• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Huyên ca… anh, chưa chết?” Thanh âm của Cố Diệp Ninh run rẩy, nước mắt không ngừng trào ra, cũng không dám chớp mắt. Cô rất sợ, sợ rằng một khi bản thân chớp mắt thì người trước mắt này sẽ biến mất.

“Anh sẽ không biến mất nữa đâu, ngốc ạ.” Tĩnh Huyên dường như biết được suy nghĩ cùng sợ hãi của cô, tại trên trán cô hôn nhẹ một cái rồi khom người đặt cô xuống trên mặt đất “Ban nãy thực nguy hiểm có biết không. Súng đạn trên chiến trường không có mắt, sao em lại có thể thất thần như vậy?” Trong giọng nói ngoài trách cứ ra còn có cả lo lắng.

“Nhưng mà, tiểu Nha…” Cố Diệp Ninh nức nở nhìn về hướng tiểu Nha đang nằm dài chỗ kia.

Yêu thụ dường như có ý định muốn hấp thụ tiểu Nha thế nhưng không đạt được mục đích. Cô gái tên Chu Tề Sa kia luôn đứng ở phía trước dùng hỏa cầu để ngăn chặn tấn công tới từ yêu thụ. Chu Tề Sa dị năng cũng phải cấp 3, hỏa cầu đỏ rực phóng ra mỗi một lần chạm vào cành cây đều khiến cho lớp vỏ bọc bên ngoài của cành cây bị cháy đen thui, thậm chí còn có không ít cái bị nổ tung.

Mặc Sở Minh cũng không đứng một bên nữa trốn tránh không làm gì nữa. Y cầm lấy kiếm của Cố Diệp Ninh ban nãy ném đi, giống như bị kích thích mà khua loạn lên, thế nhưng cũng chém được không ít cành cây. Có hai người bọn họ bảo vệ, tiểu Nha tạm thời không sao, cũng tránh được một kiếp bị yêu thụ ‘xơi tái’. Chỉ có điều vết thương trên người nó cũng rất nặng, nằm vật tại đó thoi thóp, vô cùng đáng thương.

“Tiểu Nha sẽ không sao đâu, an tâm đi...” Tĩnh Huyên mỉm cười ôn nhu “Ninh nhi ngoan, ngồi ở đây chờ anh một chút rồi anh sẽ trở lại. Giờ, anh phải đi tính toán với một số người và một số vật.” Anh ta từ từ ngẩng đầu lên, ở trong đôi mắt đen láy vốn luôn lạnh nhạt hiện lên một tia sát ý rợn người.

“Huyên ca…” Cô của lúc này không còn vẻ cứng rắn giống bình thường, ngược lại mang theo một phần mềm mại ỷ lại. Vươn tay túm chặt vạt áo của Tĩnh Huyên, thanh âm thì thầm gọi tên của anh ta.

“Không sao đâu, anh cam đoan.” Xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, Tĩnh Huyên lần nữa thấp giọng thì thào.

“Buông cô ấy ra! Anh là ai?” Đúng lúc này một thanh âm trầm thấp, lạnh lùng mang theo nguy hiểm cùng cảnh cáo xuất hiện ở sau lưng ra của Tĩnh Huyên.

Nụ cười trên môi của Tĩnh Huyên biến mất trong một vài giây, thế nhưng sau đó lại lần nữa rất nhanh nhếch lên, một lần nữa khí chất ôn hòa lễ độ. Tĩnh Huyên quay người lại liền được một người thanh niên trẻ tuổi cao ráo đứng đó. Người kia mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần bò, phong cách thoải mái nhưng không che đi được khí chất bất phàm cùng cao ngạo trên người. Khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị mang theo sự lạnh lùng xa cách, đường nét hoàn mỹ như được điêu khắc. Trên cánh tay của đối phương, những tia lửa điện màu tím không ngừng chớp nháy, tỏa ra uy áp khiến người ta hít thở không thông.

“Nam Cung Lãnh Dạ?” Tĩnh Huyên nghiêng nghiêng đầu, tuy miệng thì dò hỏi nhưng giọng điệu đã chắc chắn mười phần.

