Đặc biệt mất mặt nhất chính là Đoan Mộc gia, bị Cố Liệt Hạo hoàn toàn không nể tình, tuyên bố thẳng thừng trước mặt tất cả mọi người rằng sẽ không bỏ qua. Mối quan hệ giữa hai nhà Đoan Mộc - Cố vốn đã căng thẳng từ trước đó, giờ xem như cũng sắp tiến vào giai đoạn trở mặt hoàn toàn.
Mỗi người một suy nghĩ, nhưng chung quy hiện tại có làm gì cũng vô ích, chỉ đành tất cả đều chờ đợi tới Đại hội họp bàn. Mà nữa tiệc đính hôn kia về sau đó kết thúc ra sao, nhìn chung cũng không nằm trong mối quan tâm của mấy anh em nhà họ Cố.
Sáng sớm hôm sau, cho dù rất vui mừng vì Cố Diệp Ninh cùng Cố Tĩnh Huyên đã trở về an toàn, thế nhưng người của Cố gia vẫn phải đi làm việc như cũ. Cố Liệt Hạo thì cùng với hai người Cố Vân và Cố Tiệp Huy tới nơi đóng quân của quân đội, Cố Diệp Phi thì đi quản lý chấn chỉnh đám thuộc hạ hắc đạo của mình, còn Cố Phong Hạ thì tới Sở nghiên cứu của căn cứ để làm việc. Cả tòa biệt thự Cố gia rộng rãi chỉ còn lại Cố Tĩnh Huyên, Cố Diệp Ninh cùng với lão quản gia.
Cố Tĩnh Huyên đang ngồi ăn sáng cùng đọc báo, vẻ mặt nhàn nhã vô cùng. Cảnh tượng bình yên như thế này có thể xuất hiện ở trong mạt thế, quả thực là hiếm có khó gặp. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Diệp Ninh ăn mặc chỉnh tề đi từ trên tầng xuống, có chút khó hiểu mở miệng hỏi.
““Ninh nhi, em đi đâu vậy? Có ăn sáng không em?” Hỏi xong còn định quay đầu gọi lão quản gia, để lão chuẩn bị một phần đồ ăn sáng cho cô.
“Thôi khỏi, em không ăn đâu, anh cứ ăn đi.” Cố Diệp Ninh lập tức lắc đầu từ chối “Em vội đi ra ngoài rồi, nếu còn ăn sáng sẽ muộn hẹn mất.”
“Muộn hẹn?”
“Vâng, Lãnh Dạ nhắn bảo rằng đã tới trước cửa nhà rồi, để anh ấy chờ thì không tốt lắm.” Tối hôm qua sau khi trở về, cô liền nhận được tin nhắn từ Nam Cung Lãnh Dạ. Anh hẹn cô hôm nay cùng đi dạo quanh căn cứ một chút, cô cũng đã đồng ý rồi.
“Em đi đâu vậy? Có đi đâu thì bảo mấy người Hạo ca dẫn đi, sao phải đi với Nam Cung Lãnh Dạ?”
Vừa nghe thấy cô nhắc tới tên của người nào đó kia, nụ cười ôn hòa thản nhiên trên môi của Cố Tĩnh Huyên liền biến mất. Tên họ Nam Cung kia rốt cuộc đã hẹn với Ninh nhi lúc nào vậy? Tối hôm qua rõ ràng mấy anh em bọn họ đã dùng tốc độ nhanh nhất để ngăn cản không cho Nam Cung Lãnh Dạ có cơ hội tiếp cận Ninh nhi rồi mà!
“Mấy người anh hai bận như vậy, em cũng không muốn làm phiền. Em vốn tính rủ anh đi cùng, nhưng không phải chút nữa anh phải đi đâu cùng lão quản gia hay sao?! Em với Lãnh Dạ chỉ là là đi dạo quanh căn cứ một chút, tiện thể tìm hiểu thêm thông tin mà thôi.” Nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, cô phất tay, vội chào Cố Tĩnh Huyên “Huyên ca, em đi trước đây, trưa sẽ về.”
“A… đợi đã…” Cố Tĩnh Huyên đứng bật dậy, đang muốn ngăn cản, đáng tiếc động tác quá chậm, bóng dáng của Cố Diệp Ninh đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt rồi.
.
.
.
Cố Diệp Ninh ra tới cửa nhà thì đã thấy Nam Cung Lãnh Dạ đứng chờ sẵn bên chiếc xe jeep rồi. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ không chút vết bẩn, bên dưới là quần bò sẫm màu, chân đi giày thể thao. Dưới ánh nắng, khắp toàn thân anh tràn ngập một khí tức thanh xuân, động tác khoan thai nhàn nhã, tạo cho người ta một cảm giác thanh bình. Có đôi lúc cô nghĩ, chẳng biết có điều gì sẽ phá vỡ được sự bình tĩnh này của Nam Cung Lãnh Dạ. Cho dù là lúc đang chiến đấu với tang thi, người này vẫn sẽ một thân thong dong thoải mái như cũ.
