Cố Diệp Phi khuôn mặt có tới bảy phần giống Cố Diệp Ninh thế nhưng khuôn mặt y không hề bị nữ tính hóa mà chỉ thiên về âm nhu trung tính. Đôi mắt đào hoa mỗi lần nheo lại, khóe môi mỏng hơi nhếch lên, lại càng khiến khí chất hào hoa phong nhã của y tăng thêm vài phần, làm cho không chỉ nữ mà cả nam cũng không thể cưỡng lại phần ma mị và quấn hút bí ẩn này. Người khác vừa nhìn vào đã biết y không phải là một quý công tử bình thường dễ chọc.
Ngược lại, Cố Diệp Ninh là em gái song sinh nhưng lại không có phần tà mị giống như Cố Diệp Phi một chút nào. Cô thiên về vẻ đẹp tinh tế. Khuôn mặt tinh xảo hoàn mĩ, trời sinh khiến người khác không thể rời mắt, rực rỡ như pha lê dưới ánh dương. Hiện tại trải qua trui rèn cực khổ của kiếp trước, mang theo thêm một cỗ kiêu ngạo lạnh nhạt lại càng khiến cô trở nên lóa mắt.
Đôi song sinh long phượng Cố gia này chính là một người như tà ma dưới ánh trăng, một người như tiên tử dưới ánh mặt trời. Mỗi người một vẻ đặc trưng, là kiêu ngạo của nhà họ Cố.
"Ninh nhi, lại đây, mau lại đây..." Cố Diệp Phi hướng cô mỉm cười, giang rộng hai tay. Không phải nụ cười tà mị giả tạo thường ngày y trưng ra đối với mọi người mà là nụ cười thật lòng. Nụ cười kia như ban mai đánh tan bóng đêm, lộ ra sự nhu hòa sủng nịnh không che giấu.
"Anh... Phi Phi..." Cơ thể cô run lên, cô biết là có gì đó không đúng... nhưng mà anh trai song sinh đứng trước mặt, chân thật tới mức khiến trái tim cô run lên.
Cho dù trước mạt thế đã nói chuyện qua điện thoại, nhưng rốt cục vẫn không đủ. Cô rất nhớ y, rất rất nhớ! Đã thực lâu rồi, thực lâu rồi không gặp Cố Diệp Phi. Tính cả hai kiếp, đã phải năm năm rồi cô không gặp được mặt y. Hai người bọn họ, từ nhỏ tới lớn bọn họ luôn cuốn quýt bên nhau, chưa bao giờ rời xa nhau lâu như vậy. Cố Diệp Phi là một nửa quan trọng nhất của cô, là người gắn kết nhất với cô, thương cô nhất, cũng hiểu cô nhất.
"Ninh nhi, anh thực nhớ em..." Thanh âm của y tràn ngập yêu thương, có chút run lên làm cho Cố Diệp Ninh muốn khóc.
"Anh..." Ngay vào lúc Cố Diệp Ninh không thể kiềm chế được nữa, bất chấp hết thảy tiến lại gần, muốn vươn tay ôm lấy Cố Diệp Phi thì đột nhiên Cố Diệp Phi lại đẩy cô ra.
Phịch... cú đẩy mạnh tới mức làm cho cô không khỏi ngã ngửa về sau, cả người nện xuống nền đất lạnh băng. Cảm giác bàn tay bị trầy tới rách, da thịt mịn mà nứt toạc, những tia máu rớm chảy ra. Màu đỏ của máu cùng màu trắng nõn của da, đối lập nhau, vô cùng chói mắt.
Cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn người đối diện, trên mặt luôn lạnh nhạt hiện rõ vẻ không thể tin được. Sao lại như thế? Sao lại đẩy cô? Đây rõ ràng là chuyện không thể nào. Ba anh em của cô, đặc biệt là Cố Diệp Phi, tuyệt đối sẽ không đẩy cô, không làm cô bị thương. Bọn họ thương cô như vậy...
"Anh, vì sao? Vì sao lại..." Câu hỏi còn chưa dứt, tiếng nói của cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi tới mặt mũi trắng bệch.
"Ninh nhi, tất cả là tại em... là tại em..."
Hai tròng mắt của Cố Diệp Phi hiện lên bi thương cùng oán hận, trừng trừng nhìn cô. Bộ đồ sơ mi trắng tinh trên người biến thành nhàu nát bẩn thỉu rách nát, trên cơ thể hắn tràn ngập vết thương cùng máu chảy, có những chỗ thậm chí còn thấy được cả những khúc xương trắng. Từ khóe mắt chảy ra hai dòng huyết lệ, phối với vẻ điên cuồng của y, chẳng khác nào ác quỷ mới bò từ trong địa ngục chui ra. Cố Diệp Ninh thường ngày lạnh nhạt thế nào nhìn thấy anh trai như vậy, nhịn không được rùng mình.
"Ninh nhi, là em hại chết bọn anh, tất cả là tại em!!! Em hại chết anh, hại chết anh hai, hại chết cả Hạ. Ông ngoại chết vì em!!! Cậu cũng là chết vì em!!! Vì em mà Cố gia chúng ta bị hủy diệt!!! Em là tội nhân của gia tộc!!!" Cố Diệp Phi vươn hai bàn tay đen đuốc bẩn thỉu, có chỗ còn lộ ra thịt thối, gào thét lao tới bóp cổ cô.