Nam Cung Lãnh Dạ không giống Cố Diệp Ninh được Cố gia gia tộc giấu giếm thông tin rất kĩ, anh là thiên tài của Nam Cung gia tộc, là sự tự hào của Nam Cung gia tộc, là sự tâm điểm của giới thượng lưu. Cho dù thỉnh thoảng anh mới xuất hiện tại vài bữa tiệc thì các tờ báo cũng sẽ luôn tìm mọi cách để săn lùng thông tin về anh.

Với khả năng thấy qua sẽ không quên của Tĩnh Huyên lại cộng thêm với vẻ ngoài cực kì bắt mắt và thành tích nổi trội của Nam Cung Lãnh Dạ trong những năm qua, không muốn nhớ mặt mũi của vị Nam Cung đại thiếu gia này cũng thực khó nha...

“Anh là ai?” Nam Cung Lãnh Dạ không phủ nhận không trả lời, lặp lại câu hỏi ban nãy một lần nữa. Tuy nét mặt vô cảm xúc nhưng từ trong ánh mắt của anh, Tĩnh Huyên thấy được sự nóng nảy giận dữ pha lẫn cùng lo lắng đề phòng nhìn mình.

Tĩnh Huyên đang đánh giá anh, anh đương nhiên ngược lại cũng xem xét anh ta. Tư thế, phong thái, cử chỉ của Tĩnh Huyên rất chuẩn mực. Nếu như có người bảo Nam Cung Lãnh Dạ rằng người thanh niên trước mắt anh là một thiếu gia xuất thân từ một đại gia tộc nào đó thì anh cũng sẽ tin tưởng. Khuôn mặt còn rất đẹp trai, so sánh với Nam Cung Lãnh Dạ không thua kém dù chỉ một chút. Chẳng qua là nhìn khí chất của Tĩnh Huyên, người không biết nhất định sẽ cho rằng anh ta là người ôn hòa. Thế nhưng Nam Cung Lãnh Dạ đã từng được tôi luyện trong quân đội, làm sao có thể không nhận ra mùi nguy hiểm huyết tinh phảng phất trên người của anh ta.

“Chuyện này để chút nữa nói sau đi.” Không tức giận vì thái độ của Nam Cung Lãnh Dạ, Tĩnh Huyên nhún nhún vai, nụ cười nhàn nhạt lễ độ trên môi chưa từng thay đổi “Thực lực đã lên cấp 4? Vừa mới đột phá?” Nhíu nhíu mày quan sát anh một chút, anh ta hỏi “Tốt lắm, tôi cũng là dị năng giả cấp 4. Chúng ta hợp sức một chút, trước xử lý cái cây yêu quái kia đi đã.”

“Được.” Nhớ tới yêu thụ chút nữa hai lần hại Cố Diệp Ninh, lại còn khiến tiểu Nha bị thương, trên mặt của Nam Cung Lãnh Dạ như muốn ngưng tụ thành một tầng băng mỏng.

Anh quay đầu nhìn Mặc Sở Minh vẫn đang vận sức dùng kiếm của Cố Diệp Ninh chém đứt không ít cành cây, quát: “Minh, cậu đem tiểu Nha sang bên đây đi!”

“Được, tớ biết rồi!” Mặc Sở Minh lập tức nghe theo lời của anh. Y một tay cầm kiếm chém chém giết giét, một tay vác tiểu Nha. Tiểu Nha tuy khá nặng nhưng cũng không làm cho Mặc Sở Minh quá chật vật.

Chỉ vài chục giây, y đã bế được tiểu Nha chạy sang phía chỗ Nam Cung Lãnh Dạ đang đứng: “Tiểu Ninh, cô có sao không?”

Y không khỏi lo lắng nhìn Cố Diệp Ninh sắc mặt không tốt cho lắm, thần thái bồn chồn không yên. Cố Diệp Ninh là cô gái rất kiên cường, thế nhưng cứ đụng tới chuyện liên quan tới an nguy của người thân cùng tiểu Nha, cô lại thường xuyên rất dễ bị kích động. Mọi người trong đội ngũ cũng biết một ít về việc này, cũng biết trong việc này có uẩn khúc gì đó, tuy nhiên không dám dò hỏi thêm gì. Ai cũng sợ rằng nếu hỏi tới sẽ làm cho Cố Diệp Ninh đau lòng.

Thấy Mặc Sở Minh đã đem tiểu Nha tới, Nam Cung Lãnh Dạ lập tức dùng dị năng hệ không gian thiết lập một lồng bảo vệ trong suốt bao bọc lấy tiểu Nha, Cố Diệp cùng Mặc Sở Minh. Hiện tại anh đã là dị năng giả cấp 4, yêu thụ kia cho dù muốn phá vỡ lồng bảo vệ này thì cũng rất khó. Đột nhiên đột phá được cấp 4, Nam Cung Lãnh Dạ sau đó hoàn toàn cảm thụ được sức mạnh cuồn cuộn không ngừng trong cơ thể mình. Sức mạnh giữa dị năng cấp 3 và dị năng cấp 4, quả nhiên khác nhau rất nhiều.

Vị trí hiện tại mà bọn họ đang đứng khá là an toàn thế nhưng lâu lâu vẫn có cành cây của yêu thụ lia tới tấn công. Tiểu Nha bị thương nặng không nói, Cố Diệp Ninh tuy thân thể lành lặn nhưng hiện tại tinh thần bất ổn không thể để cô ra chiến đấu được. Chỉ để lại có một mình Mặc Sở Minh ở đây thì anh không an tâm. Cho nên chuyện thiết lập lồng bảo vệ là một việc bắt buộc phải làm. Anh không muốn một lần nữa nhìn thấy cô gặp nguy hiểm, kể cả bất chấp bản thân bị lộ ra dị năng thứ ba hệ không gian trước mặt một người ngoài là Tĩnh Huyên đi chăng nữa.

“…” Tĩnh Huyên thấy Nam Cung Lãnh Dạ dùng dị năng hệ không gian, trong đôi mắt đen lóe lên một tia kinh ngạc. Thế nhưng anh ta cũng không hỏi cái gì, chỉ lặng lẽ đứng một bên.

“Lãnh Dạ…” Cố Diệp Ninh từ lúc Mặc Sở Minh tới đã lao đến ôm chặt tiểu Nha. Cô ngẩng lên mờ mịt nhìn về phía Nam Cung Lãnh Dạ đứng cách mình một lớp màng trong suốt rắn chắc của lồng bảo vệ, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lời cứ như nghẹn lại trong họng.

“Không sao đâu, tiểu Nha nhất định sẽ không sao. Cô ngồi ở đây, chờ tôi ở lại, nhé?” Anh biết lúc này Cố Diệp Ninh đang rất loạn. Tiểu Nha quan trọng với cô thế nào, anh hiểu rõ hơn ai hết, cho nên anh lập tức nhẹ giọng đối với cô chấn an, sợ cô thương tâm quá độ.

Sự bất an của cô, cô có bí mật nào đó,… tất cả không phải là Nam Cung Lãnh Dạ không nhận ra. Chẳng qua anh muốn để cô dần tin tưởng mình, anh có rất nhiều kiên nhẫn để chờ tới lúc Cố Diệp Ninh tự mình chủ động kể cho anh nghe. Đây cũng là vì yêu thương cô, cho nên tôn trọng cô, tôn trọng riêng tư, tôn trọng tất cả thuộc về cô.

“Ừ…”

Có được sự chấn an từ Tĩnh Huyên cùng Nam Cung Lãnh Dạ, cuối cùng bàng hoàng trong lòng của Cố Diệp Ninh cũng được hạ thấp xuống một chút. Ỷ lại vào Tĩnh Huyên, chuyện này đối với cô mà nói chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Khiến cô ngạc nhiên hơn cả đó chính là… không ngờ bản thân mình lại tín nhiệm Nam Cung Lãnh Dạ như thế. Lời an ủi của anh vậy mà có thể ảnh hưởng được tới tâm tình mình.

“Tiểu Nha, mày sẽ không sao! Nhất định! Nhất định sẽ không sao!” Không ngại toàn thân tiểu Nha nhớp nháp toàn là máu, cô khom người ôm chặt nó vào trong lòng, giống như muốn cảm nhận nhịp thở cùng với sự sống của tiểu Nha.

“Ư…” Tiểu Nha thoi thóp dường như cũng cảm nhận được tâm trạng không tốt của chủ nhân, nó cọ cọ đầu vào tay cô, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại muốn dưỡng sức.

“Ninh nhi, em nếu có thuốc hoặc băng gạc gì đó, trước cứ tạm thời băng bó cho tiểu Nha trước đi.” Tĩnh Huyên nhìn về balo rất lớn mà Cố Diệp Ninh đeo sau lưng, mở miệng đề nghị. Không thể tiểu Nha tiếp tục mất máu. Vết thương có nặng thì chờ thêm một lát vẫn có thể cứu được. Nhưng nếu để mất máu quá nhiều, vậy thì lúc đấy rất phiền phức.

“A… đúng… đúng rồi, em phải băng bó cho tiểu Nha.” Lau đi nước mắt của mình, Cố Diệp Ninh dưới sự trợ giúp của Mặc Sở Minh, luống cuống lôi băng và thuốc cầm máu đã chuẩn bị sẵn ở trong balo ra, bắt đầu bận rộn để chữa vết thương cho tiểu Nha.

“Chăm sóc tiểu Nha và tiểu Ninh.” Nam Cung Lãnh Dạ chuyển tầm mắt nhìn Mặc Sở Minh, thấp giọng nhắc nhở.

“Cậu an tâm, tôi sẽ chăm sóc cho tiểu Nha và tiểu Ninh.”

Mặc Sở Minh kiên nghị gật đầu đáp lại. Hiện tại Nam Cung Lãnh Dạ thăng lên cấp 4, ắt hẳn đấu với yêu thụ sẽ không quá nguy hiểm và yếu thế hơn như trước. Chưa kể tới còn có Minh Tu và Hạ Kỳ Phong giúp đỡ nữa. Còn về phần hai người đột ngột xuất hiện là Tĩnh Huyên cùng Chu Tề Sa, Mặc Sở Minh có nghi hoặc cùng đề phòng nhưng cũng chưa nói thêm gì. Y biết phân biệt thời gian, bây giờ không phải là lúc để tra xét linh tinh.

Ban nãy từ xa y đã tinh nhạy thấy được, dường như anh chàng thanh niên điển trai trước mắt này cùng với Cố Diệp Ninh… rất thân thiết. Chắc hẳn là bạn bè của Cố Diệp Ninh?! Dù sao, có liên quan và nhận được tán thành của Cố Diệp Ninh, vậy thì ắt hẳn cũng không phải là người nhân phẩm tệ, tạm thời tin tưởng được. Hơn nữa thêm người trợ giúp trong lúc nguy khẩn cũng là một điều tốt.

Nhớ ra gì đó, Mặc Sở Minh nghiêng đầu nhìn về một hướng nào đó, trong mắt hiện lên giận dữ hừng hực: “Tí nữa giải quyết yêu thụ xong, đừng để cô ta trốn thoát, Dạ!”

Nam Cung Lãnh Dạ cùng Tĩnh Huyên liếc mắt về hướng Mặc Sở Minh nhìn tới, thấy được Cố Minh Tuyền đang bị cành cây của yêu thụ tấn công, chật vật vô cùng, toàn thân bê bết đầy máu. Nhưng mà giờ phút này mọi người nhìn cô ta, không có một ai thương cảm hoặc đồng tình với cô ta hết!

Ban nãy sau khi cô ta ngăn cản Mặc Sở Minh, thiếu chút nữa hại chết Cố Diệp Ninh thì đã bị Mặc Sở Minh đá sang một bên. Y đá văng cô ta xong còn tiện tay cho cô ta vài nhát kiếm trên da. Dù không phải vết thương trí mạng nhưng đều chém vào phần mềm, đảm bảo vừa đau vừa nhức lại chảy máu không ngừng, hiểm độc cực kỳ. Nói chung thì… Mặc Sở Minh cũng là người bao che khuyết điểm cực kỳ, Cố Minh Tuyền dám chạm vào đồng đội của y, y sao có thể để cô ta yên.

Nhìn thấy Cố Minh Tuyền một cái, trên người Nam Cung Lãnh Dạ cùng Tĩnh Huyên lập tức phát ra sát khí cùng uy áp. Uy áp của dị năng giả cấp 4 thực sự rất đáng sợ khiến người ta bị chèn ép tới thở không nổi, chưa kể tới ở đây lại còn có tới hai vị cùng phóng uy áp một lúc.

Uy áp sát khí lan tràn tứ phía, lập tức khiến cho yêu thụ cảm nhận được nguy hiểm. Từ trong gốc cây, nó phát ra một tiếng rít chói tai, xao động không ngừng, những cành cây rung lên, tấn công càng thêm mãnh liệt. Mà những người khác có mặt trong vườn đang chiến đấu với yêu thụ cũng bị uy áp do Nam Cung Lãnh Dạ cùng Tĩnh Huyên phóng tới làm cho hoang mang, ngưng trệ, toát mồ hôi lạnh.

Nhất là Cố Minh Tuyền, toàn bộ uy áp cùng sát khí của hai người Nam Cung Lãnh Dạ và Tĩnh Huyên đều tập trung hướng về phía của cô ta, cho nên cô ta là người bị chèn ép nhất. Cô ta theo bản năng hướng mắt nhìn về phía bên này, trong lòng càng thêm sinh ra oán hận cùng ghen tị với Cố Diệp Ninh. Có một Nam Cung Lãnh Dạ hoàn mĩ như thế bên người rồi, Cố Diệp Ninh dựa vào đâu mà hiện tại lại túm lấy được thêm một cao thủ vừa đẹp trai vừa có thực lực cao như vậy nữa cơ chứ?

Đáng nhẽ… hết thảy phải là của cô ta mới đúng!

“Dị năng giả cấp 4?” Mặc Sở Minh giật mình nhìn Tĩnh Huyên, không thể tin được người này thực lực ngang bằng với Nam Cung Lãnh Dạ.

Tĩnh Huyên cùng Nam Cung Lãnh Dạ rời mắt khỏi bóng dáng chật vật của Cố Minh Tuyền, hít một hơi tạm thời bình tĩnh lại xung động muốn giết người của mình. Lúc này quan trọng là đối phó với yêu thụ nguy hiểm trước. Cô nàng Cố Minh Tuyền nhãi nhép này… chờ tới lúc giết được yêu thụ rồi, bọn họ nhất định không để yên cho cô ta!

“…” Nam Cung Lãnh Dạ thâm trầm cúi đầu, tuy không nói gì nhưng Mặc Sở Minh biết anh đang cực kỳ phẫn nộ. Cố Minh Tuyền đắc tội với anh, sau này chắc chắn không có ngày lành!

“An tâm đi, cô ta thoát không nổi.” Tĩnh Huyên ngược lại mỉm cười nhàn nhạt, thanh âm vẫn bình thản như trước, thế nhưng không hiểu làm sao lại khiến cho Mặc Sở Minh rùng mình sợ hãi. Y nhìn ra được dưới khuôn mặt ôn nhu này là sự huyết tinh tới tàn khốc.

Người thanh niên này là ai? Vì sao có thể đứng cạnh Dạ mà không hề bị lép vế?

Nam Cung Lãnh Dạ dẫn theo Tĩnh Huyên cùng Chu Tề Sa đi tới phía Hạ Kỳ Phong, Minh Tu cùng Mục Hoằng và Chu Nhi đang chiến đấu cùng yêu thụ. Mấy người nhìn thấy Nam Cung Lãnh Dạ tới, Hạ Kỳ Phong vội vàng lao tên trước hỏi han: “Lãnh Dạ ca ca, Diệp tỷ tỷ không sao chứ?”

“Tạm thời không sao.”

Nam Cung Lãnh Dạ dứt lời một cái liền vung tay dùng dị năng không gian tạo một màn chắn vô hình bao bọc toàn bộ người trong đội ngũ lại cùng với thêm hai người Chu Tề Sa và Tĩnh Huyên. Tĩnh Huyên và Chu Tề Sa chủ động gia nhập muốn hợp tác tiêu diệt yêu thụ, thực lực của anh đã được tăng lên, cho nên anh cần phải bàn lại kế hoạch hành động với mọi người một chút. Màn chắn này có thể chống đỡ được tấn công của yêu thụ trong một lúc, đủ thời gian để mọi người nói chuyện.

“Chỉ có điều, tiểu Nha, nó… aiz ~” Nói tới tiểu Nha, Nam Cung Lãnh Dạ nhịn không được thở dài một hơi.

Nói tới tình cảm với tiểu Nha, anh hoàn toàn không thua kém Cố Diệp Ninh. Tuy ban nãy an ủi cô nhưng trong lòng anh cũng không dám chắc. Vết thương của tiểu Nha rất nặng, không biết có gắng gượng được không: “Tóm lại, giải quyết nhanh một chút rồi mau chóng trở về căn cứ tìm bác sĩ chữa cho tiểu Nha.”

“Được được…”

Mọi người trong đội ngũ cũng hiểu rằng nếu tiểu Nha mà có làm sao thì nhất định Cố Diệp Ninh sẽ bị đả kích tới mức tự trách bản thân, bởi vì tại cứu cô mà tiểu Nha mới bị thương. Mà mọi người đều yêu mến Cố Diệp Ninh, không có bất cứ một ai muốn cô phải chịu dằn vặt đau khổ. Cho nên giờ phút này, tất cả đều muốn mau chóng kết thúc để trở về trong căn cứ thành phố C tìm bác sĩ trị thương cho tiểu Nha, mong rằng tiểu Nha sẽ không có vấn đề gì.

“Đúng rồi, Nam Cung đại thiếu, mấy người này là?” Mục Hoằng đề phòng đưa mắt về hướng Tĩnh Huyên cùng Chu Tề Sa.

Hắn ban nãy còn bận chiến đấu, không theo dõi được toàn bộ như Mặc Sở Minh, cho nên không biết Tĩnh Huyên có mối quan hệ thân thiết với Cố Diệp Ninh. Đương nhiên đối với người xa lạ đột nhiên xuất hiện rồi tiếp cận bọn họ, Mục Hoằng sao có thể thả lỏng cảnh giác. Hơn nữa, lấy kinh nghiệm đã xông pha chiến trường một thời gian dài của Mục Hoằng mà nói, cho dù Tĩnh Huyên có trưng ra vẻ mặt ôn hòa vô hại thì hắn vẫn ngửi được một mùi máu tanh nồng nặc trên người anh ta. Kể cả Chu Tề Sa, huyết tinh lắng đọng trong đôi mắt của cô ta cũng không phải muốn giấu là giấu được.

Hai người mới tới này rất nguy hiểm, đây là nhận định của Mục Hoằng!

“…”

Hạ Kỳ Phong tuy không nói gì nhưng cũng âm thầm đánh giá hai người Tĩnh Huyên cùng Chu Tề Sa. Tất cả không để ý tới ánh mắt của Tĩnh Huyên và Chu Tề Sa từ lúc lại đây vẫn luôn đặt trên người của hai đứa nhỏ đứng sau cùng. Mà Minh Tu và Chu Nhi ngay giây phút thấy được Tĩnh Huyên và Chu Tề Sa, vẻ mặt bình tĩnh đã vỡ tan thành từng mảnh, trong mắt hai đứa hiện lên sự kích động vô cùng.

“Tĩnh Huyên ca ca, Sa tỷ tỷ!!!” Minh Tu lao tới ôm chầm lấy Tĩnh Huyên.

“Mẹ!” Chu Nhi thì lao tới ôm chầm Chu Tề Sa.

Nam Cung Lãnh Dạ: ( ̄. ̄;)!?

Hạ Kỳ Phong: (⊙v⊙)

Mục Hoằng: ( ಠ_ಠ )

Gì vậy? Minh Tu và Chu Nhi hình như quen hai cái người lạ mắt mới tới này?! Hơn nữa… Chu Nhi còn gọi cái cô nàng bốc lửa kìa là… mẹ sao?

Bọn họ vừa mới nghe nhầm có đúng không?

“Đã lâu rồi không gặp, hai đứa vẫn khỏe quá nhỉ?” Tĩnh Huyên lại không quá kích động như hai nhóc con, mỉm cười ôn nhu như trước xoa xoa đầu Chu Nhi và Minh Tu.

“Tiểu Chu Nhi đáng yêu của mẹ!!!” Chu Tề Sa thì ngược lại với Tĩnh Huyên, vui mừng ôm chầm lấy Chu Nhi “Con không sao! Tốt quá rồi, con không sao!!!” Cô ta hết xoa lại bóp, kiểm tra xem trên người Chu Nhi có vết thương nào không.

Chu Tề Sa kích động như vậy không phải không có lí do. Chu Nhi là đứa con cô ta thai nghén 9 tháng 10 ngày, như thế nào lại không yêu thương. Chẳng qua trước mạt thế xảy ra biến cố, khiến cho cô cùng Tĩnh Huyên và Alvin lạc mất Chu Nhi và Minh Tu. Nếu như hôm nay không gặp lại Chu Nhi ở đây thì chỉ sợ Chu Tề Sa đã nghĩ rằng cô con gái ngoan này của mình chết rồi.

Ban nãy không thấy được con gái do cô bé núp sau cơ thể to lớn như ngọn núi của Mục Hoằng. Hiện tại nhìn con gái lành lặn khỏe mạnh, Chu Tề Sa vui mừng tới chảy cả nước mắt, hoàn toàn quăng đi vẻ kiêu ngạo quyến rũ bình thường.

Tuy biết Minh Tu còn sống thế nhưng thấy Tĩnh Huyên không nhắc gì tới Chu Nhi, Chu Tề Sa cũng không dám hi vọng quá nhiều. Cái này thì cũng không thể trách Tĩnh Huyên, bởi vì ngay cả bản thân anh ta cũng không biết được Chu Nhi có trong đội ngũ của Cố Diệp Ninh. Chu Nhi là sau ngày đó rời khỏi thành phố D thì mới gia nhập vào đội ngũ của Cố Diệp Ninh. Vì vậy lúc thấy Chu Nhi, anh ta cũng khá bất ngờ, chẳng qua không thể hiện ra mà thôi.

“Các người quen nhau?” Nam Cung Lãnh Dạ híp mắt lại, nghi hoặc nhìn hai đứa nhỏ, hỏi.

“Tĩnh Huyên ca ca cùng với Sa tỷ tỷ là người thân của bọn em. Khi còn trong tổ chức sát thủ, là bọn họ chăm sóc bọn em.” Minh Tu nở một nụ cười rạng rỡ, kéo tay Tĩnh Huyên, giới thiệu anh ta cùng Chu Tề Sa với Nam Cung Lãnh Dạ.

“Đây là mẹ của em…” Chu Nhi kéo kéo vạt áo của Chu Tề Sa, ngước lên đối với Nam Cung Lãnh Dạ, Hạ Kỳ Phong và Mục Hoằng giải thích.

“Mẹ ruột?” Hạ Kỳ Phong há hốc mồm nhìn đại mỹ nhân nóng bỏng trước mắt, lắp bắp hỏi. Không phải chứ? Nhìn sao cũng chỉ mới hơn 20 một chút, thế nào mà sinh ra được Chu Nhi năm nay lên 7, 8 tuổi vậy?!

“Đương nhiên là mẹ ruột!” Mím mím môi, Chu Nhi trừng mắt nhìn cậu.

“Tĩnh Huyên ca ca… chú Alvin đâu?” Nhận ra Alvin không có mặt ở đây, Minh Tu nghiêng đầu hỏi, hiếm khi lộ ra vẻ mặt trẻ con thuần khiết.

“Chuyện này nói sau đi. Thời gian có chút gấp, vẫn nên giải quyết con quái vật cây kia trước đã.” Tĩnh Huyên cười cười không đáp mà lại uyển chuyển thay đổi chủ đề “Làm sao mới có thể tiêu diệt được con yêu quái cây này?” Anh ta quay sang nhìn Nam Cung Lãnh Dạ.

Thực lòng mà nói, Nam Cung Lãnh Dạ đối với Tĩnh Huyên trước mặt này hơi có chút bài xích. Khụ khụ khụ, đương nhiên anh không phải bởi vì Tĩnh Huyên trước đó thân thiết rồi còn ôm ôm ấp ấp Cố Diệp Ninh mà khó chịu đâu, chẳng qua chỉ là thấy Tĩnh Huyên này rất thâm trầm nguy hiểm nên không khỏi cảnh giác mà thôi. Nhưng anh không thể không tán thành ý kiến ‘tấn công nhanh, giải quyết nhanh’ của Tĩnh Huyên vào lúc này. Vì vậy, Nam Cung Lãnh Dạ đơn giản nói ra cách tiêu diệt yêu thụ cho Tĩnh Huyên và Chu Tề Sa.

“Gốc rễ của yêu thụ rất nhiều nhánh, ban nãy em đã tìm rất lâu mà không thể tìm ra được tinh hạch ở đâu!” Chu Nhi kéo kéo tay của Tĩnh Huyên.

“Thụ yêu này rất dai dẳng, rất đáng ghét, em dùng dị năng hệ kim tấn công bao nhiêu nó cũng có thể tái sinh lại. May mà em còn sở hữu dị năng tốc độ, bằng không nhất định sẽ bị nó vần cho mệt chết!” Nói tới đây, