quan tâm tới hành động của Hạ Kỳ Phong, nó cứng ngắc quay đầu nhìn ‘món ngon’ tươi sống ở trước mắt, trong cổ họng khò khè theo bản năng. Chân nhún một cái, con tang thi lần nữa nhào tới hướng cậu, ngoác ra cái mồm đỏ au đầy dịch thối muốn cắn xuống. Nhưng Hạ Kỳ Phong cũng không hề nhút nhát, cậu cầm gậy, lấy hết sức của mình đập mạnh vào một bên mặt của nó khiến nó bị hất văng qua một bên.
“Grào…”
Con tang thi bị đánh bay, cả người bị va cái rầm vào một quầy hàng sát cạnh, toàn thân kêu lên những tiếng răng rắc như gãy xương. Khuôn mặt nó bị chiếc gậy của Hạ Kỳ Phong đập cho nát cả phía má trái, trông càng thêm kinh dị. Hạ Kỳ Phong thấy nó còn chưa gượng dậy được thì liền đứng dậy. Ban nãy vì tránh thoát khỏi đòn tấn công của con tang thi cho nên chân trái hình như hơi bị trật. Nhưng cậu cũng không có rảnh để than vãn, cắn răng nhịn đau nhanh chóng chạy tới bên Cố Diệp Ninh, nắm lấy tay cô.
“Diệp tỷ tỷ, chạy mau.” Hoàn toàn quên mất Cố Diệp Ninh có năng lực mạnh ra sao, Hạ Kỳ Phong chỉ muốn nhanh chóng cùng cô thoát khỏi con tang thi kia.
Thế nhưng tang thi không biết đau, chỉ biết theo bản năng muốn săn bắt máu thịt của con người, sao có thể trơ mắt nhìn ‘đồ ăn’ của mình bỏ chạy. Tiếng lách cách vang lên, con tang thi toàn thân dặt dẹo không có xương cố định thân thể lần nữa lại vực dậy lao tới. Tốc độ lần này còn nhanh hơn cả lần trước khiến cho Hạ Kỳ Phong có chút luống cuống chân tay.
“Được rồi, tránh qua một bên nào.”
Còn chưa kịp làm gì, Hạ Kỳ Phong đã cảm nhận được có một bàn tay đặt lên vai của mình kéo giật cậu ra sau. Tiếp đó một bóng dáng nhoáng lướt qua cậu. Tiếng gió cùng tiếng thanh âm kim loại ma sát chói tai vang lên mang theo sát khí lãnh khốc. Trong chớp mắt một đạo ánh sáng sắc bén lóe lên trong không trung, máu đỏ mang theo mùi thối rữa bắn khắp bốn phía, sắc đỏ nhuốm khắp nơi. Cái đầu lăn lốc rơi xuống, ngay sau đó cả cơ thể con tang thi kia cũng ngã rạp xuống.
“Diệp… Diệp tỷ tỷ…”
Hạ Kỳ Phong trợn tròn mắt nhìn bóng dáng hiên ngang của người đứng trước mặt mình, trên tay cô vẫn còn cầm thanh kiếm, máu đỏ theo lưỡi kiếm chảy xuống từng giọt từng giọt tạo thành vũng ở trên sàn nhà. Lúc trước đã từng thấy được Cố Diệp Ninh chiến đấu với tang thi tuy nhiên hiện tại lần nữa được chứng kiến, cậu vẫn không kiềm được cảm xúc tôn sùng. Mỗi lần nhìn cô vung kiếm lên liền cảm thấy rất đẹp, rất mạnh, khiến cho cậu không thể không ngưỡng mộ.
“Cậu cũng coi như dũng cảm nhưng kinh nghiệm chiến đấu còn quá yếu. Muốn mạnh lên thì còn phải rèn luyện nhiều.” Vẩy máu dính trên kiếm, Cố Diệp Ninh cũng không quay đầu về phía Hạ Kỳ Phong mà lạnh nhạt nhìn xác con tang thi vừa bị mình giết “Có bị thương ở đâu không?”
