Khu cổng căn cứ là nơi quân đội đóng quân. Ở đây là chỗ để các binh lính quân đội đổi ca trực cũng là nơi được tuần tra nghiêm ngặt nhất, mục đích là để dễ dàng điều binh tới khi có nguy hiểm, giữ vững trật tự và an nguy của căn cứ. Ở khu này, ngoại trừ bên ngoài dựng lều trại để kiểm tra sức khỏe cùng dị năng cùng thu phí ra vào căn cứ ra thì còn có xây cả một sân tập huấn cùng ký túc xá dành riêng cho binh lính quân đội nghỉ ngơi và rèn luyện.
Khu dành cho dân cư sinh sống chiếm diện tích lớn nhất toàn căn cứ, tổng cộng chia làm ba cấp bậc: khu vực chỗ ở dân cư bình thường có ít tài nguyên lương thực, khu vực chỗ ở cho dị năng giả hoặc khu vực những người có nhiều tài nguyên lương thực và chỗ ở dành cho những nhân viên làm việc cho cao tầng quản lý căn cứ. Hai loại khu vực phía sau thì nhận được ưu đãi rất lớn, phòng ốc sạch sẽ thông thoáng, ngay cả điện nước lò sưởi tuy bị hạn chế thời gian nhưng cũng được cung cấp đầy đủ. Còn khu vực nhà để cho dân cư bình thường thì nhỏ hẹp và thiếu thốn hơn rất nhiều, thậm chí có nhiều người còn không có lò sưởi để mà dùng, nước và điện phải bỏ thức ăn ra để mua thêm. Từ đây có thể thấy được đã có sự phân chia tầng lớp giữa có quyền và không có quyền, có tài nguyên và không có tài nguyên trong căn cứ thành phố C.
Nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ đương nhiên thuê nhà ở khu vực thứ hai, hơn nữa còn thuê căn nhà có giá cao nhất, thoải mái nhất, tiện nghi nhất. Bọn họ có đủ tài nguyên nguồn lực lương thực lại là dị năng giả có thực lực mạnh, vả lại còn được giảm giá không ít giá thuê, đâu cần phải ủy khuất bản thân làm cái gì?!
Khu vực giao dịch mua bán để dành cho mọi người trao đổi hàng hóa và mua bán những vật dụng cần thiết. Ở đây sử dụng nguyên tắc đồ đổi đồ hoặc đồ đổi lương thực, tiền hoàn toàn không có một chút giá trị. Khu vực này cũng khá lớn, giống như một khu chợ ở thời hòa bình, lúc nào cũng đông đúc người ra kẻ vào.
Tòa nhà quản lý nhiệm vụ của dị năng giả là một khu vực cực kỳ đặc biệt chỉ có dị năng giả mới được phép ra vào. Muốn vào cửa thì trước hết phải có được huy hiệu dị năng giả mà được cấp ở bên ngoài lúc kiểm tra sức khỏe vào căn cứ. Nơi này là một sáng kiến do chính phủ cùng quân đội nghĩ ra, nhằm thúc đẩy, phát huy và lợi dụng khả năng của các dị năng giả. Cao tầng quản lý của căn cứ sẽ phân phát các nhiệm vụ để các dị năng giả làm, thành công sẽ được thưởng không ít đặc quyền cùng lương thực. Mà người ra những nhiệm vụ này có thể chính là cao tầng quản lý của căn cứ, cũng có thể là một người bình thường hoặc một dị năng giả nào đó nhờ ủy thác.
Khu vực cuối cùng là khu quản lý cao cấp, nơi cao tầng của căn cứ ở cùng làm việc. Cao tầng của căn cứ bao gồm những thế lực lớn có tiếng nói trong căn cứ. Bọn họ có những người vốn đã ở trong ban chính trị cấp cao quản lý từ trước khi mạt thế bùng nổ, có những gia tộc lớn có nhiều tài nguyên lương thực cùng với nhân lực, có những người là ở sau khi mạt thế tới đạt được năng lực mạnh mà phất lên, còn có cả binh lực của quân đội. Khu vực này là khu vực thứ hai của căn cứ được bảo vệ nghiêm ngặt chặt chẽ, những người không liên quan tuyệt đối không được bước vào.