"Khụ, khụ... khụ... Phi Phi... đau... buông ra..."
Cô vốn đã ngồi bệt dưới đất, lúc này bị Cố Diệp Phi đẩy ngã nằm ra. Sau lưng bị xô đẩy ma sát với mặt đất khiến cho những vết thương không ngừng xuất hiện trên người của cô. Cổ họng bị bóp chặt tới mức cô không cách nào thở được, liên tục ho khù khụ. Cố gắng mở to mắt nhìn sâu vào con ngươi điên cuồng của Cố Diệp Phi, hốc mắt của cô đỏ bừng lên. Cố Diệp Phi liên tục không chỉ một lần gào lên, chỉ trích cô, trách móc cô, oán hận cô. Là cô hại chết tất cả mọi người, tất cả là tại cô!!!
"Phi... xin lỗi... em xin lỗi... khụ, là tại em... là tại em..." Những giọt nước mắt như trân châu không ngừng rơi, Cố Diệp Ninh cảm thấy vô cùng đau đớn, vô cùng mệt mỏi. Cô cũng không phản kháng hay đẩy Cố Diệp Phi ra, mặc cho hô hấp của mình càng ngày càng bị xiết chặt tới nặng nề "Anh đừng hận em... đừng mà... khụ, khụ... xin lỗi..."
Đúng thế, là tại cô mà các anh cùng tiểu Hạ mới chết. Là tại cô mà ông ngoại và cậu mới chết. Là tại cô mà Cố gia vốn sừng sững cao cao tại thượng lại bị sụp đổ một cách tang thương. Cô sai rồi, toàn bộ là lỗi của cô, là tại cô bốc đồng không hiểu được ai mới là người yêu thương mình, không biết trân trọng tình cảm của người thân trong gia đình.
Đột nhiên, Cố Diệp Phi ở trên người bóp chặt cổ cô biến mất. Cố Diệp Ninh hoảng hốt không biết anh trai đã biến đi đâu, nhưng vẫn theo bản năng ôm lấy cái cổ bị bóp ngạt của mình, điên cuồng vừa ho vừa hít vào không khí. Đầu óc còn chưa kịp hiểu gì cả thì ở trước mắt khung cảnh lần nữa lại biến đổi. Cô nhìn thấy Cố Liệt Hạo, Diệp Phi Phi cùng Cố Phong Hạ cùng bốn người Dực Đông, Dực Nam, Dực Tây, Dực Bắc bị đàn tang thi vây lại. Bọn họ tám người không ngừng phóng xuất dị năng nhưng không thoát nổi. Bọn họ vì tìm cô ngày ngày đêm đêm chạy thẳng một mạch không ăn, tinh thần căng thẳng khiến cho dị năng không thể sử dụng được, sức khỏe thân thể cũng đã tới cực hạn.
Cố Diệp Ninh trợn to mắt nhìn một con tang thi lao tới cắn xé cơ thể các anh của mình, em trai của mình. Máu ở khắp nơi, thịt văng khắp nơi, tiếng hét đau đớn của các anh em trai của cô. Cô cảm giác mình sắp điên rồi, hốc mắt như muốn nứt ra, đầu óc choáng váng, cổ họng dâng lên một cỗ ngọt tanh tởm lợm.
"KHÔNG!!! KHÔNG!!! NGỪNG LẠI ĐI!!! ANH HAI, PHI PHI, TIỂU HẠ!!! A A A A A A A!!!!!!!! ĐỪNG MÀ!!!!!!! ĐỪNG MÀ, VÌ SAO??? VÌ SAO LẠI ĐI TÌM EM??? ĐỪNG MÀ, EM KHÔNG MUỐN THẾ ĐÂU!!!"
Nước mắt điên cuồng rơi, ngồi sụp xuống ôm chặt đầu. Không còn vẻ cứng cỏi mạnh mẽ, lúc này Cố Diệp Ninh như một đứa trẻ bị thiếu an toàn, không ngừng gào thét muốn ngừng lại cơn ác mộng đang dày vò mình.
Nhưng mà cho dù cô đã cố nhắm mắt lại thì khung cảnh huyết tinh kia vẫn không ngừng diễn ra trong đầu. Cô thấy anh hai Cố Liệt Hạo trợn to mắt nhìn lên bầu trời, trước khi chết còn nói hận cô. Cô thấy Cố Diệp Phi mặt mũi máu me bị moi móc nội tạng ra, gào lên tên cô. Cô thấy em trai Cố Phong Hạ bị xuyên thủng trái tim, trong mắt chỉ có sự tuyệt vọng vô hồn, nhìn chăm chú vào khoảng không như muốn xuyên qua không gian trông thấy cô, nói cho cô biết cậu oán hận cô thế nào.
Sau đó hình ảnh tiểu Nha vì cô mà bị thiêu đốt, nó quằn quại trong ngọn lửa, tiếng gầm rú từ cổ họng phát ra như xé rách tinh thần của cô.