“Tới rồi à?” Nam Cung Lãnh Dạ tinh nhạy, lập tức nhận ra bóng dáng của cô. Anh ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt bỗng nở ra một nụ cười.
“A… anh chờ lâu chưa?”
Ban nãy anh nhắn tin nói là sắp tới nơi, thế nhưng nhìn dáng vẻ này, hẳn là đã chờ một lúc rồi. Cố Diệp Ninh có chút lúng túng, nói thật, cô không phải chưa từng bao giờ ‘hẹn’ người khác giới đi ra ngoài, tuy nhiên không biết vì sao, đối mặt với Nam Cung Lãnh Dạ, trong lòng không khỏi sinh ra một chút mất tự nhiên xen lẫn vài phần lúng túng cùng… hồi hộp. Vươn vươn tay lén lọn tóc bên mai ra sau tai, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình, cô thấp giọng chào hỏi.
“Mới tới thôi.” Nhìn cử chỉ của cô, khóe miệng Nam Cung Lãnh Dạ nhếch lên càng cao hơn. Tầm mắt như vô ý lướt qua cổ của cô, phát hiện ra chiếc dây chuyền có mặt tia chớp quen thuộc, đáy mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị “Cô ăn sáng chưa?” Tiến lại gần cô hơn, anh hỏi.
“Tôi… à…” Đang định nói mình ăn rồi thì anh đã cắt ngang.
“Chưa ăn đúng không? Tôi có mang theo đồ ăn đấy, lát nữa ngồi trên xe cô có thể ăn.” Dáng vẻ lúng túng khi muốn nói dối của cô, làm sao có thể gạt được anh, một người đã quan sát cô cẩn thận trong một khoảng thời gian dài “Lần sau cô nên ăn sáng, tôi chờ một chút cũng không sao. Không ăn vào buổi sáng, rất không tốt cho dạ dày.” Nhíu mày, anh nhắc nhở.
“Cảm ơn anh, tôi biết rồi.” Vành tai đỏ bừng lên, Cố Diệp Ninh cúi đầu xuống. Người này… đây là quan tâm cô phải không?!
“Khụ khụ khụ, Cố tam tiểu thư, ngài có thể hay không ‘bố thí’ cho tiểu nhân một cái ánh mắt được không? Tiểu nhân ngồi đây nãy giờ rồi mà…”
Mục Hoằng đang ngồi ở vị trí lái xe thò đầu ra, có chút bất đắc dĩ cùng ‘giả bộ’ đau lòng hắng giọng gọi. Mẹ nó, sáng sớm ngày ra đã phải chứng kiến bong bóng hồng của hai người Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng thân là người độc thân bày tỏ cảm xúc… không cách nào vui vẻ nổi!!! Đui mù con mắt rồi có được hay không?! Hắn một người to đùng như ngọn núi thế này, thế mà Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ lại cố tình đồng lòng bỏ qua như vậy… quá mức thương tâm rồi!!! ╭(╯^╰)╮
“A… thực xin lỗi, tôi không chú ý. Chào buổi sáng, Hoằng ca.” Cố Diệp Ninh vừa thấy Mục Hoằng, vẻ lúng túng trên mặt càng tăng thêm vài phần. Trời ạ, như thế nào mà cô có thể bỏ qua một sự vật có thể hình to đùng giống như hắn cơ chứ?!
Ôi, chẳng lẽ mình đã quá tập trung vào Lãnh Dạ rồi!!!
Nhớ tới chuyện bản thân có thể thoải mái cùng anh tâm sự mà không chút do dự phân vân, cô nghĩ, có lẽ loại tình cảm cùng tin tưởng này được bồi dưỡng từ lúc cùng nhau chiến đấu trên đường về thủ đô. Chỉ là, so với những đồng đội khác trong đội ngũ, dường như Nam Cung Lãnh Dạ có chút gì đó đặc biệt hơn một chút, thân cận hơn một chút…
Hơn nữa chính mình còn thường xuyên ở trước mặt anh, vì hành động hoặc cử chỉ hoặc lời nói vô ý của anh mà cảm thấy ngại ngùng cùng xấu hổ. Giờ phút này đây, ngay cả Cố Diệp Ninh có trì độn thế nào đi chăng nữa thì cô cũng vẫn có chút ngờ ngợ nhận ra được thái độ tình cảm của mình đối với Nam Cung Lãnh Dạ so với những người khác thì có chút bất thường hơn một chút. Có lẽ ngoại trừ các anh em trai trong nhà ra, có lẽ anh là người con trai duy nhất khiến cho cô không bài xích khi tiếp cận.