Mà hiện tại, Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ đang vui vẻ đi dạo tại khu giao dịch mua bán. Chỗ này phi thường nhộn nhịp, người ra kẻ vào, mua mua bán bán khiến cho hai người vốn đã quen với cảnh bốn phía đường đi đồng không mông quạnh chẳng có nhân khí không khỏi sinh ra chút hứng thú.
“Đồ vật đều là những thứ tầm thường không có mấy giá trị.” Nam Cung Lãnh Dạ đưa mắt liếc qua những quầy hàng được bày bán, đánh giá một hồi rồi khẽ nói với Cố Diệp Ninh.
“Tuy nói là khu giao dịch để trao đổi mua bán, nhưng người tới nơi này để bày hàng hầu hết đều là người rơi vào tình huống thiếu thốn không có năng lực.” Cố Diệp Ninh gật nhẹ đầu, hướng anh giải thích qua.
Nếu như những người này có năng lực, có khả năng thì cần gì phải tới nơi này bày hàng chờ đợi cả ngày cho mất thời gian. Đi thẳng ra ngoài, chém giết vài con thú lấy thịt có phải tốt hơn không. Không phải không có dị năng giả hoặc người có năng lực tới bày hàng để trao đổi, chẳng qua những trường hợp này khá ít, lâu lâu mới thấy.
“Chẳng có đồ gì hay ho cả.” Nhìn đồ trên các quầy hàng, nào là đồng hồ đắt tiền, nào là vòng ngọc kim cương lấp lánh, nào là nước hoa, nào là quần áo giày dép,… thậm chí có người còn mang cả một valy tiền. Tuy nhiên ở trong mạt thế, những thứ này không đáng giá bằng một gói kẹo, cho nên các hàng quán bày những thứ này cực kỳ vắng khách.
“Đợi một chút…” Hai người đang thong thả bước đi, đột nhiên ánh mắt của cô khẽ lia qua một quầy hàng nhỏ bên trái. Đột nhiên trong đầu hiện lên suy nghĩ gì đó, cô vươn tay tóm lấy cổ tay của Nam Cung Lãnh Dạ, kéo anh lại.
“Sao thế?” Nam Cung Lãnh Dạ hơi hơi nghiêng đầu hỏi.
“Tôi muốn mua một thứ.” Cô không trả lời chi tiết quá, trực tiếp đi về hướng quầy hàng nhỏ kia. Đương nhiên, anh cũng nhanh chóng đi theo ở sau.
“Cô thích gì, tôi mua cho.” Trong balo anh có vài hộp bánh, hoàn toàn đủ khả năng để mua không ít thứ trong khu giao dịch này. Nếu như Cố Diệp Ninh thích cái gì, anh sẽ mua cho cô.
“A… hai… hai vị, hai vị muốn mua cái gì?” Cố Diệp Ninh còn chưa kịp trả lời anh thì đã bị thanh âm của chủ quầy hàng đánh gẫy.
Chủ quầy hàng là một người phụ nữ trung niên, da mặt bà ta nhăn nheo đen nhảm, ánh mắt trống rỗng mang theo đau đớn tuyệt vọng, thanh âm khản đặc như tiếng động cơ rỉ sét lâu ngày, xem ra sống tại mạt thế này không tốt chút nào. Bà ta mới nhìn thấy hai người tiến tới trước quầy hàng vắng ngắt của mình, trong mắt nhịn không được lóe lên một tia sáng hi vọng, có chút khẩn trương mở miệng hỏi.
Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ, một người anh tuấn hoàn mĩ tiêu sái, một người xinh đẹp tinh xảo như thiên tiên, quần áo cả hai lại sạch sẽ, trên mặt thản nhiên không hề có chút nào giống như người chật vật chạy trốn trong mạt thế. Ai nhìn qua cũng có thể thấy được hai người này tài lực không hề tầm thường. Tuy không cảm nhận thấy được khí tức của dị năng giả trên người hai người nhưng cũng không ai dám đối với anh cùng cô có ý xấu. Sợ nhỡ sau lưng hai người có chỗ dựa, lúc này gây chuyện thì chẳng khác nào rước họa vào thân.
“Vòng này, bán thế nào?” Thanh âm của Cố Diệp Ninh trong trẻo dễ nghe, cô vươn tay chỉ vào một chiếc vòng da màu đen được đặt ở trên bàn trước quầy. Vòng này tuy nhìn qua đơn giản, nhưng cô nhận ra được nó làm từ loại da quý, rất bền lại không sợ bị thấm nước. Loại vòng này nếu ở thời bình thì rất đắt tiền, chẳng qua tới mạt thế thì nó chẳng có công dụng gì.
“A… cái này, cái này tôi bán một hộp bánh…” Nhìn thấy Cố Diệp Ninh có vẻ là người có nhiều vật tư lương thực, cho nên chủ quầy hàng lắp bắp nói ra một cái gì.
“Hả?” Nam Cung Lãnh Dạ vừa nghe đã biết người đàn bà này đang chặt chém bọn họ, lông mày nhăn chặt lại “Bà nghĩ chúng tôi là kẻ ngốc sao?” Ánh mắt của anh híp lại, trong đôi mắt màu café lóe lên một tia lạnh lùng. Còn dám chặt chém bọn họ sao?!
“Tôi… tôi không… không có… cái vòng này rất đắt…” Bà chủ quầy hàng bị Nam Cung Lãnh Dạ dọa cho hoảng hốt, sợ tới chút thì khóc. Người này tuy đẹp trai nhưng không hề dễ chọc.
“Đắt thì hiện tại cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.” Anh hừ lạnh. Nhóm người bọn họ đúng là không thiếu lương thực vật tư nhưng cũng không có nghĩa là đồng ý tiêu pha phung phí. Người phụ nữ này thét giá quá mức cao, Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh không ngốc mà trả giá theo lời của bà ta.
“Lãnh Dạ, chúng ta đi thôi.” Cố Diệp Ninh cười nhạt, cô cũng không ép mua ép bán, người đàn bà này không muốn bán thì thôi.
“Đợi đã… đợi đã… tôi bán, tôi bán. Các người chỉ cần cho tôi chút lương thực, tôi liền bán.” Người phụ nữ thấy bọn họ có ý rời đi, gấp gáp hô lên. Bà ta mấy hôm nay đã không có gì vào bụng, con trai ở nhà cũng đang bị ốm, mà mấy hôm nay lại không có khách hàng. Nếu như bỏ lỡ lần mua bán này, bà ta cũng thực sự không biết phải làm sao.
“Ở đây có ba chiếc bánh trứng, cho bà.” Thực ra chỉ cần một cái là đủ, thế nhưng Cố Diệp Ninh nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đưa thêm một ít cho bà ta.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Bà ta lập tức ôm lấy mấy cái bánh giống như ôm trân bảo, liên tục cúi đầu cảm ơn “Tiểu thư, tiểu thư, như vậy vòng này là của tôi. Phải rồi, tôi còn một chiếc vòng nữa giống y hệt, cô cũng cầm luôn đi. Toàn bộ đều là vòng mới…”
Biết rõ một chiếc vòng cũng chẳng đáng nhiều bánh như vậy, bà ta đưa nốt cho Cố Diệp Ninh một chiếc vòng còn lại. Trước mạt thế gia cảnh của bà ta không tồi, đôi vòng này là bà ta cố ý đặt riêng cho mình, thế nhưng còn chưa kịp đeo thì mạt thế bùng nổ. Trong lúc gấp gáp chạy trốn gom được chúng vào trong hành lý nhưng cuối cùng cũng chả có công dụng gì. Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ giàu có mới chịu bỏ lương thực ra để mua một cái vòng chứ làm gì có người nào khác như bọn họ. Cho nên hiện tại đã bán một cái, để lại một cái cũng chẳng có ích gì.