Ông ngoại và cậu bị ám sát, chết không có chỗ chôn, mắt không nhắm lại, cuối cùng bị đám tang thi chim lao xuống rỉa xác.
Cô không ngừng bị một lần lại một lần phản bội bởi những người mình tin tưởng nhất.
Người cha độc ác tát mạnh lên khuôn mặt đã bị hủy hoại của cô, gằn từng tiếng: "Mày không có giá trị lợi dụng, vì sao tao phải chứa chấp mày. Tao còn chưa muốn cái nhà này vì mày mà bị người khác đồn đại linh tinh!".
Em gái mà cô tưởng là thân thiết nhất mỉa mai từ trên cao đạp mạnh xuống bụng của cô, giật đi chiếc nhẫn có chứa không gian dự trữ của cô, dùng cái giọng điệu dễ thương như mọi khi bảo với cô: "Chị thật đúng là ngu xuẩn, tin tưởng người khác như vậy. Đúng là bị đám người Cố gia kia nuôi cho hỏng não mất rồi. Tôi căm ghét chị còn không hết, chị em tốt gì chứ! Tiểu công chúa của giới thượng lưu sao? Tôi mới là tiểu công chúa, chứ không phải là chị!!!".
"A A A A!!! DỪNG LẠI HẾT ĐI!!! IM HẾT ĐI!!! ĐỪNG CHẾ NHẠO TÔI NỮA!!! ĐỪNG PHẢN BỘI TÔI NỮA!!! HU HU HU!!!!"
Cố Diệp Ninh đã phát cuồng rồi, cô liên tục phóng ra dị năng, không thèm quan tâm tới có cạn kiệt tinh thần lực không nữa. Cô lúc này chỉ muốn kết thúc sự tra tấn khủng khiếp này thôi: "TÔI SAI RỒI!!! SAI RỒI!!! ANH, TIỂU HẠ, PHI PHI, ÔNG NGOẠI, CẬU, NINH NHI SAI RỒI!!! TIỂU NHA, THỰC XIN LỖI, THỰC XIN LỖI!!"
"CỐ DIỆP NINH!!! TỈNH TÁO LẠI!!! CỐ DIỆP NINH!!!"
Vào thời khác tinh thần lực của cô muốn bị phá tan thì một tiếng nói mạnh mẽ xâm nhập vào trong não bộ của cô: "Tiểu Ninh, tiểu Ninh, tỉnh táo lại, tất cả chỉ là ác giác mà thôi! Cô nhất định phải tỉnh táo lại!!!"
Thanh âm kia lạnh lùng trầm thấp nhưng giờ phút này không che giấu được sự lo lắng bất an của mình. Một lần lại một lần gọi tên cô. Một lần lại một lần muốn lôi cô thức tỉnh khỏi ác mộng.
Cô cảm nhận được cơ thể mình được một vòng tay ấm áp vây lại. Không giống vòng tay to lớn đầy yêu thương của Cố Liệt Hạo, không giống vòng tay yêu chiều của Cố Diệp Phi, cũng không giống vòng tay ỷ lại của Cố Hạ Phong. Vòng tay này khiến cho cô cảm thấy thực vững chắc...
Là ai? Rốt cuộc là ai đang gọi cô? Cố Diệp Ninh mê mang tự hỏi.
Cố Diệp Ninh muốn vươn tay ra chạm vào bàn tay ấy, nhưng cô còn chưa kịp hành động thì đã cảm giác được bàn tay mình được một bàn tay khác to lớn hơn nắm chặt lại. Tựa như truyền sức mạnh cô, người kia không ngừng một lần lại một lần thủ thỉ bên tai cô: "Tiểu Ninh nhi, đừng sợ, có tôi ở đây mà, đừng sợ... cũng đừng khóc... cô phải tỉnh lại... có được không? Tỉnh lại đi..."
.
.
.
Cố Diệp Ninh từ từ mở mí mắt ra, chỉ cảm thấy mắt mình ướt sũng lại nặng trĩu, tinh thần rã rời cực kỳ mệt mỏi. Cô thấy cả cơ thể của mình đang được một người nào đó ôm trọn vào trong lòng, bàn tay ấm áp có vết chai sần kia không ngừng vuốt ve ở bên tóc và má của cô, thanh âm trầm lạnh mang theo lo lắng không ngừng thủ thi bên tai của cô. Đúng thế, người này là người không ngừng gọi tên cô, kiên nhẫn kéo cô tỉnh lại, cho cô cảm nhận được ấm áp khi cô phải chịu đựng sự tra tấn phản bội cùng khinh thường rét lạnh bên trong cơn ác mộng kia.
"Nam Cung... Lãnh... Dạ..." Cố gắng mở to đôi mắt chua sót đọng đầy nước mắt của mình, Cố Diệp Ninh yếu ớt tựa trong lồng ngực rắn chắc của anh, thì thào gọi tên anh.
