• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các anh chị, chúng ta mau tập trung lại!!!” Minh Tu cùng Chu Nhi chạy về phía gần cửa ra vào khu đông lạnh, cũng bất chấp tất cả, lớn tiếng gọi mọi người.

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Kỳ Phong cùng Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ một tổ ở cách đó gần nhất, nghe thấy tiếng của Minh Tu thì lập tức chạy tới, không lâu sau thì Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng cũng trở lại. Cả nhóm người tập trung nhìn hai đứa nhỏ thần sắc căng thẳng.

“Tiểu Chu Nhi, em nói rõ tình hình cho mọi người.” Nó không phải là dị năng giả tinh thần, đương nhiên là không cảm nhận được gì cả, chỉ có thể quay sang bảo Chu Nhi nói rõ tình hình cùng mọi chuyện cho mọi người.

“Có tang thi cấp cao tới. Ba con…” Chu Nhi vẫn còn có chút ngại ngùng đối với mọi người nên nép nép vào người của Minh Tu, lấy hết can đảm vươn ba ngón tay lắp bắp nói ra “Em có thể cảm nhận được… chúng nó đang trên đường hướng tới đây, tốc độ rất nhanh.”

“Ba con tang thi cao cấp sao? Nói rõ hơn một chút!” Mặc Sở Minh nhíu chặt mày.

“Thành phố Y này vì không có ai dám xâm nhập nên tang thi tiến hóa rất nhanh. Khoảng vài ngày trước thì đã có vài con tang thi tiến hóa lên cấp 1. Trừ một con ban nãy các anh chị giết ra thì trước đó em đã giết hai con, hiện tại chỉ còn lại tổng cộng ba con. Tuy nhiên ba con tang thi này ngày thường xuyên đi với nhau chứ không tách ra nên rất khó giải quyết.”

“Ba con tang thi cấp 1 sao? Cấp độ thế nào? Sơ cấp hay trung cấp?” Mục Hoằng nhíu mày, xem xét xem nếu mặt đối mặt chiến đấu thì bọn họ nắm được bao nhiêu phần thắng.

“Hai con tang thi cấp 1 sơ cấp, còn con còn lại là thủ lĩnh. Con thủ lĩnh kia hiện tại hẳn là cũng đã sắp tiến hóa tới cấp 2. Có thể nói nó là tang thi mạnh nhất ở thành phố Y cũng không sai.”

“Cấp 2 sao? Như thế nào mà tang thi đã sắp đột phá được cấp 2?” Hạ Kỳ Phong kêu lên.

Tin tức này quả thực đã khiến cho tất cả mọi người trong đội ngũ sửng sốt chứ không phải chỉ một mình Hạ Kỳ Phong. Bọn họ đã nghĩ rằng cấp 1 trung cấp như Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh đã là rất trâu bò rồi, như thế nào mà tang thi đã sắp đột phá được cấp 2?! Tốc độ tiến quá của tang thi có phải hay không quá mức nhanh rồi? Như thế này, con người không phải sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm và khổ sở hơn sao?!

“Phải, là sắp đột phá cấp 2, nó rất mạnh!” Chu Nhi gật đầu khẳng định: “Cũng bởi vì con tang thi kia trên cấp của em, hơn nữa đi cạnh nó lúc nào cũng có hai con tang thi cấp 1 khác, em đánh không phải được cho nên bình thường vì để lẩn tránh chúng nó, em luôn cố gắng dùng tinh thần lực che giấu dấu vết của mình để không cho nó phát hiện. Thế nhưng hôm nay...”

Hôm nay vì gặp được Minh Tu nên cô bé quá cao hứng mà giải trừ che giấu dấu vết. Hơn nữa trước đó còn đấu với Nam Cung Lãnh Dạ một hồi, gây động tĩnh lớn như vậy, tuyệt đối không thể qua mắt được mấy con tang thi cao cấp có thực lực kia.

“Thành phố Y khắp nơi toàn tang thi, bọn tang thi cao cấp kia hẳn là đói lâu lắm rồi. Chúng ta là người bình thường chúng nó cũng sẽ không buông tha chứ chưa nói tới ở đây chúng ta toàn bộ đều là dị năng giả, lại có tới năm dị năng giả cấp 1 cùng với hai người sắp đột phá cấp 1.”