“Cầm lấy.” Nam Cung Lãnh Dạ có vẻ hài lòng với sự thức thời của bà ta, từ trong balo lấy ra vài chiếc bánh nữa đưa cho bà ta “Vòng này tôi mua.”
“A…” Cố Diệp Ninh hơi ngạc nhiên nhìn anh, thế nhưng cô cũng không nói gì thêm.
Hai người mua xong đôi vòng liền rời đi. Nam Cung Lãnh Dạ thu vòng vào trong túi quần, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt vui vẻ, khiến cho Cố Diệp Ninh không hiểu vì sao: “Rõ ràng được cho không mà, anh còn đưa thêm bánh làm gì?”
“Cái này hả? Không có gì, chỉ là thấy bà ta cũng đáng thương nên cho thêm bánh mà thôi.” Nam Cung Lãnh Dạ chuyển tầm mắt, trả lời.
Thực ra mua một tặng một đương nhiên là tốt, thế nhưng Nam Cung Lãnh Dạ thầm nghĩ nếu có thể đeo vòng đôi với Cố Diệp Ninh, bỏ thêm vài chiếc bánh ra để mua cái vòng này thì sẽ có ý nghĩa hơn. Đương nhiên, anh sẽ không nói sự thực cho cô biết, để bảo trì hình tượng người tốt bụng của mình trong lòng Cố Diệp Ninh.
Thực ra Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh là hai người rất kì lạ, cũng có vài điểm tư duy rất giống nhau. Nếu như bị người khác chủ động nâng giá quá cao, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghe theo, càng không trả đúng theo giá. Thế nhưng nếu là bọn họ chủ động muốn cho thêm, thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Vì vậy sau khi nghe được đáp án từ anh, Cố Diệp Ninh cũng không nghĩ nhiều nữa. Trong lòng cô thầm đoán chắc hẳn Nam Cung Lãnh Dạ thích chiếc vòng này lại cũng muốn trợ giúp người phụ nữ trung niên kia một chút nên mới bỏ thêm vài chiếc bánh để mua. Cho nên, âm mưu của Nam Cung Lãnh Dạ lại thành công rồi, hình tượng tốt đẹp của anh trong lòng Cố Diệp Ninh càng được nâng cao tới sáng chói.
“Tiểu Ninh, cô thích chiếc vòng này sao?” Lúc này, Nam Cung Lãnh Dạ đột nhiên hỏi.
“À, không có.” Cô lắc đầu, nâng tay lên nhìn chiếc vòng được mình cầm lấy “Tôi nghĩ mua để tặng, nhưng xem ra không cần nữa.”
“Hả?” Tâm của anh nhảy lên, lông mày cau lại. Cố Diệp Ninh muốn tặng người khác? Cô muốn tặng ai? Cố dùng giọng điệu thản nhiên bình tĩnh nhất của mình, anh híp mắt hơi mỉm cười, che đi quang mang nguy hiểm nơi đáy mắt, hỏi tiếp “Cô tính tặng ai vậy?”
“Anh.” Cố Diệp Ninh nghiêng đầu, có chút ngây thơ nhìn anh.
“Tôi?” Vẻ mặt thản nhiên lạnh nhạt biến mất, thay vào đó là kinh ngạc, cuối cùng chuyển thành sung sướng, Nam Cung Lãnh Dạ có chút khó tin.
“Ừ, mua tặng anh. Tôi để ý dường như anh chẳng đeo phụ kiện gì cả, cũng không rõ anh có thích đeo vòng không, nhưng thấy chiếc vòng này rất hợp với anh.” Nam Cung Lãnh Dạ trên đường đi quan tâm cô rất nhiều, hơn nữa cô cũng muốn cảm ơn anh vì bữa sáng ngày hôm nay, cho nên lúc nhìn thấy chiếc vòng này liền nghĩ sẽ mua cho anh.
“Nhưng… nhưng sao cô lại bảo không cần tặng nữa?”
“Thì anh mua một cái y hệt rồi mà, sao tôi tặng anh được nữa chứ?” Cô nhíu nhíu mày, phát ra một tiếng thở dài tiếc nuối rồi trả lời.
“Tôi… cái này tôi mua để tặng cô mà, cho nên, vòng kia cô cứ tặng tôi đi, có được hay không?” Nam Cung Lãnh Dạ tâm tư nở rộ. Cô nói mua vòng là để tặng cho anh? Đây là thứ cô muốn tặng cho anh sao? Nếu đã như vậy, đương nhiên sao anh có thể bỏ lỡ. Vòng do cô mua với vòng mình tự mua, ý nghĩa sao có thể so sánh với nhau!
“A…” Cố Diệp Ninh nghe thấy anh mua vòng tặng cho mình, giật mình sửng sốt. Hóa ra… bọn họ đều có ý muốn tặng đối phương sao?! “Nếu như vậy, chúng ta trao đổi đi.” Cô có chút buồn cười, cũng có chút ngại ngùng, mỉm cười chân thành nói với Nam Cung Lãnh Dạ.
“Được.” Anh lập tức gật đầu, lấy chiếc vòng trong túi của mình ra định đưa cho cô.
“Chờ một chút.” Cô chưa có ý định nhận ngay, mà nhìn chiếc vòng mình mua. Trong lòng bàn tay xuất hiện một ánh sáng màu băng lam xinh đẹp, khí lạnh lan tràn ra khắp bốn phía.
“Tiểu Ninh, cô tính làm gì vậy?” Có chút sửng sốt vì hành động của cô, anh tò mò hỏi.
“Tôi làm mặt dây chuyền cho anh.” Thành thật trả lời.
“A, vậy cô làm cho tôi hình bông tuyết đi.” Ừm, mặt dây chuyền do mèo con làm, anh rất thích. Tuy rằng anh không có thói quen đeo vòng tay hay vòng cổ bởi vì cảm thấy rất vương víu. Thế nhưng Nam Cung Lãnh Dạ khẳng định, chiếc vòng do cô đặc biệt tặng này, anh nhất định sẽ thường xuyên đeo ở trên người, tuyệt đối không tháo ra.
“Hả?” Cô vốn còn đang định tạo hình tia chớp, bởi vì biệt danh tương lai của anh là Lôi đế. Nam Cung Lãnh Dạ lại yêu cầu cô tạo hình bông tuyết, như vậy là sao? Từ đầu tới chân, Nam Cung Lãnh Dạ đâu có liên quan gì tới bông tuyết “Bông tuyết sao?”
“Ừ.” Anh gật đầu khẳng định. Ai bảo anh không có liên quan tới bông tuyết. Bông tuyết, đại diện cho tuyết và băng, đại diện cho… mèo con của anh.
“Thôi được rồi.” Nếu đây đã là yêu cầu của anh, vậy thì nghe theo anh đi. Có lẽ bông tuyết là để biểu thị cho tính cách lạnh lùng của anh chăng? Ừm, chắc là thế! Cố Diệp Ninh không tiếp tục xoắn xuýt nữa, tay chuyển một cái, lập tức thay đổi tạo hình mặt dây chuyền mà cô đang tạo ra.