Nhưng mà… sự bất thường này, rốt cuộc là tốt hay là xấu đây? Cố Diệp Ninh trong nháy mắt không khỏi có chút nghi hoặc.
“Làm sao vậy?” Thanh âm của Nam Cung Lãnh Dạ trầm thấp vang bên tai, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, liền thấy được anh đang nghiêng đầu nhìn mình đầy lo lắng “Sao tự nhiên lại ngây ra thế?” Vươn tay xoa xoa tóc của cô, ngữ điệu ôn nhu quan tâm.
“Không có gì.” Cô giật mình, vội lắc đầu “Đang nghĩ vài chuyện linh tinh thôi.” Nói xong có chút không được tự nhiên tránh đi tầm mắt đang nhìn mình chằm chằm của anh “Khụ, thời gian không còn sớm lắm, chúng ta nên đi thôi nhỉ?” Quay qua Mục Hoằng “Không nghĩ tới Hoằng ca cũng đi chung với hai người chúng ta.”
Cô quả thực đã nghĩ chỉ có hai người họ đi với nhau, bởi vì trước đó Nam Cung Lãnh Dạ không hề đề cập tới người khác. Đây có lẽ cũng là một trong những lý do ban nãy Cố Diệp Ninh đã không phát hiện ra sự tồn tại của Mục Hoằng.
Được rồi… cái lý do này có chút sứt sẹo cùng bao biện, thế nhưng mọi người cứ tiếp tục ‘tốt bụng’ mà tiếp nhận đi, làm ơn đừng đào ra sự thật là cô bị vẻ ngoài của Nam Cung Lãnh Dạ mê hoặc tới chẳng còn nhận ra được trái phải ngang dọc!!!
Rõ ràng bộ dáng anh rất đẹp, thế nhưng mấy ông anh trai em trai nhà cô cũng đâu có kém. Vì cái gì mà Cố Diệp Ninh cô đây từ nhỏ tới lớn đã quen nhìn mỹ nam, nay lại bị khí chất cùng vẻ ngoài của Nam Cung Lãnh Dạ làm cho ngây ngẩn cơ chứ?! Nguyên nhân trong đó, cô xin được bày tỏ, bản thân không muốn nghĩ quá sâu thêm nữa. Đứng trước việc chính mình có tình cảm bất thường đối với người đồng đội tốt Nam Cung đại thiếu này, Cố Diệp Ninh vẫn còn đang có chút bối rối.
“A, không không không, tôi chỉ phụ trách lái xe đưa hai người ra khỏi khu vực cao cấp mà thôi.” Mục Hoằng nhận được ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo của Nam Cung Lãnh Dạ, vội vàng phân bua giải thích ngay tức thì.
Cố Diệp Ninh cũng không hỏi tiếp, trên mặt thoáng hiện lên một chút tiếc nuối, sau đó gật đầu coi như đã biết. Cô cùng Nam Cung Lãnh Dạ ngồi ở hàng ghế phía sau của xe jeep, còn Mục Hoằng chịu trách nhiệm lái xe. Bầu không khí trong xe rất thoải mái, vì đã quen sẵn từ trước, ba người câu được câu chăng, cũng nhau nói chuyện.
Trước khi rời khỏi nhà họ Cố, Nam Cung Lãnh Dạ liếc mắt nhìn về phía cửa chính của biệt thự Cố gia, trong lòng âm thầm cảm thấy sáng suất vì ngày hôm qua để điều tra qua lịch làm việc của mấy anh em nhà họ Cố, bằng không hôm nay e là khó mời được ‘một mình’ Cố Diệp Ninh ra ngoài!
.
.
.
Khu vực mậu dịch của căn cứ thủ đô là khu vực giao nhau giữa nơi dành cho cao tầng căn cứ sinh sống cùng với nơi dành cho các dị năng giả cùng người thường sinh sống. Có thể nói, đây là một khu vực cực kỳ quan trọng và đông đúc của căn cứ.
Bởi vì có lực lượng quân đội hùng mạnh, cho nên thời điểm mạt thế bùng nổ, căn cứ thủ đô là căn cứ có thiệt hại thương vong ít nhất. Căn cứ thủ đô cũng có đầy đủ vật tư cùng nhân lực để dọn dẹp sạch sẽ cùng tu sửa lại các nơi cơ sở vật chất công cộng bị hư hại bên trong căn cứ của mình. Bởi vì vậy, khu vực mậu dịch này được các nhân vật trong cao tầng căn cứ chung tay trang hoàng cùng tu sửa vô cùng cẩn thận.