Cố Diệp Ninh cũng hiểu và nhanh chóng phân tích xong: “Tang thi biến dị cao cấp kia mà chịu bỏ qua cho một đám mồi ngon là chúng ta mới là lạ. Tóm lại, trận này nhất định là phải đánh!”

Tang thi khi trở thành tang thi biến dị cũng giống con người, sẽ có được dị năng chiến đấu. Con người cần tinh hạch trong đầu tang thi để tu luyện vậy thì tang thi cũng cần máu thịt của dị năng giả để tăng cấp bậc dị năng chúng nó. Cho nên với tang thi biến dị từ cấp 1 trở lên, máu thịt con người là món ăn thơm ngon, đặc biệt chúng càng thích máu thịt của dị năng giả hơn. Hiện tại nhó bọn họ có tổng cộng bảy người, toàn bộ đều là dị năng giả, không trở thành mồi ngon cho mấy con tang thi cao cấp đói bụng lâu ngày kia mong nhớ mới là lạ đấy.

“Vậy giờ làm sao? Đó là tang thi sắp đột phá cấp 2 đó.” Nam Cung Lãnh Dạ mặt vẫn không đổi sắc, chẳng thấy lo sợ gì mà ngược lại điềm tĩnh tới kì lạ. Anh nghiêng đầu qua nhướng mày hỏi Cố Diệp Ninh đang đứng bên cạnh.

“… anh đúng là rất thích đùn đẩy chuyện cho tôi nhỉ, Lãnh Dạ?” Cố Diệp Ninh trợn mắt trừng khinh bỉ nhìn anh. Cái người này sao cứ luôn như vậy, cái gì cũng hỏi cô, anh ta tự quyết định thì không được à?! Không phải đầu óc giỏi suy luận với tính kế lắm hay sao?!

“Thì cô đối với tang thi rất hiểu biết mà.” Vẻ mặt nói ra câu này vô cùng đương nhiên.

“Đúng vậy nha.” Đồng loạt Minh Tu, Hạ Kỳ Phong, Mặc Sở Minh và Mục Hoằng không ai hẹn ai nhìn cô đầy tin tưởng gật gật đầu hưởng ứng.

“…” Cố Diệp Ninh câm nín rồi. Đồng lòng quá nhỉ?

Từ chuyện Nam Cung Lãnh Dạ không phải song hệ dị năng giả như cô biết mà là sở hữu tận ba hệ dị năng; cô cũng có thêm một hệ dị năng mới là dị năng hệ phong; rồi thì tốc độ phát triển của tang thi nhanh một cách bất thường; bởi vì cô không đi cùng cho nên hướng đi của Triệu Thiên Nam cùng Khúc Miêu Miêu sẽ thay đổi; bởi vì các anh em trai của cô vẫn ở lại thủ đô mà không đi tìm cô, cho nên không bị mất mạng, Cố gia cũng không dị hủy diệt, chắc chắn cục diện tầng lớp thống trị tại thủ đô sẽ bị tráo lộn hoàn toàn so với kiếp trước;…

Cô biết nhiều hơn chẳng qua vì cô từng có kinh nghiệm mà thôi có được hay không? Đừng nhìn cô với ánh mắt tràn đầy tín nhiệm như vậy, Cố Diệp Ninh cảm thấy thật áp lực! Có rất nhiều chuyện từ sau khi cô sống lại có rất nhiều chuyện đã thay đổi. Bây giờ dù là cái gì cô cũng không dám chắc và khẳng định được.

“Aiz ~ tôi không biết được nữa… hiện tại tôi không dám đoán bừa năng lực của con tang thi kia. Tốc độ tiến hóa quá tang thi quá nhanh ngoài dự kiến của tôi.” Cuối cùng cũng bất lực trước ánh mắt của mọi người, Cố Diệp Ninh xoa xoa thái dương, thở hắt ra “Còn bao nhiêu lâu nữa chúng nó sẽ tới đây?” Quay sang Chu Nhi hỏi, trong lòng thầm tính toán.

“Chưa đầy 1 phút nữa.” Không kịp trốn đi, tốc độ của chúng nó rất nhanh, Chu Nhi âm thầm bổ sung trong lòng, hàng lông mày cũng nhíu chặt lại. Thời gian cô bé trốn trong thành phố Y này, bị ba con tang thi kia chèn ép không ít, ít nhiều cũng có chút e dè cùng kiêng kị.