"Ừ, là tôi. May mắn, cô tỉnh lại rồi." Trên khuôn mặt lạnh băng của Nam Cung Lãnh Dạ hiện tại vẫn còn sự sợ hãi và lo lắng. Phát hiện ra cô đã tỉnh, anh thả nhẹ vòng tay ra một chút, đỡ cô hơi ngồi dậy để cô nhìn thẳng vào mắt mình "Tiểu Ninh, cô làm tôi sợ quá, ban nãy chút nữa thì tinh thần lực của cô đã bị xé rách rồi." Trong đáy mắt của anh vẫn còn sót lại hoảng hốt.
"Tôi... tinh thần lực suýt bị xé rách sao?" Cô cũng hoang mang mang theo ngây ngốc hỏi ngược lại anh, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh tạo lại nên cũng mặc anh nửa ôm lấy mình.
"Đúng thế, cô cùng Hoằng và tiểu Phong bị trúng phải ác giác, lâm vào hôn mê." Nhíu nhíu mày, anh nói qua sự tình, ánh mắt kia chưa từng một lần rời khỏi cô. Trong đôi mắt màu café lúc này chỉ duy độc bóng dáng yếu ớt mang theo hoang mang ỷ lại của Cố Diệp Ninh.
"A..."
"Tiểu Ninh, cô rốt cuộc là nhìn thấy gì vậy? Vì sao lại..." Vì sao lại khóc thống thiết khổ sở tới như thế? Vì sao lại đau đớn tới như thế?
Từ trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay màu đen được gấp gọn gàng, anh dịu dàng thấm mồ hôi trên trán mặt và cổ của Cố Diệp Ninh, vừa ân cần hỏi. Nếu những người khác chứng kiến cảnh tượng này không hiểu sẽ bị dọa thế nào. Nam Cung Lãnh Dạ trời sinh lạnh lùng, tính cách hờ hững xa cách vạn dặm, luôn luôn ghét bỏ người khác chạm vào đồ của mình, yêu thích sạch sẽ lại tỉ mỉ lấy khăn tay của mình ra để lau mồ hôi, thậm chí còn dịu dàng chăm sóc cho một cô gái... Đúng là, yêu vào rồi, không gì là không thể thay đổi!
"... không có gì..." Cụp mi mắt xuống, cô bắt đầu tỉnh táo lại, hồi tưởng từng hình ảnh trong cơn ác mộng kia lần nữa, đau đớn khiến trái tim cô co rút. Có phải các anh cùng tiểu Hạ hận cô không? Có phải ông ngoại và cậu hận cô không? Trong lòng của Cố Diệp Ninh khủng hoảng. Cô không sợ gì cả, chỉ duy nhất người thân... cô không thể chịu được nếu họ ghét cô.
"Haiz ~ không có gì thì tốt. Đừng có nghĩ nhiều, tất cả chỉ là ác mộng mà thôi, không phải là thật đâu." Cô không muốn nói, anh cũng không muốn ép. Vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc của cô, Nam Cung Lãnh Dạ hạ giọng an ủi.
Anh không hi vọng cô nghĩ nhiều rồi ảnh hưởng tới tinh thần...
"Ừm..."
Không biết vì sao nghe được lời này của anh, sự đau lòng cùng hoang mang chợt tan thành mây khói. Cố Diệp Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tròng mắt màu bạc vốn lạnh nhạt giờ phủ thêm một tầng hơi nước mờ mịt, cơ thể lồi lõm thơm tho giờ phút này yếu đuối tựa vào trong lồng ngực của anh, toàn thân cô toát lên sự ngây thơ mê hoặc khiến cho Nam Cung Lãnh Dạ không khỏi cứng ngắc cả thân thể.
"..." Gì đây? Cô là đang quyến rũ anh đấy hả?
"Lãnh Dạ, cảm ơn anh. Hôm nay, là anh cứu tôi..." Đương nhiên là Cố Diệp Ninh không thể nào quyến rũ Nam Cung Lãnh Dạ được. Cô chỉ đơn thuần là muốn cảm ơn anh mà thôi. Ngày hôm nay, nếu không có anh, không biết cô có thể thoát khỏi ác mộng kia hay không nữa.
"Ừ. Không có gì đâu." Nghe thấy xưng hô của cô thay đổi, trong mắt anh không khỏi lóe lên một tia sáng. Cuối cùng cô cũng chịu gọi tên anh rồi.
Trước kia cô đều gọi là 'Nam Cung Lãnh Dạ', thật xa cách. Giờ, hai tiếng 'Lãnh Dạ' mềm dịu kia vang lên, như vị ngọt đậm của rượu vang, đi sâu rồi thấm đẫm vào lòng anh, khiến cho tâm can anh ngứa ngáy. Nam Cung Lãnh Dạ chưa bao giờ từng biết, hóa ra cái tên mà ông nội đặt cho mình lại hay tới mức như vậy. Uổng công ngày nhỏ anh thật chán ghét cái tên này.
Cố Diệp Ninh lại không biết tâm tình phức tạp của anh, lúc này cô đang thầm suy nghĩ về ba người anh em trai của mình, về ông ngoại, về cậu và về Cố gia. Chữ 'hận' của Cố Diệp Phi, của Cố Liệt Hạo cùng ánh mắt vô hồn của Cố Phong Hạ trong mơ đã khắc xuống trong lòng cô một vết nghi cùng lo sợ hoặc thật sâu. Những chuyện còn lại, từ tiểu Nha bị thiêu đốt, ông ngoại và cậu chết không có mộ chôn, Cố gia suy bại thái độ của cha cùng câu nói độc ác của em gái,... toàn bộ đều là sự thực. Vậy thì, có phải ba người anh em của cô cũng sẽ hận cô không? Đây chính là băn khoăn và lo lắng duy nhất của cô.