Lúc trước, khi vừa mới trở lại căn cứ thủ đô, nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh đã tới đây, chẳng qua chưa có thời gian ngắm kĩ. Hiện tại một lần nữa trở lại… phải công nhận là đường phố lát gạch đá đều tăm tắp, người qua người lại có quy củ, đôi lúc còn có thể thấy vài người đạp xe đạp chở đồ đi trên đường. Hoàn toàn không thể thấy sự hỗn loạn của mạt thế, ngược lại rất giống cảnh tượng của những con phố mua sắm vào cuối tuần trong thời bình.
“Nam Cung đại thiếu, bao giờ cậu muốn trở về thì nhắn trước cho tôi nửa tiếng, tôi sẽ tới đón cậu và tiểu Ninh. Hiện tại tôi xin phép được trở về.” Mục Hoằng sau khi qua khỏi cổng kiểm tra của khu vực cao cấp, đi tới quảng trường trong khu vực mậu dịch, liền dừng xe lại để cho hai người ngồi ghế sau xuống xe. Trước khi rời đi, hắn đối với Nam Cung Lãnh Dạ nói.
“Tôi biết rồi.” Nam Cung Lãnh Dạ gật đầu.
“Anh thực sự không đi với bọn tôi sao?” Dù sao cũng đã đi tới tận đây, vì sao Mục Hoằng không đi chung với bọn họ luôn, còn mất công quay về làm gì. Cố Diệp Ninh hoàn toàn không thể giải thích được hành động ‘đốt xăng xe’ này của hắn cùng anh.
“Tôi đây không phải là không muốn đi, thế nhưng trong nhà thực sự còn nhiều việc phải giải quyết, không có thời gian đâu. Hơn nữa nếu tôi dám trốn việc, cái tên họ Mặc kia sẽ dần chết tôi mất.” Thở dài lắc lắc đầu, Mục Hoằng tỏ ra vô cùng đau khổ tố khổ với cô.
“À…” Nhớ tới Mặc Sở Minh hay hất hàm sai bảo Mục Hoằng, Cố Diệp Ninh bật cười, trong mắt hiện lên một tia thông cảm cùng hiểu ý.
Mục Hoằng nhìn thái độ của cô như vậy, trong lòng âm thầm thở phào một hơi. Qua cửa, không bị Cố Diệp Ninh phát hiện!
Aiz ~ tuy là Mặc Sở Minh tính cách có chút ác liệt lại thường xuyên sai vặt hắn, thế nhưng cũng không tới mức ép hắn quần quật làm việc như trâu. Thi thoảng Mặc Sở Minh vẫn để cho hắn có không gian riêng. Hơn nữa bọn họ mới trở về căn cứ thủ đô, công việc còn chưa nhiều, hắn hoàn toàn dư thời gian để cùng Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ đi dạo căn cứ.
Tuy nhiên… hắn có gan đó sao?
Đương nhiên là không!
Hắn mà dám đi theo, Nam Cung đại thiếu nhà hắn không cho hắn một lôi cầu giật tung người mới là lạ đó! Đây mới là lý do chủ yếu mà Mục Hoằng phải ‘rút lui’ ngay và luôn. Hắn làm sao có thể phá vỡ cuộc hẹn hò của Nam Cung đại thiếu được cơ chứ…
“Vậy thôi, tôi về trước đây.” Cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo đuổi người của thiếu gia nhà mình, Mục Hoằng đối với hành vi ‘qua cầu rút ván’ của Nam Cung Lãnh Dạ vô cùng uất ức nhưng cũng chỉ có thể nuốt lệ vào tim, một lần nữa vẫy tay chào hai người rồi lái xe rời đi.
“Chúng ta đi thôi.” Nhìn bóng xe jeep đi xa, Nam Cung Lãnh Dạ nghiêng đầu nói với cô.
“Ừ…” Chỉ còn lại hai người, ai da… vì cái gì đột ngột tim lại đập nhanh nữa rồi. Cố Diệp Ninh hạ mi mắt, len lén dùng tay vuốt vuốt ngực, một mặt gật nhẹ đầu đối với anh đáp.
Hiện tại bọn họ đang đứng ở vị trí quảng trường trung tâm, xung quanh bốn phía là các đường đi tới những nơi giao dịch, trao đổi và mua bán hàng hóa cùng vật dụng. Có người dùng tinh hạch cùng điểm số để trả tiền, mà cũng có người sử dụng phương pháp dùng đồ đổi đồ hoặc dùng đồ để đổi đồ ăn. Ở mạt thế, bất kể thứ gì người ta cũng có thể mang ra để trao đổi cùng mua bán với nhau, miễn là có thể lấy được thứ mình mong muốn.