“Con tang thi sắp đột phá cấp 2 kia sẽ do tôi, Lãnh Dạ cùng Chu Nhi giải quyết đi. Tu cùng Mặc Sở Minh, tiểu Phong cùng Mục Hoằng, hai tổ phụ trách hai con tang thi cấp 1 sơ cấp còn lại, có được không? Sắp xếp như vậy có ai muốn thay đổi gì không?” Nghĩ nghĩ một lúc, Cố Diệp Ninh nói ra sắp xếp của mình với mọi người.

“Con tang thi sắp đột phá cấp 2 kia mạnh tới vậy sao? Cần cả chị, Lãnh Dạ ca ca và Chu Nhi cùng ra tay sao?” Hạ Kỳ Phong bất ngờ, nhịn không được mở miệng hỏi.

Ba người này là cực mạnh đó nha!!! Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh thì không nói, nhưng Chu Nhi mới gia nhập thì đúng là phải làm cho người khác phải mở rộng tầm mắt.

Chu Nhi mới bảy tuổi nhưng mà hiện tại đã là dị năng giả cấp 1 trung cấp với hệ tinh thần cực nguy hiểm cùng tinh thần lực cấp đỉnh, thực lực có thể xem là ngang hàng không thua kém gì so với hai vị ‘quái vật’ họ Cố cùng họ Nam Cung kia. Ngay cả khả năng tấn công chiến đấu vì trước đã được huấn luyện cho nên cũng vô cùng kinh khủng, bằng không sao có thể một mình diệt hết hai con tang thi cấp 1. Thật sự là làm cho Hạ Kỳ Phong phải ngước lên mà ngưỡng mộ.

Ai nói con gái là yếu? Con gái không hề yếu… hoặc là ít nhất, câu nói kia không hề phù hợp với mấy vị nữ tử trong đội ngũ của bọn họ. Cứ nhìn Cố Diệp Ninh và Chu Nhi đi. Đội ngũ có ba người mạnh nhất thì hai cô gái chiếm luôn hai suất rồi.

“Sắp đột phá cấp 2 tức là nó đã có một chút trí lực rồi, không phải là loại dễ dàng đối phó đâu. Ba người tôi, Lãnh Dạ cùng Chu Nhi cùng đánh nó để đảm bảo chắc chắn phần thắng mà thôi.” Cô giải thích cho mọi người vì sao lại sắp xếp ba người mạnh nhất chung một nhóm.

“Ngược lại bốn người, tuy đối phó với tang thi cấp 1 bình thường thế nhưng phải chú ý một chút. Chung quy tang thi cấp 1 cũng không phải là tang thi bình thường, rất khó đối phó, sơ xảy là gặp nguy hiểm ngay.” Nam Cung Lãnh Dạ nghĩ nghĩ một chút cuối cùng vẫn mở miệng nhắc nhở quan tâm bốn người còn lại một chút.

Tang thi cấp 1 đã có dị năng, khi chiến đấu nhất định phải cẩn thận…

“Hiểu rõ rồi.” Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng gật gật đầu ra hiệu “Dạ, cậu cứ an tâm chiến đấu, bọn tớ có thể tự lo được. Cậu cũng phải chú ý một chút, đối thủ của cậu khó nhằn hơn của bọn tớ nhiều.” Vỗ vai anh, Mặc Sở Minh cam đoan.

Dù chiến đấu là phương pháp tốt để nâng cao năng lực nhưng cũng không thể để sơ xảy làm mình rơi vào nguy hiểm. Tính mạng thì có một mà thôi, ai mà chẳng trân trọng. Bốn người bọn họ đương nhiên là phải chú ý biết chừng mực.

Phải nói là có một dị năng giả hệ tinh thần trong đội quả thực vô cùng có lợi. Dị năng không gian của Nam Cung Lãnh Dạ cũng có thể tra xét nhưng chỉ giới hạn trong một phạm vi không gian nhất định, hơn nữa có bất tiện đó là chỉ khi nào anh sử dụng thì mới cảm ứng được.