"Lãnh Dạ, nếu như anh hai, anh ba cùng tiểu Hạ vì tôi mà chết, họ có hận tôi không?" Đột nhiên, cô lại buột miệng hỏi Nam Cung Lãnh Dạ, hoàn toàn quên mất mình vốn không phải là người tùy tiện đem chuyện giữa bốn anh em ra nói với người ngoài. Chưa kể tới, đây là chuyện còn liên quan tới bí mật sống lại mà cô không muốn cho ai biết.
"Sẽ không." Thấy vẻ mặt kinh ngạc giật mình của cô sau khi hỏi xong, anh biết rằng chỉ e đây chính là chuyện có liên quan tới ác mộng vừa rồi cùng khúc mắc trong đáy lòng cô. Đáy mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên cùng khó hiểu, nhưng anh sau đó vẫn ân cần chậm rãi đáp lại câu hỏi kia của cô.
"Sẽ không sao? Thực sự sẽ không sao?" Cắn chặt môi, thanh âm của cô khàn khàn đứt quãng hỏi mang theo chút nghẹn ngào kiềm chế.
"Sẽ không." Anh khẳng định chắc chắn một lần nữa "Tôi không qua quen thuộc với Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Hạ Phong, nhưng mà tôi nghĩ bọn họ đều là những người có chủ kiến. Họ là người một khi đã quyết định gì đó, sẽ không hối hận."
"..." Cô chỉ im lặng nghe anh nói.
"Hơn nữa, tôi đoán rằng cho dù chuyện này xảy ra thì cũng là chuyện không may. Cô sẽ không cố tình hại các anh em trai của cô. Cho nên ba người anh em của cô, bọn họ đã quyết yêu thương chăm sóc che chở cho cô thì cũng sẽ không vì chữ 'chết' này mà quay qua oán hận chính em gái ruột vô hại của mình."
"... cảm ơn anh..." Đúng thế, chỉ là ác mộng mà thôi. Hốc mắt của cô nóng lên Các anh cùng tiểu Hạ làm sao có thể oán hận cô cơ chứ. Cô lại nghĩ oan cho ba người bọn họ rồi...
"Đừng có cảm ơn suốt thế, tôi chỉ là phân tích cho cô thôi mà." Anh bật cười. Con mèo nhỏ này, bỏ xuống phòng bị lạnh nhạt, quả nhiên vẫn dễ thương và đáng yêu chẳng khác nào khi xưa. Khiến cho anh muốn ôm mãi không buông.
"Phải rồi, sao anh lại ở đây?" Lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, Cố Diệp Ninh phát hiện ra sự xuất hiện của Nam Cung Lãnh Dạ ở đây thực không bình thường chút nào "Mục Hoằng với tiểu Phong đâu rồi?"
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, nơi này vẫn là chỗ ban nãy mà ba người bọn họ đang đi nhưng giờ chỉ còn lại mình cô cùng anh, lại không thấy những người khác. Nhận ra mình vẫn được anh ôm trong lòng ngực, vành tai cô hơi ửng đỏ lên. Có chút xấu hổ cùng không được tự nhiên dùng tay chống lên cơ ngực rắn chắc của anh, khẽ đẩy ra. Cô thật sự không quen nổi khi tiếp xúc thân mật gần gũi với người khác, nhất là đối phương còn là đàn ông.
Nam Cung Lãnh Dạ cũng thuận theo ý cô mà buông tay, ánh mắt đong đầy vui vẻ đỡ cô dậy. Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô, trái tim không khỏi như được rót vào một cỗ dịch mật ngọt ngào. Những cảm xúc kỳ lạ này... khiến anh cảm thấy tâm trạng vui vẻ thoải mái vô cùng.
"Tôi cùng Minh và tiểu Tu vốn như dự định đi đường hướng ngược lại với của các cô, nhưng mà đột nhiên tôi cảm giác được một tia tinh thần lực bất thường có ác ý nên chúng tôi quay lại tìm ba người." Nói tới đây thì anh hơi nhíu mày lại.
Anh có linh cảm không tốt, bèn cùng Mặc Sở Minh và Minh Tu chạy ngược lại, quả nhiên phát hiện Cố Diệp Ninh nằm song soài trên mặt đất. Trời mới biết lúc anh vừa chạy tới đây, thấy cô nằm trên mặt đất, thần sắc điên cuồng thống khổ, liên tục vừa khóc vừa hô xin lỗi, lỗi tại tôi... trái tim của Nam Cung Lãnh Dạ không khỏi đau nhói. Từ khi gặp lại cô tới giờ, con mèo nhỏ này luôn luôn mạnh mẽ và kiên cường, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể dao động cô. Vậy cô đã trải qua cái gì mà lại có biểu hiện tuyệt vọng hối hận tới như vậy?