Trên đường đi hai người thấy không ít hàng sạp bày ra những thứ đồ trang sức quý được thiết kế tinh xảo đẹp mắt mà ở thời bình có giá lên tới hàng chục thậm chí hàng trăm triệu, vậy mà ở trong mạt thế, những thứ đồ trang sức quý này còn chẳng đáng giá bằng một thùng mì tôm.
Cố Diệp Ninh trong lòng có chút cảm thán nhưng cũng không có hứng thú mua bất cứ cái gì. Tuy cô có nhiều điểm số, cũng có nhiều tinh hạch, nhưng còn chưa thừa thãi tới mức đi bố thí cho người khác. Mấy món đồ trang sức quý kia ở trong mắt cô cùng rất nhiều những người khác sống tại thời mạt thế này, hoàn toàn không có giá trị gì cả.
Vả lại, nói tới đồ trang sức quý, ừm… ở nhà trong tủ đồ của cô có rất nhiều. Những món đồ đó so với những thứ này còn đẹp và đắt tiền hơn, đây đều là quà sau khi đi công tác hoặc du lịch của các anh em trai cùng cậu và ông ngoại tặng cho cô.
“Tiểu Ninh, cô có thích cái gì không?” Nam Cung Lãnh Dạ vẫn quan sát thần sắc của cô thế nhưng anh phát hiện ra dường như cô chẳng thích gì cả. Vốn luôn muốn mua tặng cô thứ gì đó, lúc này anh không khỏi mở miệng hỏi.
So với Cố Diệp Ninh, điểm số mà Nam Cung Lãnh Dạ có trong thẻ tuyệt đối không ít hơn. Tuy hai người họ mới trở về thủ đô, thế nhưng chắc chắn có thể được xưng là ‘người giàu có’ trong căn cứ. Nói chung, sinh ra trong gia tộc phú quý cũng là một loại may mắn, đấy là còn chưa kể tới hai người thân thủ còn thuộc vào hàng ngũ cao thủ, muốn kiếm tinh hạch hay điểm số đều vô cùng dễ dàng.
Nam Cung Lãnh Dạ không phải là người thích tiêu sài phung phí, nhưng nếu tiêu vì Cố Diệp Ninh thì anh đương nhiên là nguyện ý, hơn nữa còn nguyện ý tới vui vẻ. Cho dù cô thích toàn bộ mọi thứ trong khu mậu dịch này, anh đều có thể bỏ điểm số cùng tinh hạch ra để mua tặng cô.
“Không có, chẳng có gì tôi thích hết.” Cô lắc đầu, không chút suy nghĩ.
Suy nghĩ một lát thì anh có chút hiểu được, gật gật đầu. Cố gia địa vị lớn như vậy, quyền lực lớn như vậy, hơn nữa bởi vì trước đây kinh doanh trong thương giới mà số lượng vật tư bọn họ nắm trong thậm chí còn nhiều hơn cả Nam Cung gia. Cố Diệp Ninh nếu muốn cái gì, chẳng cần phải ra ngoài mua, trực tiếp đi tới kho tích trữ của Cố gia lấy là được.
Aiz ~ nhà vợ quá mức cường đại giàu có, ngay cả cơ hội để anh mua đồ tặng vợ cũng không có, anh phải làm sao đây?! ╮( = _ = )╭
“Lãnh Dạ, sau khi trở về thủ đô, anh đã nghĩ tới làm gì chưa?” Cố Diệp Ninh không quá để ý tới những quầy sạp bán hàng hai bên đường nữa, đơn giản chỉ là thong thả cùng anh sánh bước đi dạo mà thôi.
“Cô muốn nói gì?” Nhận ra dường như Cố Diệp Ninh đang có băn khoăn gì đó, anh trực tiếp mở miệng hỏi ngược lại.
“Tôi chỉ là… ừm, đang không biết bản thân nên làm gì. Tuy là các anh cường đại thế nhưng tôi không có ý định làm một Cố tiểu thư được bao bọc quá mức cẩn thận nữa.”
Cô có năng lực lại có thực lực, cô không muốn tiếp tục làm một bông hoa trong nhà kính được các anh em trai bao bọc nữa. Không ai đoán được tương lai xảy ra điều gì, cô vẫn hi vọng bản thân có thể nâng cao được năng lực. Thay vì để cho người Cố gia bảo vệ, cô càng thích mình có thể sánh vai cùng chiến đầu gánh vác gia tộc với các anh em trai hơn. Cấp 4 không phải là đích cuối cùng mà bản thân cô hướng tới.