“Không, không có. Em vừa rồi tránh được…” Sợ cô cho rằng mình bị tang thi trảo trúng, cậu lắc lắc đầu “Em không bị con tang thi kia…”
“Rốt cuộc cậu đang lo lắng cái gì vậy chứ?” Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lúc này cô mới chuyển tầm mắt về trên người cậu “Tôi hỏi vậy bởi vì khi này tôi thấy bước chân của cậu hình như hơi tập tễnh.” Hạ Kỳ Phong mặc dù che giấu vết thương ở chân rất tốt nhưng vẫn không thể qua mắt được Cố Diệp Ninh.
“Em… em bị trật chân…” Hạ Kỳ Phong xấu hổ gãi gãi mũi, thấp giọng đáp.
“Lần sau không cần phải che giấu vết thương. Tôi cũng sẽ không vì cậu bị thương mà bỏ rơi cậu.” Trong mắt của Cố Diệp Ninh hiện lên một tia mềm mại.
Tên nhóc kia… bị thương như vậy, gặp nguy hiểm như vậy nhưng vẫn không quên cũng không bỏ mặc cô. Ngược lại thậm chí còn nắm tay cô giục chạy trốn. Cố Diệp Ninh không thể phủ nhận là trong lòng cô thực sự đã bị cảm động.
Nhiều năm sau nhớ lại, cô liền thầm nghĩ, có lẽ chính vào giây phút ấy cho nên cô mới thực sự coi Hạ Kỳ Phong là đồng bạn. Sau đó cô cũng giảm bớt phòng bị, mở lòng mình và dần dần trở nên tín nhiệm tin tưởng cậu. Đương nhiên Hạ Kỳ Phong không hề biết những điều này. Nếu biết, chắc chắn cậu sẽ cắn khăn gào thét oán hận đủ điều cho mà xem.
Tuy nhiên đó là chuyện của sau này, còn hiện tại thì Cố Diệp Ninh không có tâm trí để suy nghĩ quá nhiều.
“Cậu có thể tự đi được không?” Cô trước hết đi tới bên cạnh Hạ Kỳ Phong dùng tay còn lại không cầm kiếm nâng cậu dậy, ánh mắt nhìn về phía cổ chân của cậu. Vì Hạ Kỳ Phong đi giày thề thao cho nên phần cổ chân bị tất che đi khiến cô không biết được mức độ trật chân của cậu nặng hay nhẹ.
“Hơi đau nhưng vẫn có thể đi được.” Thử lắc cổ chân vài cái, Hạ Kỳ Phong đánh giá một chút rồi trả lời.
Cho dù là bị trật chân nhẹ nhưng nếu còn tiếp tục hoạt động nhiều thì vết thương sẽ chuyển thành nặng. Mà những thứ cô muốn thu thì còn rất nhiều, không thể để cậu chạy theo cô được. Cố Diệp Ninh quay trái quay phải, phát hiện ra ở cách chỗ bọn họ đang đứng không xa có một bảng hiệu chỉ dẫn có ghi hai chữ: Kho hàng.
Kho hàng của siêu thị là nơi chứa những thùng hàng mới nhập về hoặc là dự trữ. Để đề phòng những thùng hàng bị trộm hoặc là bị hỏng thì bình thường các siêu thị khi xây dựng đều sử dụng những cánh cửa làm bằng kim loại vừa to vừa dày lại có độ khép kín cách nhiệt để bảo vệ bên trong. Hiện tại tang thi cũng chưa đủ khả năng để có thể phá vỡ được những cánh cửa làm bằng thủy tinh cứng chứ đừng nói là kim loại. Cho nên trong siêu thị, kho hàng chính là nơi an toàn nhất.
“Cậu như thế này thì không thể đi lại nhiều được, càng không thể chiến đấu. Trước mắt tôi đỡ cậu tới kho hàng của siêu thị tạm đã.” Cố Diệp Ninh sau khi uống nước tinh lọc thì cơ thể khỏe hơn rất nhiều. Mặc dù đã cõng trên lưng một chiếc balo vô cùng nặng rồi nhưng vẫn có thể đỡ được Hạ Kỳ Phong.
“Kho hàng sao?” Hạ Kỳ Phong cũng để mặc cô đỡ mình nhưng không dồn toàn bộ sức nặng cơ thể lên tay cô mà cố gắng tập tễnh bước từng bước.
“Nơi đó hiện tại là nơi an toàn nhất.” Cô gật gật đầu.
Hạ Kỳ Phong cũng không nói thêm gì, cậu chưa từng nghi ngờ quyết định của cô, cho nên hai người liền đi về hướng kho hàng của siêu thị. Trên đường đi hai người có gặp phải 3 con tang thi lảng vảng đi lại không mục đích. Tuy rằng với thực lực của Cố Diệp Ninh thì 3 con tang thi này chẳng đáng nhắc tới thế nhưng cô đang đỡ Hạ Kỳ Phong cho nên cô chỉ có thể chọn phương pháp khéo léo tránh chúng. Dù sao cũng cần phải tiết kiệm sức lực cho tới lúc an toàn rời khỏi siêu thị. Chứ cứ thấy tang thi lại là nhào tới chém giết thì chắc chắn cô sẽ bị chết vì suy kiệt trước mất.
Quả nhiên đúng như cô dự đoán ở khu vực kho hàng không có bóng tang thi nào cả. Cô để Hạ Kỳ Phong tựa tạm người vào một bên cánh cửa còn mình đi tới dùng sức đẩy một bên cánh cửa còn lại. Vì cửa cũng khá nặng cho nên cô phải dùng không ít sức mới có thể đẩy ra. Chỉ để hé một khe vừa đủ, Cố Diệp Ninh đỡ Hạ Kỳ Phong đi vào trong. Sau khi cả hai đều tiến vào rồi thì cô lại cẩn thận khép chặt cánh cửa vào phòng trừ trường hợp tang thi ngửi thấy mùi máu trên người Hạ Kỳ Phong sẽ tìm tới.
Trong kho hàng tối đen như mực, Cố Diệp Ninh không còn cách nào khác chỉ có thể tra kiếm vào bao treo ở hông rồi từ trong túi áo lấy ra một chiếc đèn pin mini. Đèn pin vừa được bật lên ngay lập tức chiếu sáng rõ một vùng. Cầm đèn pin soi kĩ bốn góc thấy toàn bộ đều là các thùng hàng được chất cao tới gần chạm trần cô mới an tâm kéo Hạ Kỳ Phong tới một góc, để cậu ngồi xuống.
“Sưng khá to.” Ra hiệu cho Hạ Kỳ Phong chìa chân bị thương ra, cô tụt giầy và tất của cậu ra. Dùng đèn pin chiếu vào xem xét vết thương cô liền nhìn thấy ở cổ chân cậu hiện tại xuất hiện một vết bầm sưng to.
“Cái này… cũng không phải bị thương nặng lắm…”
“Không phải thương nặng lắm nhưng cũng không phải nhẹ.” Giả vờ đưa tay vào trong balo, lấy từ không gian dự trữ ra một lọ dầu và một cuộn băng trắng, cô ném cho Hạ Kỳ Phong “Dùng dầu xoa quanh vùng bị sưng, sau đó dùng băng cố định cổ chân lại. Nếu cậu cho rằng vết thương này nhẹ rồi không thèm để ý thì nó sẽ để lại di chứng đấy. Chắc cậu không muốn cả đời đi tập tễnh chứ?!”
Hạ Kỳ Phong vốn muốn bảo cô rằng không cần thiết phải lôi dầu và băng ra dùng bởi vì cậu hiểu rằng ở mạt thế thuốc men băng bông cùng đồ ăn thức uống chính là những thứ quý giá nhất. Nhưng vừa nghe tới đoạn phải đi tập tễnh cả quãng đời còn lại, cậu liền nuốt xuống lời từ chối.
“Như thế mới tốt.” Nhìn tên nhóc con kia ngoan ngoãn nhận lấy dầu và băng sau đó bắt đầu xoa bóp vết thương, Cố Diệp Ninh nhếch nhếch môi khẽ thì thầm.
Soạt… soạt… soạt… tiếng ma sát giữa vải vóc vang lên, dù rất nhỏ nhưng không thoát được khỏi tai của cô. Lần nữa tiến vào trạng thái chiến đầu, cô nhanh chóng nhận ra phương hướng phát ra tiếng động. Não chưa kịp suy nghĩ thì tay đã ném đèn pin mini cho Hạ Kỳ Phong, còn mình thì nhanh chóng rút ra vũ khí rồi. Đôi mắt bạc dưới ánh sáng mờ mịt lóe lên một tia thanh lãnh lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào một góc khuất trong nhà kho. Mặc dù được các thùng hàng che chắn rất cẩn thận, nhưng Cố Diệp Ninh nghe được tiếng hít thở có chút khó khăn của con người.
“Ai? Mau đi ra cho tôi!” Gằn giọng quát, giọng điệu tràn ngập uy hiếp.
“Khụ… khụ… khụ…” Người kia dường như cũng không chịu được nữa, ho ra vài tiếng. Thùng hàng che chắn phía trước bị đẩy ngã, lộ ra một thân hình nhỏ bé.
Cố Diệp Ninh nheo mắt nhìn kĩ phát hiện ra kia chỉ là một đứa nhóc tuổi chỉ khoảng 9, 10 tuổi. Cơ thể của đứa nhỏ dưới lớp quần áo rách rưới có chút run run, dường như rất yếu ớt. Thế nhưng cô vẫn không có ý lại gần, thanh kiếm trên tay vẫn chĩa về hướng đứa nhỏ kia không hề mất cảnh giác. Đứa nhỏ ngẩng đầu lên nhìn cô thế nhưng vì mái tóc bù xù che khuất hơn nửa mặt. Cho nên Cố Diệp Ninh không nhìn ra được cảm xúc gì trên khuôn mặt đen nhẻm bẩn thỉu toàn bụi cát kia.
“…” Đứa nhỏ mấp máy đôi môi khô nứt, dường như muốn nói gì nhưng có lẽ vì sức khỏe quá suy kiệt cho nên thanh âm không thoát được ra khỏi cổ họng.
“A, cẩn thận!!!” Cuối cùng không thể gắng gượng được nữa, đứa nhỏ ngã sụp xuống mặt đất. Hạ Kỳ Phong hét lên một tiếng cẩn thận rồi theo bản năng muốn lao tới đỡ thế nhưng người vừa động một cái, lập tức phía cổ chân cơn đau buốt khiến cho cậu lảo đảo ngã xuống.
“Ngồi yên một chỗ đi. Câu muốn vết thương nặng thêm hả?” Cố Diệp Ninh quay lại trừng mắt với Hạ Kỳ Phong khiến cho cậu chỉ có thể xấu hổ cười trừ.
“Em quên mất…” Lại nhịn không được nhìn về phía đứa nhỏ đang nằm sụp trên mặt đất, trong mắt của Hạ Kỳ Phong hiện lên sự đau lòng “Nhưng mà Diệp tỷ tỷ, đứa nhỏ kia hình như cơ thể của nó… ừm, không được tốt cho lắm thì phải…” Sợ hãi chọc giận cô, cậu cố gắng lựa lời để nói. Cậu biết cô không muốn rước phiền phức vào người, thế nhưng bảo cậu trơ mắt mặc kệ đứa nhỏ kia thì cậu làm không được.
“Cậu thực chẳng có tí cảnh giác nào cả.” Nhìn thấy được sự lo lắng của Hạ Kỳ Phong, cô không khỏi bất đắc dĩ thở dài cảm thán một tiếng.
“Nó… chỉ là một đứa nhỏ mà thôi…” Cậu cúi đầu lí nhí nói.
“Ở mạt thế, tới trẻ con 3 tuổi cũng biết giết người. Cậu phải học cách chấp nhận mọi chuyện dần dần đi, tiểu Phong. Bây giờ là mạt thế, lòng thương hại không thể nào phân phát vô tội vạ được đâu.”
Tại mạt thế, những lý luận đạo đức và quy luật thông thường rất nhanh sẽ bị phá vỡ. Con người sống càng lúc càng tàn ác, càng ích kỉ, càng máu lạnh với người khác. Cô không phải muốn biến Hạ Kỳ Phong trở thành người không còn chút tình cảm nào. Nhưng cậu bắt buộc phải hiểu rõ rằng nếu không có đủ khả năng gánh vác thì tốt nhất là không nên nhúng tay vào, nếu không có đủ năng lực vậy thì tốt nhất là tránh xa các rắc rối. Chỉ có như thế mới có thể bảo vệ chính bản thân mình, mới có thể không bị thiệt thòi.
“… em… em…” Hạ Kỳ Phong đương nhiên hiểu ý của cô nhưng mà vẫn không thể nào buông bỏ được hai chữ ‘lòng tốt’. Cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên thần sắc khổ sở, cậu cắn chặt môi ngăn không cho nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.
Sự giáo dục phải trở thành một người tốt đã ngấm vào xương tủy, vào con người, vào trí óc của cậu. Kể cả lúc cậu chiến đấu vẫn không khỏi run tay bởi vì sâu trong thâm tâm của cậu vẫn không coi những tang thi đó là quái vật. Cho dù thể xác có thối rữa nhưng ngoại hình của chúng vẫn là hình người. Mặc dù không biểu lộ ra nhưng Hạ Kỳ Phong vẫn luôn bị dằn vặt. Hình ảnh cậu dùng dao đâm vào trán của cha mẹ vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.
Nhìn khuôn mặt cam chịu khổ sở của Hạ Kỳ Phong, Cố Diệp Ninh thở dài một tiếng. Cô biết không thể bắt cậu giống như mình, có thể thản nhiên nhìn người khác chết mà không cứu cho nên chỉ có thể từ từ uốn nắn mà thôi. Xoay kiếm một vòng trong không trung, cô lại tra kiếm vào vỏ bao, thanh âm nhàn nhạt đối với Hạ Kỳ Phong nói.
“Cậu thu hồi lại nước mắt đi. Nếu như muốn không buông bỏ ‘lòng tốt’ của mình vậy thì hãy cố gắng mà trở nên mạnh mẽ hơn và kiên cường hơn đi. Chỉ có trở thành cường giả như vậy cậu mới có thể không để tâm tới bất cứ thứ gì, sống thoải mái tự tại.”
“Diệp tỷ tỷ…” Đây là… động viên cậu sao?! Hạ Kỳ Phong mở to đôi mắt ngập nước đỏ au ngẩng lên nhìn cô. Thế nhưng Cố Diệp Ninh quay lưng lại với cậu cho nên cậu không nhìn ra được biểu cảm của cô.
Cố Diệp Ninh cũng không đáp lại lời gọi của cậu, cô bước từng bước tới gần đứa nhỏ vẫn đang nằm sấp trên nền nhà kia. Tuy rằng kiếm đã tra vào trong bao nhưng cô cũng không phải chỉ có kiếm là vũ khí. Một tay giấu dưới áo khoác choàng ở bên ngoài, trong tay ngưng tụ sức mạnh. Chỉ cần đứa nhỏ kia có bất cứ một biểu hiện nào bất thường thì cô sẽ không do dự dùng băng chùy để đâm chết nó đâu. Trong mạt thế, lòng thương hại và sự lơi lỏng sẽ đem tới nguy hiểm cho chính bản thân.
“Nhóc con…”
Bước chân ngừng lại trước thân thể đứa nhỏ một mét, Cố Diệp Ninh xác định là đứa nhỏ này quả thực là đã hoàn toàn bất tỉnh thì mới tiếp cận tới gần. Vừa mới chạm vào cơ thể nhỏ bé kia, cô đã cảm thấy một luồng nhiệt vô cùng nóng truyền tới làn da của mình. Hàng lông mày của cô lập tức nhíu lại, đứa nhỏ này bị sốt hơn nữa còn sốt rất cao.
Dùng tay nâng thân thể đứa nhỏ dậy, cô vuốt vuốt phần tóc bù xù của nó qua một bên để lộ ra khuôn mặt. Tuy rằng mặt mũi của nó đã dính đầy bụi bẩn nhưng đường nét thì vẫn nhìn ra rõ ràng. Cố Diệp Ninh vừa nhìn một cái cả cơ thể liền cứng ngắc lại, hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhịn không được hô lên một tiếng.
“Minh Tu!!!”