"Không thấy tiểu Phong và Hoằng đâu, cho nên Minh và tiểu Tu đã chạy đi tìm hai người bọn họ rồi. Cô chưa tỉnh, tôi không an tâm nên ở lại trông coi cô." Ngừng lại vài giây, sắc mặt anh nghiêm trọng hỏi "Tiểu Ninh, cô có biết cái gì làm cho cô trúng ảo giác không?"
Cố Diệp Ninh tinh thần lực rất mạnh, hơn nữa dị năng cũng là cấp 1 trung giai, muốn làm cho cô bị trúng ảo giác cũng đâu có dễ. Huống hố ban nãy anh cảm nhận được thiếu chút nữa tinh thần lực của cô bị những ảo giác kia làm cho xé nát. May mắn là anh tìm thấy cô kịp thời, lay tỉnh cô, nếu không hậu quả quá mức nghiêm trọng. Người kiêu hãnh như Cố Diệp Ninh, nếu mất đi dị năng, tinh thần bị phá hỏng... anh không thể tưởng tượng được cô sẽ bị đả kích tới mức nào. Xem ra, con tang thi cấp 1 vừa rồi không phải là mối nguy hiểm, nguy hiểm thực sự còn chưa lộ diện hoàn toàn trước mặt bọn họ.
"Dị năng hệ tinh thần!" Cắn chặt môi, cô có chút căm tức trả lời. Tuyệt đối chỉ có thể là bị dị năng hệ tinh thần tấn công thì cô mới không kiểm soát được tinh thần và bị dẫn dụ trúng ảo giác được.
Cô không thể ngờ là 'vận may' của mình lại tốt như thế, vừa rồi gặp tang thi cấp 1 song hệ dị năng, giờ thì tới có đối thủ là dị năng hệ tinh thần đặc biệt hiếm gặp. Nhưng mà... nghĩ tới cái đội ngũ hiện tại của mình, người nào người nấy tinh thần lực cũng thuộc vào diện cao cấp trăm nghìn người mới có một, bốn hệ dị năng mạnh nhất đã có ba hệ xuất hiện là hệ hỏa biến dị, hệ băng cùng hệ lôi, ngay cả Hạ Kỳ Phong cô tùy tiện cứu giúp cũng là dị năng độc hệ hiếm gặp,...
Cố Diệp Ninh giờ đây có ảo giác bất kỳ việc gì kỳ quái hoặc hiếm lạ có thể xuất hiện trước mắt của cô nữa, cô cũng sẽ tự tin đối mặt mà không đổi sắc hoặc giật mình. Từ lúc sống lại tới giờ, nhân duyên của cô quả thực là trở nên vô cùng đặc biệt.
"Hệ tinh thần?" Là hệ còn lại mà anh chưa gặp trong bốn loại dị năng mạnh nhất sao?!
"Hệ tinh thần là hệ có thể gây thương tổn trực tiếp tới tinh thần, là hệ dị năng mạnh nhất trong toàn bộ các hệ dị năng của loại dị năng đặc biệt. Có thể gây ảo giác tạo ra ác mộng với mức độ cực đại để phá vỡ tinh thần lực của đối thủ." Ban nãy cô chính là bị loại ảo giác đáng căm hận kia tra tấn tới chút nữa thì phát điên.
"..." Nam Cung Lãnh Dạ cau mày, là như thế sao? Nghe qua thì tưởng là hệ dị năng không mạnh lắm nhưng trên thực tế lại cực kỳ nguy hiểm.
"Thậm chí có những dị năng giả tài giỏi còn có thể khống chế tinh thần để điều khiển người khác như làm theo lệnh của chính mình." Cố tiếp tục nói.
Đáng nguy hiểm nhất ở hệ tinh thần đó là loại hệ này vì tấn công trực tiếp vào tinh thần và não bộ nên không bị gò bó như các dị năng khác. Ví dụ như Cố Diệp Ninh là dị năng giả cấp 1 trung giai, cho nên cô có thể thoải mái chiến đấu với những người có cấp độ dị năng thấp hơn hoặc ngang bằng. Nhưng nếu để cô đối phó với một người có cấp bậc là cấp 1 cao giai, như vậy thì rất khó để thắng, bởi vì đối phương có năng lực trên cô.
Nhưng hệ tinh thần thì không như vậy, cho dù dị năng giả hệ tinh thần chỉ là cấp 1 sơ giai thì cũng có thể làm cho cấp 1 trung gia và cao giai bị trúng ảo ảnh. Chẳng qua giữa sơ giai, trung giai và cao giai thì mức độ ảnh hưởng ít nhiều sẽ khác nhau mà thôi. Trừ phi là đối thủ mà dị năng giả hệ tinh thần muốn tấn công hơn hẳn một cấp, chẳng hạn giữa cấp 1 và cấp 2, thì tấn công của hệ tinh thần mới không có tác dụng.
"Xem ra, đối thủ của chúng ta cũng có dị năng cấp 1." Vì thế mới gây ảnh hưởng được tới Cố Diệp Ninh.