Nam Cung Lãnh Dạ hiểu được suy nghĩ của cô. Cô đối với anh em Cố Liệt Hạo mà nói, là bảo bối mà bọn họ muốn bảo vệ. Anh có thể đoán được anh em Cố Liệt Hạo nhất định sau này sẽ không đồng ý để cho Cố Diệp Ninh tiếp tục ra ngoài chiến đấu với tang thi, mạo hiểm tới tính mạng. Mà Cố Diệp Ninh có được năng lực mạnh, thực lực chiến đấu cũng cường hãn, có sự cao ngạo riêng của bản thân, cô muốn bản thân trở thành cường giả, không nguyện ý tiếp tục trở lại làm Cố tiểu thư được bao bọc cẩn thận tới mức vô tri vô giác như trước kia.
“Tôi hiểu suy nghĩ cùng tâm trạng của cô.” Nam Cung Lãnh Dạ gật đầu, nói. Nếu đổi ngược lại là anh, anh cũng thích tự bản thân mình có được thực lực tự bảo vệ những người mình muốn bảo vệ hơn là dựa vào người khác.
“Ừ…” Khóe miệng của cô cong lên, quả nhiên… anh sẽ hiểu mình.
“Nói thật, bên tôi cũng như vậy. Cha mẹ cùng ông nội tuy không cấm cản tôi tiếp tục chiến đấu đề cao thực lực, nhưng bọn họ cũng không hi vọng tôi đối đầu trực tiếp với đám tang thi nguy hiểm. Cho nên dựa theo ý của bọn họ, có lẽ sẽ sắp xếp tôi vào một vị trí nào đó trong quân đội.” Đối với tâm ý lo lắng của người nhà, anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
“Xem ra hoàn cảnh của chúng ta cũng kha khá giống nhau.” Cố Diệp Ninh vì biểu hiện của anh mà không khỏi bật cười, đúng là chung cảnh ngộ.
“Hơn nữa, tiểu Ninh, theo như tôi quan sát ngày hôm qua, hình như các anh em trai của cô không biết cô có dị năng hả?”
Nhớ tới bất thường tối hôm qua mình để ý, anh nhịn không được quay người hỏi cô. Rõ ràng cô là dị năng giả cấp 4, thế nhưng phản ứng bảo vệ của Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ trong bữa tiệc đính hôn ở Đoan Mộc gia ngày hôm qua… có chút kỳ lạ. Thật giống như coi cô trở thành một người bình thường không có chút dị năng nào, yếu ớt tới mức không chịu được một đòn công kích của những dị năng giả khác.
“À, cái này, là do lỗi của tôi.” Nhắc tới việc này, Cố Diệp Ninh vành tai không khỏi đỏ lên vì ngại “Tôi giấu bọn họ chuyện mình là dị năng giả, Huyên ca cũng giấu cho tôi.”
“Cô…” Anh không hiểu lắm vì ý định giấu diếm thực lực này của cô.
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là ban đầu tự các anh ấy hiểu lầm rằng tôi là người bình thường, sau đó tôi thấy thú vị nên cũng không nói luôn. Hơn nữa, tôi cũng muốn hưởng thụ một chút xem xem nếu mình là người bình thường thì các anh ấy bảo vệ tôi ra sao thôi mà.” Gãi gãi tóc, cô lè lưỡi, trong đáy mắt không khỏi lướt qua một tia tinh nghịch.
“Cô đó…” Được rồi, hiện tại anh có chút thông cảm cho mấy anh em nhà họ Cố kia. Cô nàng này khi thì cứng ngắc quá mức, khi lại quá ư nghịch ngợm. Nếu là anh, anh mà tưởng rằng cô là người bình thường thì anh cũng tuyệt đối không cho cô ra ngoài chiến đấu “Nên mau chóng nói cho người nhà của cô biết chuyện cô là dị năng giả đi.” Anh bất đắc dĩ cười.
“Biết rồi, dù sao tôi cũng không định giấu. Tôi thậm chí còn chưa nói cho Huyên ca biết chuyện tôi là tam dị năng giả nữa kia.” Cô cũng hiểu, lập tức gật đầu.
“Nói như vậy tôi là người duy nhất biết?” Nam Cung Lãnh Dạ nghe xong, trong mắt lóe lên một tia vui vẻ không che giấu được. Đây coi như là chứng tỏ địa vị của anh trong lòng cô rất đặc biệt đi. Tuy rằng bí mật này rất nhanh sẽ không còn là của hai người, thế nhưng điều này vẫn không thể ngăn cản vui vẻ trong lòng anh.
“Ừm ừ…” Ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của anh, gò má của cô lại đỏ bừng lên, lập tức cúi đầu xuống. Cười… cười cái gì chứ? Gương mặt đẹp như vậy, anh có thể ít cười lại một chút hay không?! (⁄ ⁄>⁄ω⁄<⁄ ⁄)⁄
“Tôi rất vui.”
Phát hiện ra cô ngại ngùng, anh vốn luôn lãnh tĩnh nay tự nhiên cũng có chút bị ảnh hưởng, cảm thấy ngượng lây. Nhanh chóng quay mặt đi hướng khác che giấu bất thường trên mặt, chỉ để lại vành tai đỏ bừng như muốn xuất huyết. Trong lòng anh không khỏi sinh ra một tia rung động cùng chờ mong, Cố Diệp Ninh phản ứng như vậy, liệu có phải cô đã cảm nhận được tình cảm của mình rồi hay không?!
“Khụ, lại nói tiếp tới chuyện ban nãy đi. Anh nghĩ xem, tôi nên làm gì để thay đổi suy nghĩ của các anh trai? Cho dù bọn họ biết tôi là dị năng giả cấp 4 đi chăng nữa, ngoại trừ Huyên ca ra, với tính cách của những người còn lại, đảm bảo vẫn sẽ nhất quyết không cho tôi ra ngoài giết tang thi đâu.” Cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, Cố Diệp Ninh đành phải hắng giọng đổi chủ đề.
“Ừm, cái này, tôi có cách này.” Nam Cung Lãnh Dạ thấy cô thay đổi chủ đề như vậy, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, bầu không khí mập mờ ban nãy thực sự rất tốt. Thế nhưng tiếc nuối thì tiếc nuối, anh vẫn nghiêm túc trả lời cô.
“Cách gì?” Cô nghi hoặc.
“Cô có nhớ lúc chúng ta trở về, Mặc Sở Minh đã giới thiệu qua các khu vực trong căn cứ. Thời điểm nhắc tới khu vực mậu dịch này, cậu ấy đã nhấn mạnh cái gì không?” Thấy cô ngơ ngác, anh có chút buồn cười, bắt đầu dẫn dắt câu chuyện.
“Ai da, Lãnh Dạ, anh đừng nói nửa chừng như vậy?” Có chút sốt ruột, cô giục.
“Được được, tôi nói…” Cưng chiều cười cười, anh kiên nhẫn giải đáp “Ở khu vực mậu dịch này có ba nơi cực kỳ đặc biệt, một là tòa nhà nhận nhiệm vụ, hai là tòa nhà đăng ký đoàn đội, còn ba là nơi đổi điểm số trao thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ? Đoàn đội? Không lẽ giống cái mà chúng ta từng nhận thời điểm khi ở căn cứ thành phố C sao?” Cố Diệp Ninh nhanh chóng hiểu được ý của anh.
“Đúng vậy.” Nam Cung Lãnh Dạ gật đầu, nói ra suy nghĩ của mình “Thực ra ngay từ đầu tôi đã có ý định này rồi, lập một đoàn đội cố định để nhận nhiệm vụ. Tuy người nhà tôi muốn tôi gia nhập quân đội, nhưng chung quy quân đội có rất nhiều quy tắc, sẽ bó tay bó chân, cho nên tôi không thích lắm. Tự mình thành lập đoàn đội, làm chỉ huy, như thế hợp tính cách của tôi hơn.”
“Ừ.” Chính xác! Nam Cung Lãnh Dạ trời sinh thích hợp để làm chức vụ chỉ huy. Thế nhưng mà nếu anh gia nhập quân đội thì sẽ bất tiện rất nhiều, cũng sẽ bị trói buộc rất nhiều bởi các quy tắc. Vì vậy, thành lập một đoàn đội tự mình quản lý rõ ràng là phù hợp với anh hơn.
“Đoàn đội nhất là đoàn đội cố định, một khi nhận nhiệm vụ, nếu hoàn thành nhiệm vụ thì có thể nhận được điểm số thưởng cực kỳ ưu đãi. Tuy tôi không thiếu điểm số hay tinh hạch, nhưng nếu có nhiều thêm thì tôi cũng không ngại. Chưa kể tới ngoài điểm số ra, chúng ta còn có thể rèn luyện kĩ năng chiến đấu cùng thích nghi hoàn cảnh khi làm nhiệm vụ. Đây mới là đích nhắm chủ yếu của tôi.”
Vuốt vuốt cằm, Nam Cung Lãnh Dạ tiếp tục nói. Đây là lần đầu tiên anh nói ra dự định cùng suy tính của mình trong tương lai đối với một người khác: “Đáng tiếc, mới trở về căn cứ thủ đô, chưa có thời gian để thực hiện.”
“Hình như Sở Minh ca có nói, muốn thành lập đoàn đội thì phải có từ năm thành viên trở lên. Anh đã tìm được ai chưa?” Cố Diệp Ninh luôn nghiêm túc nghe Nam Cung Lãnh Dạ nói, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nếu chưa, vậy thì có thể cho tôi gia nhập không?”
Cô quả thực đã bị anh thuyết phục, cảm thấy việc thành lập đoàn đội là một việc không cùng tốt. Thứ mà cô cần bây giờ là không ngừng chiến đấu, thích nghi với mọi hoàn cảnh, từng bước một tăng tiến thực lực. Mà rõ ràng, nhận nhiệm vụ của đoàn đội chính là một phương pháp đo ni đóng giày cho nhu cầu của cô.
Thay vì phải đi tìm kiếm chẳng bằng cô trực tiếp gia nhập luôn đoàn đội mà anh thành lập. Không nói tới độ ăn ý khi chiến đấu giữa bọn họ hay thực lực của anh, điều mà Cố Diệp Ninh để ý hơn cả chính là cô tin tưởng vào sự dẫn dắt của Nam Cung Lãnh Dạ.
“Đó là điều đương nhiên.” Khóe môi Nam Cung Lãnh Dạ nhếch lên thành một độ cong, không chút chần chừ dứt khoát đồng ý. Anh nói nhiều như vậy, quả nhiên là đã dụ được Cố Diệp Ninh rồi!
Sau này hoàn toàn không sợ khó có thể gặp được cô! Chỉ cần cô là thành viên của đoàn đội do anh làm đội trưởng, một khi có lệnh triệu tập, cho dù Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi hay Cố Tĩnh Huyên, Cố Phong Hạ cũng không được phép ngăn cản cô tới tìm anh!
Cố Diệp Ninh hoàn toàn không biết, bản thân mình đã tự bán mình cho Nam Cung Lãnh Dạ!
“Anh bảo xem, Sở Minh ca cùng Hoằng ca có tham gia không? Tôi có thể về hỏi tiểu Phong cùng Tu và tiểu Chu Nhi. Dù sao mọi người đã cùng nhau chiến đấu quen thuộc rồi, hiện tại cứ giữ nguyên đội hình cũ cũng tốt.” Nhớ tới đoàn đội trước đây của bọn họ, cô không khỏi vui vẻ.
“Được đấy.” Ba đứa nhỏ kia tuy tuổi không lớn nhưng một đường chạy nạn vừa rồi đủ để cả ba tích lũy không ít kinh nghiệm chiến đấu, thực lực cũng không ngừng tăng cao. Càng chưa nói tới hai nhóc Chu Nhi cùng Minh Tu còn đều là sát thủ, có rất nhiều thủ pháp giết người vô cùng độc đáo “Còn về Minh cùng Hoằng thì hai người bọn họ chắc chắn sẽ tham gia.”
Anh bảo phải tham gia, hai người bọn họ dám trốn sao?!
“Vậy để tôi về thử hỏi ý của ba đứa nhỏ xem chúng nó có đồng ý không?” Nghĩ tới hai hôm nay vội lên vội xuống, không có thời gian đi ngó đám nhỏ Hạ Kỳ Phong, Cố Diệp Ninh không khỏi có chút áy náy. Tình huống của ba đứa nhỏ ở Cố gia có chút hơi khó sắp xếp, để bọn chúng đi theo cô cùng Nam Cung Lãnh Dạ có lẽ sẽ tốt hơn.
“Ừ, nếu chúng đồng ý thì tốt. Thế nhưng, làm chuyện gì thì cũng nên làm luôn. Để tránh mấy vị anh trai của cô ngăn cản, tôi nghĩ, chúng ta nên tiền trảm hậu tấu.” Vuốt vuốt cằm, anh nheo mắt lại, tròng mắt khẽ đảo, khóe môi nở ra nụ cười vô cùng… xấu xa.
“Hả?”
“Trước đi đăng ký thành lập đoàn đội trước đi.” Anh tuyệt đối không cho phép để xảy ra chuyện mấy anh em nhà họ Cố kia ngăn cản việc lập đoàn đội này. Cho nên, tốt nhất, lập tức đăng ký!
“Nhưng mà, chúng ta đâu có đủ người.” Cho dù cộng thêm hai người Mục Hoằng và Mặc Sở Minh đi nữa thì bọn họ mới có bốn người, làm sao lập thành đoàn đội được.
“Cố tam tiểu thư cùng Nam Cung đại thiếu gia ở đây, cho dù chỉ có hai chúng ta đi thành lập đoàn đội thì cũng không có ai dám ý kiến đâu.” Vươn tay vỗ vỗ đầu của cô, anh tủm tỉm nói. Phải đó, anh đây quang minh chính đại lợi dụng quyền lực của gia tộc thì có sao?! Trong tay có điều kiện mà lại không lợi dụng, việc như vậy chỉ có kẻ ngốc mới làm!
“À ~” Nhìn vẻ tự tin trên mặt anh, Cố Diệp Ninh không khỏi cảm thán. Được rồi, ngày hôm nay cô đã được kiến thức thêm một mặt khác trong tính cách của người đối diện. Bề ngoài thì lạnh lùng xa cách, bên trong quả thực đen đặc một bụng ý xấu.