Vốn ngoại hình và khí thế của hai người đã vô cùng nổi bật, hiện tại bởi vì Cố Diệp Ninh sử dụng dị năng mà khí lạnh lan tràn khắp nơi, khiến cho người ở trong khu giao dịch này không khỏi mặt mày tái nhợt. Có một số người bình thường bởi vì sức khỏe đã bị tổn hại rất nhiều, chịu không được cái lạnh thấu da thấu thịt này, lập tức ngã xuống hôn mê. Lại có không ít người chứng kiến sức mạnh của Cố Diệp Ninh, âm thầm nuốt nước bọt thở phào… may quá, ban nãy không đánh chủ ý gì lên người hai người này, bằng không với thực lực nhường này, chỉ sợ chưa kịp gây rối gì đã bị hai người này một chiêu dị năng đánh chết.
Đó là dị năng hệ băng đó nha, là dị năng toàn mĩ nhất trong tất các hệ đó nha!!!
Hơn nữa có không ít người tinh nhạy, lại có vài người đã từng gặp qua dị năng giả hệ băng khác, bọn họ đều phát hiện ra được dị năng hệ băng của Cố Diệp Ninh có chút hơi khác biệt. So với dị năng hệ băng bình thường của các dị năng giả hệ băng khác còn lạnh hơn nhiều, cũng có lực ảnh hưởng lớn hơn nhiều. Chỉ đứng từ xa thôi đã bị làm cho đông cứng tới tê tái hết cả rồi chứ đừng nói tới việc đứng gần hoặc là bị tấn công.
Lúc này, ánh sáng màu băng lam ở trên tay của cô dần dần tan biến dần, sau đó một mảnh băng xuất hiện trong lòng bàn tay. Mảnh băng có hình bông tuyết lục giác cực kỳ tinh xảo, bên trên có một chiếc móc nho nhỏ để luồn dây chuyền vào. Nó được làm từ băng, băng màu băng lam trong suốt xinh đẹp, dưới ánh sáng khúc xạ lóe lên những tia sáng lấp lánh mê người. Đừng nhìn mảnh băng này làm từ băng mà tưởng nó mỏng manh yếu ớt, kì thực ra rắn chắc vô cùng, so với kim cương còn rắn chắc hơn.
“A, tôi quên mất một chuyện…” Cố Diệp Ninh vốn còn vô cùng hài lòng nhìn mặt dây chuyền thì chợt phát hiện ra một điều… rất rất không ổn. Dị năng của cô là hệ băng biến dị, khí lạnh phát ra có thể nói là cực lạnh, làm sao có thể đeo trên người?!
“Không sao.” Nhìn vẻ mặt hiếm khi lúng túng lại quẫn bách của cô, anh bật cười, hiểu rõ cô đang xoắn xuýt vì điều gì.
Anh từ trong tay cô cầm lấy mảnh băng kia, cảm giác lạnh buốt xuyên thấu qua da thịt đánh thẳng vào xương cốt khiến ngay cả Nam Cung Lãnh Dạ cũng nhịn không được mà rùng mình. Aiz, dị năng hệ băng biến dị này quả thực quá mức bá đạo, không hề thua kém so với cái dị năng hệ hỏa biến dị của anh!
“Hay là… bỏ đi…” Cố Diệp Ninh xoắn xuýt nhíu mày, cô tinh tế nhận ra phản ứng của anh khi cầm vào mảnh băng. Quả nhiên không thể đeo được mảnh băng do dị năng hệ băng biến dị tạo ra. Ai bảo hàn khí của băng cực quá bá đạo cơ chứ.
“Tôi thích nó lắm, hơn nữa tôi có cách mà.” Anh ôn nhu vươn tay xoa nhẹ đầu của cô, thanh âm trầm thấp cuốn hút vang lên đầy sủng nịnh.
Đây là đồ do cô làm tặng, là món quà đầu tiên sau khi hai người gặp lại cô tặng anh, làm sao anh có thể chán ghét bỏ đi. Cho nên, dù bằng bất cứ giá nào, Nam Cung Lãnh Dạ cũng sẽ tìm ra cách để có thể đeo được mảnh băng hình bông tuyết này lên cổ: “Tiểu Ninh, nhìn xem.” Nói rồi, anh vươn một ngón tay lên, một ngọn lửa nhỏ cỡ móng tay màu trắng lập tức xuất hiện.
“Oa!!!”
Mọi người xung quanh kinh hô. Cho dù chỉ là ngọn lửa rất nhỏ nhưng khí nóng nó tỏa ra tuyệt đối bá đạo không thua gì khí lạnh ban nãy do mảnh băng Cố Diệp Ninh tạo ra gây nên. Vốn trước còn đang cực lạnh, sau chuyển sang cực nóng, vì thế một đám người bình thường đứng xung quanh lại oanh oanh liệt liệt chịu không được… ngã xuống hôn mê.
Còn vài người trụ lại được thì càng thêm sợ hãi hoang mang. Dị năng hệ hỏa biến dị? Hai người thanh niên thiếu nữ này là ai? Vì cái gì có thực lực mạnh như vậy mà bọn họ chưa từng nghe danh qua?
Nam Cung Lãnh Dạ dùng dị năng không gian, chuyển ngọn lửa nhỏ vào chính giữa tâm của mảnh băng hình bông tuyết kia. Quả nhiên như anh dự đoán, ngọn lửa trắng mập mờ xuất hiện bên trong mảnh băng trong suốt, lập tức hai khí nóng lạnh dung hòa, làm cho nhiệt độ của mảnh băng trở nên ổn định bình thường. Cố Diệp Ninh cũng bị động tác này của anh làm cho vô cùng ngạc nhiên. Cô không ngờ còn có thể sử dụng biện pháp này!
“Lãnh Dạ, anh giỏi quá.” Cô thực lòng tán thưởng anh.
“Không có gì, chỉ tùy tiện nghĩ ra mà thôi, không nghĩ tới lại đạt được mục đích.” Nam Cung Lãnh Dạ ôn hòa mỉm cười. Tuy bề ngoài không tỏ ra gì thế nhưng trong lòng anh cũng có vài phần vui vẻ vì được cô tán thưởng khen ngợi.
Trước kia không có nhiều cảm xúc như vậy nhưng từ sau khi gặp lại cô, anh lại được trải nghiệm biết bao cung bậc cảm xúc. Có thể vì một cái nhíu mày của cô mà lo lắng, vì một nụ cười của cô mà cũng vui vẻ theo, vì một câu ân cần hỏi thăm quan tâm của cô mà lòng sinh sung sướng, cũng vì cô trò chuyện thân thiết với người khác mà trở nên khó chịu. Mèo con của anh, quả nhiên là khắc tinh cùng là người đặc biệt nhất đối với anh mà!
“Đẹp chứ?” Anh luồn mảnh băng vào dây chuyền, đeo lên cổ, quay qua hỏi cô. Dây chuyền này nam hay nữ đeo đều được. Mảnh băng được Cố Diệp Ninh biến ra, tạo hình tinh tế, được cái móc treo đồ Nam Cung Lãnh Dạ đeo lên càng khiến cho nó trở nên vô cùng xinh đẹp.
“Đẹp lắm.” Nhìn anh đeo dây chuyền mình tặng, mặt dây mình làm, không hiểu sao trong lòng Cố Diệp Ninh dâng lên một cảm giác vô cùng thỏa mãn.
“Tiểu Ninh, dây chuyền này tôi tặng cô, hay là cô cũng tạo ra một cái mặt dây chuyền luôn đi.” Nói rồi đưa dây chuyền mình mua cho cô “Ừm, tạo hình tia chớp đi, có được không?” Xoa cắm nghĩ nghĩ một chút, anh đưa ra đề nghị.
“Hả?” Cô có chút ngây ngẩn, tròn mắt khó hiểu nhìn anh. Tạo ra mặt dây chuyền cũng được thôi… nhưng vì cái gì lại là hình tia chớp?!
“Chúng ta đeo dây chuyền đôi.” Anh chỉ chỉ vào mặt dây chuyền của mình.
Cố Diệp Ninh đỏ bừng cả mặt rồi: (⁄ ⁄•⁄_⁄•⁄ ⁄)⁄
Hóa ra trước đó anh bảo cô tạo hình bông tuyết là như vậy sao? A, xấu hổ chết mất! Như thế nào lại biến thành đeo dây chuyền đôi vậy?
Cố Diệp Ninh trong lòng xoắn xuýt vô cùng, mặt cũng càng thêm đỏ hơn. Tuy nhiên dưới giải thích dụ dỗ của Nam Cung Lãnh Dạ, cuối cùng cô cũng tạo ra mặt dây chuyền có hình tia chớp để mình đeo. Trước khi đeo lên, đương nhiên mặt dây chuyền hình tia chớp cũng được Nam Cung Lãnh Dạ thả vào bên trong một ngọn lửa nhỏ. Dù Cố Diệp Ninh không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ của băng cực, nhưng anh vẫn săn sóc lo lắng cho sức khỏe của cô.
Mặc dù vẫn hơi hơi cảm thấy việc đeo dây chuyền đôi với anh có chút kì quái nhưng Nam Cung Lãnh Dạ đã nói làm như vậy là để chứng mình tình bạn thân thiết của họ, Cố Diệp Ninh vốn đã quen tin tưởng anh lại nghĩ Nam Cung Lãnh Dạ là người ngay thẳng, vì vậy nên cũng bỏ qua nghi hoặc của mình. Cô lại một lần nữa bị vị đại thiếu gia kia lừa ngọt.
“Tiểu Ninh, chúng ta tới tòa nhà quản lý nhiệm vụ của dị năng giả đi.” Cảm thấy khu giao dịch chẳng có gì thú vị nữa, Nam Cung Lãnh Dạ đề nghị. Anh cảm thấy cứ ngồi không chờ vài ngày thực quá nhàm chán, muốn tới tòa nhà quản lý nhiệm vụ của dị năng giả xem một chút xem có nhiệm vụ đơn giản nào đó không, làm cho đỡ buồn.
“Ừ, được.” Cô đối với nơi đó cũng có hứng thú, vì vậy không nói thêm gì, gật đầu.
“Tiểu Ninh…” Hai người thẳng đường muốn rời khỏi khu giao dịch mua bán, không ngờ càng ra tới cổng thì lượng người càng lúc càng đông. Nam Cung Lãnh Dạ vươn tay nắm lấy bàn tay của Cố Diệp Ninh, cảm xúc mềm mại trơn mịn khiến cho anh dù bình tĩnh cỡ mấy cũng nhịn không được, vành tai cùng cổ và hai má hơi hồng lên.
“A…” Cố Diệp Ninh nhận ra tay mình được một bàn tay to lớn hơn bao bọc, có chút hơi giật mình. Cô cảm giác được sự ấm áp truyền tới từ anh, da thịt cọ vào một làn da hơi thô ráp đầy vết chai do luyện tập bắn súng. Cảm xúc này… cô không ghét.
“Tôi nắm tay cô, đông người, sẽ bị lạc.” Lần đầu biết yêu, Nam Cung Lãnh Dạ cao cao tại thượng kiêu ngạo không ai bì được lại trở thành một cậu nhóc, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Cố Diệp Ninh.
“À… ừ…” Mím mím môi, cô hơi cúi đầu, hạ mi mắt, che đi lúng túng mờ mịt xấu hổ của mình, để mặc đôi tay anh nắm chặt tay mình.
Có gì đó… đang dần thay đổi…