Lúc này Nam Cung Lãnh Dạ không khỏi nghĩ, vậy thì... nếu đối phương tấn công tới trên người anh vậy thì anh cũng sẽ rơi vào ảo giác. Là một người từ nhỏ tới lớn luôn bá đạo và có chủ kiến, anh chỉ cần nghĩ tới có kẻ sẽ làm ảnh hưởng và khống chế hành vi của mình, Nam Cung Lãnh Dạ liền cảm thấy cực kỳ khó chịu và phản cảm.
Cố Diệp Ninh thì lo lắng cho hai người Hạ Kỳ Phong và Mục Hoằng hơn. Rõ ràng năng lực của hai người bọn họ còn thấp hơn so với cô, như vậy hẳn tinh thần lực bị tấn công cũng sẽ thụ thương nặng hơn. Mong là Minh Tu cùng Mặc Sở Minh tìm được hai người kia, kịp thời lay tỉnh, tránh để xảy ra việc không tốt. Cô không muốn đội bạn của mình bị làm sao cả.
"Bây giờ chúng ta ngồi tại đây nghỉ ngơi một chút đi. Để cô bình phục thì chúng ta đi tới khu đông lạnh để tìm những người còn lại..."
Nam Cung Lãnh Dạ thở dài, hiện tại kẻ thù trong tối bọn họ ngoài sáng, họ cũng chả còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi đối phương tự lộ diện. Thấy cơ thể của cô vẫn còn run rẩy yếu ớt, anh đỡ cô đi về phía sát vách tường để ngồi xuống dưỡng sức. Cố Diệp Ninh cũng không phản đối, với tình trạng hiện tại của cô mà lại tiếp tục nôn nóng đi tìm bừa thì chỉ càng thêm gặp nguy hiểm, cho nên cũng thuận theo ý của anh tựa vào tường để nghỉ ngơi ổn định hô hấp.
Từ lúc sau khi được Nam Cung Lãnh Dạ cứu, cô mang lòng biết ơn với anh, đối với anh cũng cảm thấy tin tưởng và thân thiết hơn vài phần. Bằng không cô cũng sẽ không mở miệng gọi anh là 'Lãnh Dạ'. Trước còn có hơi e dè một chút vì thân phận gia tộc, hiện tại cô cảm thấy có lẽ sau khi bọn họ tới thủ đô, cô vẫn sẽ vui vẻ tiếp tục làm bạn với anh được mà không băn khoăng gì trong lòng.
"Phải rồi, tiểu Ninh, có chuyện này tôi muốn nói rõ. Tôi không có ý định lợi dụng cô để Nam Cung gia tộc cùng Cố gia gia tộc hợp tác." Anh biết là cô cũng phát hiện ra kế hoạch của Mặc Sở Minh và Mục Hoằng. Nhưng anh không giống hai người kia, anh không hề muốn lợi dụng bất cứ điều gì từ cô, cho nên anh phải nói rõ cho cô biết suy nghĩ của mình tránh cho cô hiểu nhầm về anh.
"À, tôi biết, là ý của Mặc Sở Minh và Mục Hoằng thôi có đúng hay không?" Cô cười cười. Nam Cung Lãnh Dạ rất khinh thường việc phải tạo dựng quan hệ, cho nên từ đầu tới cuối chỉ là do hai người kia vì anh cùng Nam Cung gia mà suy tính thôi.
"Ừ." Nam Cung Lãnh Dạ thấp giọng đáp "Tôi chỉ đơn thuần là muốn kết giao với cô mà thôi. Cho nên cô đừng có hiểu lầm."
"An tâm, tôi không hiểu lầm mà cũng không trách Mặc Sở Minh và Mục Hoằng. Thực ra nếu hai gia tộc liên kết thì có thể nói song phương đều có lợi, tôi nghĩ anh cũng biết việc này. Nếu như Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng và anh không làm hại cùng không phản bội tôi, thì ba người mãi mãi là đồng bạn của tôi. Với đồng bạn, tôi cũng không tính toát chi ly quá mức trong việc nhờ cậy quan hệ lẫn nhau." Cố Diệp Ninh thực sự đối với vấn đề này rất thông suốt.
"Nói chung... ý tôi là vậy, cô không hiểu lầm là được."
Có chút bó tay với suy nghĩ quá mức thoải mái với cô, Nam Cung Lãnh Dạ cười khổ. Cô bé này quả thật là quá mức thông minh cùng quá mức hào phóng: "Mà... còn có chuyện này muốn hỏi cô đã xác minh một chút?" Cuối cùng hạ quyết tâm nói ra băn khoăn của mình, anh nghiêng đầu nhìn cô gái đang ngồi sát bên cạnh mình, thấp giọng thì thầm.
"Chuyện gì? Anh cứ hỏi đi, nếu tôi có thể trả lời thì sẽ trả lời." Cô cũng nghiêng đầu ngẩng lên nhìn anh. Thế nhưng trong thoáng chốc bốn mắt chạm nhau, Cố Diệp Ninh không biết tại sao lại cảm thấy có chút... ngại ngùng, tai lại đỏ lên lần nữa.
"Cô thực ra là tam hệ dị năng giả băng phong thủy đúng không?" Thanh âm của Nam Cung Lãnh Dạ từ đầu tới cuối vẫn thản nhiên như cũ thế nhưng câu hỏi này đối với cô mà nói thì chẳng khác nào một trái bom đột ngột dội xuống.
"Anh!!! Như thế nào lại..." Như thế nào lại biết? Cô muốn hỏi như vậy nhưng bởi vì quá mức kinh ngạc mà thanh âm thoát không được ra khỏi cổ họng. Hai mắt trợn tròn trừng anh, thực muốn từ trên mặt anh đoán ra được suy nghĩ của anh. Đáng tiếc, Nam Cung Lãnh Dạ từ đầu tới cuối chỉ nhàn nhạt nhìn cô cười.
"Ban nãy cô hấp thụ nguyên tố để bổ sung tinh thần lực, tôi thấy có ba vệt ánh sáng khác màu nhau." Anh cũng không bị vẻ hoài nghi của cô làm cho tổn thương, thản nhiên giải thích.
"Là như thế sao?" Nghe vậy, cô biết là do mình bất cẩn rồi.
Cúi đầu xuống suy nghĩ vài giây, rồi lại ngẩng đầu lên. Cô vươn tay túm lấy tay áo của Nam Cung Lãnh Dạ, ánh mắt màu bạc dưới ánh sáng mờ mịt lóe lên một tia kiên định: "Tôi hi vọng anh có thể giúp tôi giấu kĩ bí mật này."
Người thường chỉ có song hệ dị năng, nhưng cô đây có tới ba hệ dị năng. Nếu để người khác biết được thì hoặc là cô sẽ bị đưa vào sở nghiên cứu để mặc người khác mổ xẻ phanh thây để nghiên cứu, hoặc là sẽ bị người khác thời thời khác khác ám toán sau lưng vì bị ghen tị. Con người dù là trong mạt thế thì cũng không vứt đi được cái tính ích kỉ ghen tị không thích ai hơn mình. Có thể vì sự đố kỵ của mình, con người có thể làm tất thảy mọi điều xấu xa nhất. Mà cô, chính là sợ những mưu kế âm độc xấu xa nảy sinh ra từ đố kỵ của con người.
Tương lai có bị lộ ra mình sở hữu tới ba hệ dị năng hay không thì cô không biết, nhưng ít nhất ở thời điểm hiện tại thì cô vẫn không hi vọng bị lộ ra. Bởi vì cô chưa đủ mạnh để tự tung tự tác tới mức không đem bất cứ điều gì để vào trong mắt, cô cũng chưa bị ép vào hoàn cảnh phải lộ ra con bài tẩy này của mình.
"An tâm đi. Tôi cũng không phải người nhiều chuyện. Chỉ là tôi hi vọng sau này cô cũng nên chú ý một chút đừng để bị ai nữa phát hiện." Cố Diệp Ninh làm việc suy trước tính sau, kỳ thực che giấu rất tốt. Hôm nay bị phát hiện chẳng qua là do Nam Cung Lãnh Dạ quá tinh ý.
"Ừ, tôi hiểu rồi." Đương nhiên cô biết việc không thể lộ ra "Cảm ơn anh, vì đã hứa sẽ giúp bí mật cho tôi." Nghĩ nghĩ một lúc, Cố Diệp Ninh cảm thấy hôm nay mình đặc biệt thiếu nợ Nam Cung Lãnh Dạ quá nhiều, nhịn không được lại lần nữa mở miệng cảm ơn.
"Gì chứ? Tôi đã nói không cần cảm ơn mà." Đối với việc cô liên tục cảm ơn thế này, anh vạn lần bất đắc dĩ.
"..." Nếu không cảm ơn, cô sẽ cảm thấy rất bứt rứt.
Nam Cung Lãnh Dạ quả thực là một người tốt...
"Như vậy đi, tôi biết bí mật của cô rồi, vậy tôi cho cô biết một bí mật của tôi đi. Hai chúng ta coi như đều biết bí mật của nhau, như vậy là huề." Nhìn đôi mắt bạc lấp lánh của cô, lòng của Nam Cung Lãnh Dạ tê rần như bị con mèo cào nhẹ vào.
"Hả?" Cố Diệp Ninh bị hai chữ 'bí mật' này của anh làm cho hứng thú.
Vẻ mặt quan tâm của cô khiến cho anh cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Nếu có thể, thật muốn bẹo má cô một cái. Kỳ thật thì Nam Cung Lãnh Dạ phát hiện ra bí mật của Cố Diệp Ninh chỉ là tình cờ, anh không cần biết phải nói bí mật của mình ra với cô. Chẳng qua, anh chủ động muốn nói ra bí mật của mình ra, như một cách để tiếp cận sâu hơn với lòng tin của cô, cũng để cho ấn tượng của cô về mình càng tốt hơn.
Nam Cung Lãnh Dạ ghé gần vào tai cô, khẽ thì thầm. Hơi thở ấm áp sạch sẽ phảng phất vờn trên da tóc làm cho cô ngượng ngùng. Chẳng qua, nửa câu sau của anh đã làm cho cô bị sốc tới cứng đờ người rồi.
"Thực ra, tôi cũng là tam hệ dị năng giả."