Còn dị năng tinh thần của Chu Nhi thì giống như máy rada dò tìm 24/24, không lúc nào đóng công tắc, lại trong một phạm vi cực lớn, không bị giới hạn bởi bất kì cái gì. Chỉ cần có thứ gì đó nguy hiểm lại gần thì cô bé lập tức có thể phát hiện và báo cho mọi người để chuẩn bị trước. Nếu như đi lạc đường, Chu Nhi cũng có thể vận dụng dị năng của mình để tìm đường thoát. Khi chiến đấu có thể giúp đồng đội tạo ảo giác lừa đối thủ, cũng có thể phá vỡ tinh thần lực của đối thủ. Phải nói là vô cùng đa di năng cùng tiện lợi!

Dị năng hệ tinh thần tuy có rất nhiều ích lợi nhưng con số dị năng giả sở hữu hệ này quá ít, có thể nói là mò kim đáy bể. Vậy mà hiện tại bọn họ thu được Chu Nhi. Tạm bỏ qua cái khúc mắc ban đầu, chỉ nói riêng về năng lực của cô bé, không chỉ là dị năng hệ tinh thần bình thường mà còn có tinh thần lực cấp đỉnh, thiên tài của thiên tài.

Hiện tại trong đội ngũ của bọn họ, bốn hệ dị năng mạnh nhất bao gồm hệ lôi, hệ băng, hệ tinh thần và hệ hỏa biến dị toàn bộ đều đủ. Dị năng không gian dự trữ, dị năng hệ độc, dị năng hệ không gian,… những dị năng cực kỳ hiếm gặp cũng toàn bộ đều có. Hơn nữa song hệ dị năng giả vốn ngàn người tìm được một thì đội ngũ bọn họ có hẳn bốn người (Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh vẫn coi như song hệ dị năng vì chưa để lộ dị năng thứ ba). Không thể không cảm thán, cái đội ngũ trâu bò này của bọn họ quả thực vận khí là vô cùng vô cùng tốt mới tập hợp lại được với nhau như bây giờ.

“Grào!!!” Từ đằng xa xa, tiếng rít đầy hưng phấn hòa cùng tiếng ma sát vang lên cùng thanh âm bước chân mạnh mẽ.

Mọi người nhanh chóng vào vị trí được giao sẵn, chờ đợi tang thi cao cấp tới. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng phát động dị năng, có người còn trên tay cầm vũ khí lạnh, để nếu có bị tang thi bất ngờ tấn công áp sát thì vẫn không bị rơi vào thế bị động. Lúc này nghe thấy tiếng rít gào chói tai nhức óc, ánh mắt mọi người trầm xuống.

Tới rồi! Bọn tang thi cao cấp!

“Grào!!! Ré!!!” Ba con tang thi phá cửa khu vực đông lạnh lao vào. Ruỳnh một cái, chúng rơi từ trên không xuống mặt đất, chân va chạm mạnh xuống khiến đất nứt toạc ra.

“Mạnh quá!” Mặc Sở Minh cau chặt mày nhìn ba con tang thi đối diện.

Hoàn toàn không giống con tang thi cấp 1 đầu tiên bọn họ gặp. Con tang thi kia dù đã cấp 1 nhưng chỉ mới đột phá cho nên lực lượng không thể so với ba con tang thi trước mặt này. Ba con tang thi, nhìn lướt qua có thể phát hiện giới tính và độ tuổi khi còn sống. Con bên tría là một đứa trẻ nam chỉ khoảng 10 tuổi, con tang thi bên phải là một người đàn ông trưởng thành, con tang thi thủ lĩnh là một con tang thi nữ. Có lẽ trước khi còn sống, đây là một gia đình cho nên ba con tang thi này mới luôn đi với nhau.

Từ cơ thể chúng, uy áp cao cấp không ngừng được phóng ra khiến cho người chưa tiến vào cấp 1 là Mục Hoằng và Mặc Sở Minh có chút đè nén khó chịu. Động tác của chúng tuyệt đối không hề cứng ngắc như tang thi bình thường, tốc độ di chuyển cực nhanh. Mỗi lần chúng rít gào là lộ ra hàm răng sắc bén đầy máu thịt đỏ tươi dính bên trên khiến cho tất cả mọi người trong đội ngũ không thể không tăng thêm vài phần cảnh giác lại cảm thấy vô cùng ghê tởm.

“Chu Nhi, chúng có dị năng gì?” Mục Hoằng dễ dàng cảm thấy ba con tang thi này rất khó đối phó, vì vậy lại quay sang Chu Nhi hỏi thêm một chút.

“Con bên trái là dị năng hệ phong, con bên phải dị năng hệ hỏa. Còn riêng con thủ lĩnh đứng ở giữa là song hệ dị năng kim thủy.” Chu Nhi cũng biết chút ít về mấy con tang thi này, vì thế cũng không giấu diếm, lập tức trả lời.

“Lại song hệ nữa sao? Đúng là phiền phức mà!” Minh Tu nghe thấy con tang thi thủ lĩnh sắp đột phá cấp 2 là song hệ dị năng, nhịn không được nhăn mặt.

Sao mà đội ngũ bọn họ… toàn gặp phải mấy thứ hiếm gặp được như thế chứ? Song hệ dị năng không phải rất trân quý sao? Sao đi một bước lại gặp một cái thế này? Có biết là song hệ dị năng rất khó đối phó không hả?

Có lẽ chắc tại vì đã gặp nhiều quá song hệ dị năng giả lẫn tang thi song hệ dị năng rồi nên cậu bé Minh Tu của chúng ta có cảm giác… song hệ dị năng gì đó ở trước đội ngũ bọn họ chẳng khác nào củ cải ven đường. Tùy tiện liền thấy được, khiến cho nó vốn cũng là song hệ dị năng giả chợt cảm thấy chả có cảm giác ưu việt gì hết!

“Minh cùng tiểu Tu lo con tang thi có dị năng hệ phong, tiểu Phong và Hoằng lo con tang thi có dị năng hệ hỏa.”

Dị năng hệ phong có tính chất tốc độ cao, chỉ sau dị năng tốc độ, giao cho dị năng hệ kim của Minh Tu là hợp lý nhất. Bởi vì hệ kim có thể tấn công diện rộng tầm xa. Hơn nữa, ngoại trừ dị năng hệ kim, Minh Tu còn là dị năng hệ tốc độ. Hệ phong nhanh thì nhanh thật, nhưng muốn so với hệ tốc độ… còn chưa qua cửa được đâu. Minh Tu rõ ràng là khắc tinh của con tang thi hệ phong kia mà. Mà Mặc Sở Minh ở bên cạnh trợ giúp bảo vệ không để cho Minh Tu không bị tấn công bất ngờ hoặc bị đánh lén.

Còn dị năng hệ hỏa thì mạnh ở tấn công, vậy thì để Mục Hoằng quấy nhiễu phân tán chú ý, dùng sức mạnh của dị năng cường hóa để tiêu hoa lực lượng của con tang thi kia, sau đó Hạ Kỳ Phong sẽ dùng dị năng hệ độc hoặc hệ ám để cản trở làm nó bị thương.

Không hề bị con tang thi thủ lĩnh có song hệ dị năng kia làm cho luống cuống, Nam Cung Lãnh Dạ rất nhanh phân tích tính chất dị năng để đưa ra quyết định, lập tức mở miệng chỉ huy.

“Được!!!” Đối với lời của Nam Cung Lãnh Dạ, mọi người trong đội ngũ không ai phản đối. Mặc Sở Minh cùng Minh Tu bước qua bên trái, Mục Hoằng và Hạ Kỳ Phong bước qua bên phải, muốn thu hút sự chú ý của con tang thi mà mình phải đối phó.

“Grừ, grào…” Hai con tang thi cấp 1 sơ cấp cũng rất dễ dàng bị trúng kế. Tang thi cao cấp cấp 1 tuy đã bắt đầu có chút trí thông minh thế nhưng cũng không thể nào tư duy phức tạp được như con người. Chúng giống như những con dã thú thì đúng hơn.

“Tiểu Phong, giữ nó lại!!!” Mục Hoằng thấy con tang thi hệ hỏa kia dùng tốc độ rất nhanh lao tới tấn công mình cùng Hạ Kỳ Phong, lập tức nắm tay xiết chặt lại. Hắn vận dụng tinh thần lực phát động dị năng, quát lên một tiếng rồi cũng lao lên.

“Dạ.”

Hạ Kỳ Phong đứng vững phía sau, đối với Mục Hoằng gật đầu. Ban nãy Cố Diệp Ninh đã chỉ dẫn cậu một chút về hai hệ dị năng, hiện tại được thực hành, Hạ Kỳ Phong có chút lo lắng mình làm không tốt, nhưng càng nhiều hơn chính là phấn khích. Phải rồi, giờ cậu là dị năng giả, cậu sẽ không làm mọi người vướng tay vướng chân nữa, cậu có thể sóng vai giúp đỡ mọi người chiến đấu với tang thi cao cấp.

“Ngưng!!!” Hai tay chắp lại, sử dụng dị năng hệ ám, ánh mắt của Hạ Kỳ Phong liếc nhanh về cái bóng của con tang thi hệ hỏa kia.

Lập tức cái bóng của con tang thi hệ hỏa kia tựa như bị thứ gì đó giữ chặt lại không thể di chuyển, làm cho con tang thi còn đang lao rất nhanh trong không trung bị ngưng lại, cả cơ thể đình trệ ngã rầm một cái xuống mặt đất lạnh băng.

Dị năng hệ ám chiêu thức sơ cấp nhất chính là Ám ẩn, dùng bóng tối để che giấu bản thân. Nhưng chiêu thức Ngưng này là một chiêu thức hệ ám được Hạ Kỳ Phong dựa vào chỉ dẫn của Cố Diệp Ninh mà nghĩ ra. Ám là bóng tối, là tất cả những gì thuộc về bóng tối. Cậu có thể sử dụng ám hệ dị năng để điều khiển cử động của những sự vật sống thông qua bóng của chúng.

Chiêu thức Ngưng này tuy nói qua thì đơn giản nhưng thực sự là một chiêu thức rất hữu dụng cũng cực ngoan độc trong chiến đấu. Chiến đấu là tranh đoạt sinh mệnh của nhau, ai mà biết được sau khi bị cố định không thể cử động trong vài giây tới vài phút thì mạng sống của mình có hay không bị đối thủ cướp mất.

“Chấn quyền!!!” Cấp bậc của con tang thi này cùng Hạ Kỳ Phong tuy ngang nhau nhưng Hạ Kỳ Phong mới tiến cấp, sẽ không giữ được lâu. Thế nhưng vài giây bị giữ lại cũng đủ để một chiến sĩ với kinh nghiệm chiến đấu lâu năm như Mục Hoằng đắc thủ.

Hắn vung tay lên, cơ bắp như được rót vào lực lượng, cuồn cuộn nổi lên. Đấm mạnh vào con tang thi đang nằm bẹp dưới đất, ruỳnh… cho dù đứng ở xa cũng có thể nghe thấy được tiếng xương cốt bị ép nét vụn kêu răng rắc. Xung lực quá mạnh khiến cho đất ở dưới người con tang thi cũng bị chấn tới nứt ra, lõm xuống, tạo thành một cái hố nông. Tuy hắn chưa đột phá được cấp 1 thế nhưng chiêu Chấn quyền này lần nào xuất ra cũng làm người khác không khỏi hoang mang e ngại.

“Tang thi khốn khiếp.” Nhìn con tang thi bị mình đánh cho co quắp nằm trong hố đất bị đánh nứt, cơ thể đầy máu me, có chỗ vết thương còn có dòi bọ, Mục Hoằng chán ghét cau mày. Mẹ kiếp, may mà Cố Diệp Ninh có hắn bao tay, nếu không hắn sẽ bị ghê tởm chết mất.

“Hoằng ca, lui lại, nó chưa chết đâu.” Hạ Kỳ Phong lấy con tang thi đang co quắp nằm yên bỗng lách cách lách cách run run cơ thể, lập tức hét to với Mục Hoằng.

Dù xương đã nát vụn nhưng với tang thi cũng chẳng hề gì, chúng hoạt động nào biết đau đớn. Hơn nữa tuy Chấn quyền là chiêu thức mạnh, nhưng dù sao vẫn bị chênh lệch cấp bậc. Mục Hoằng không thể trong một chiêu có thể giết chết được tang thi trên cấp mình. Con tang thi hệ hỏa này vì bị gãy vụn xương cốt mà lắc qua lắc lại đứng dậy, cái miệng của nó bị tán phá tới mất sạch và da thịt và môi, nhìn vô cùng khủng bố. Mục Hoằng cau mày, có cảm giác không tốt, mắng một câu, sau đó lập tức nhảy về sau, cách con tang thi một khoảng cách an toàn.

“Mẹ, đúng là nguy hiểm chết đi được. May mà tránh kịp!!!” Quả nhiên trực giác của bộ đội đặc chủng lâu năm luôn rất chính xác. Mục Hoằng vừa nhảy ra, ngay tức khắp từ miệng của con tang thi kia, một hỏa cầu đỏ rực phun ra, lao thẳng tới chỗ ban nãy hắn đứng.

“Độc cầu!”

Thấy con tang thi hệ hỏa muốn phun ra thêm một hỏa cầu nữa, Hạ Kỳ Phong đã nhanh hơn, chớp lấy thời cơ tạo ra một quả cầu độc màu tím đặc sệt toàn độc phóng về phía tang thi. Chất độc chạm tới da thịt của tang thi, phát ra tiếng ăn mòn xèo xèo kinh khủng, khiến cho tang thi cũng phải ré lên. Mỗi lần nó ré lên, những còn dòi trên cơ mặt lại rơi tả lả xuống, cảnh tượng vô cùng buồn nôn và kinh khủng.

Mà bên Mặc Sở Minh cùng Minh Tu phải chiến đấu cùng con tang thi trẻ con có dị năng hệ phong cũng bắt đầu. Dị phong quả thực rất nhanh, khiến cho Mặc Sở Minh không cách nào sử dụng được Roi nước để đánh trúng, chỉ có giao lại cho Minh Tu là dị năng hệ kim có thể tấn công tầm xa diện rộng. Y tạo ra một màn nước vây quanh Minh Tu để làm phòng bị không cho con tang thi có thể tấn công lén.

“Tốc độ nhanh quá, em có phương pháp nào không, tiểu Tu?” Thấy Minh Tu nãy giờ vẫn chưa ra tay, Mặc Sở Minh nghiêng đầu khẽ hỏi.

“Quan sát chút đã, em sắp bắt kịp được tốc độ cùng hành động của nó rồi.” Minh Tu cũng không nhìn ngược lại y, ánh mắt sắc bén chăm chú theo dõi con tang thi hệ phong đang không ngừng chạy qua chạy lại. Cơ thể của con tang thi kia cũng là trẻ con giống Minh Tu, tốc độ lại rất nhanh như vậy càng khiến cho người ta khó lòng nhắm chuẩn để đánh trúng được.

“Anh tạo màn nước bảo vệ em, an tâm tấn công.” Y tin tưởng Minh Tu cho nên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ tập trung duy trì màn nước quanh người nhóc con.

“Cảm ơn anh.” Gật gật đầu, nó mỉm cười.

Trước kia làm sát thủ, chỉ quan trọng hoàn thành nhiệm vụ cùng huấn luyện, mọi người cạnh tranh với nhau, không quan tâm tới sống chết của nhau. Có thể thân thiết như nó cùng Chu Nhi phải nói là rất hiếm có. Hiện tại được tận hưởng cảm giác động đội bên cạnh hỗ trợ quan tâm, Minh Tu rất vui cũng rất thích. Cho nên nó mới xin mọi người cho cô bé vào nhóm, ngoại trừ việc để nó tiện chăm sóc Chu Nhi ra thì còn là muốn để cô bé luôn khuyết thiếu tình cảm này cảm nhận được sự quan tâm cùng trợ giúp của hai chữ ‘đồng đội’.

“Bắt - được - mày - rồi!” Nhếch môi cười lạnh một cái, trong đáy mắt của Minh Tu lóe qua một tia sắc lạnh. Chân nhún một cái, thân hình nhanh chóng biến mất chỉ còn để lại tàn ảnh. Loáng một cái đã thấy nó xuất hiện áp sát con tang thi hệ phong kia.

“Grào!!!” Con tang thi hệ phong dường như cũng bị tốc độ của Minh Tu làm cho hoang mang, gào lên một tiếng, sử dụng dị năng hệ phong phóng vài lưỡi dao gió về phía nó.

“Kim hóa!” Minh Tu sử dụng dị năng hệ kim, biến hóa da thịt toàn thân trở thành kim loại. Những lưỡi đao gió sượt qua va vào da thịt của nó chỉ vang lên những tiếng leng keng, nhưng chẳng thể nào làm nó tổn thương chút nào.

Tiếp tục dùng tiếp chiêu thức khác của hệ kim, nó phóng ra vô số những đinh châm nhỏ, nhiều đinh châm tạo thành tựa như một màn mưa bao bọc con tang thi: “Kim vũ!”

“Tiểu Ninh, Chu Nhi.” Thấy đám Minh Tu, Mục Hoằng, Mặc Sở Minh cùng Hạ Kỳ Phong đang chiếm thế thượng phong, mà con tang thi thủ lĩnh kia đã không còn kiên nhẫn muốn ra tay, Nam Cung Lãnh Dạ nghiêng người quay đầu nhìn hai cô gái trong đội ngũ “Chúng ta cũng lên… thôi…” Càng về sau, thanh âm càng nhỏ dần mang theo kinh ngạc.

Nam Cung Lãnh Dạ nhìn Cố Diệp Ninh đang cúi gằm mặt, khắp người tỏa ra một khí thế chết chóc, nhịn không được cau chặt mày: “Tiểu Ninh, mèo con…?”

Lo lắng tới buột miệng gọi ra cả biệt danh mình chỉ thầm đặt trong lòng, anh sốt ruột đưa tay chạm vào vai của cô. Rốt cuộc… cô làm sao vậy?!

“Lãnh Dạ, Chu Nhi, con tang thi này, tôi muốn đích thân giết!” Từ từ ngẩng lên, trong đôi mắt màu bạc hiện tại xuất hiện một vòng đỏ rực tràn ngập lệ khí hận thù, Cố Diệp Ninh nhếch môi cười, nhưng nụ cười làm cho người ta không khỏi hoảng hốt sợ hãi.

“Tiểu Ninh, quá nguy hiểm!” Nam Cung Lãnh Dạ không rõ cô làm sao, sốt ruột phản đối. Sao tự nhiên lại thay đổi so với kế hoạch? Cố Diệp Ninh bị cái gì kích thích vậy? Con tang thi này sắp đột phá cấp 2, năng lực trên Cố Diệp Ninh, một mình cô chiến đấu là quá nguy hiểm. Anh tuyệt đối không thể đồng ý để cho cô làm bừa được.

“Anh không an tâm, có thể ở sau hỗ trợ, tôi không phản đối. Nhưng mà, tôi - muốn - đích - thân - giết - nó!!!” Nghiến chặt răng, cô cũng biết mình làm thế là nguy hiểm nhưng cô nhịn không được sát khí cùng hận thù của bản thân.

Cố Diệp Ninh lúc này chỉ cảm thấy có một ngọn lửa phẫn nộ đang phun trào trong lòng. Giết nó! Giết nó! Chính là nó, là nó, con tang thi nữ giới này chính là con tang thi đã giết chết các anh em của cô ở kiếp trước! Là con tang thi đã ra lệnh thi triều tàn sát các anh em của cô! Sau này nó là một con tang thi vương nắm giữ cả một vùng. Từ kiếp trước cô đã muốn báo thù thế nhưng lúc đó thân không còn có thể sử dụng dị năng, không thể làm gì được chỉ bất lực trơ mắt nhìn nó hoành hành.

Được, kiếp trước không có năng lực báo thù, Cố Diệp Ninh cô vô dụng. Như vậy thì, kiếp này đã gặp lại, cô cũng phải tính toán một phen, bắt con tang thi khốn khiếp này phải trả đủ.

“Nhưng mà…” Chu Nhi nhìn vẻ hận không thể lao ra chém giết của cô, lo lắng không thôi. Con tang thi chuẩn bị đột phá cấp 2 trước mắt có bao nhiêu nguy hiểm, Chu Nhi là người rõ nhất. Đang muốn mở miệng ngăn cản Cố Diệp Ninh lần nữa thì bị Nam Cung Lãnh Dạ ngầm lắc đầu ngăn lại, ra hiệu cô bé im lặng.

“Aiz ~ được rồi, tôi và Chu Nhi hỗ trợ ở sau, cô nhất định phải cẩn thận.” Anh thở dài, tiểu công chúa họ Cố này quả nhiên từ nhỏ tới lớn tính cách vẫn không thay đổi là bao. Nam Cung Lãnh Dạ hiểu rõ, cô là kẻ cố chấp, một khi đã quyết thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Hiện tại có nói nữa cũng vô ích mà thôi. Vì thế anh chỉ có thể bất lực lui một bước.

“Được.” Tiến lên một bước, đôi mắt chưa từng rời con tang thi thủ lĩnh kia, Cố Diệp Ninh nhàn nhạt đáp lời Nam Cung Lãnh Dạ.

Crắc… trong huyết quản, có cái gì đó đang sôi lên, theo sự phẫn nộ của cô gào thét muốn thoát ra…

Dị năng, bước đầu có thay đổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK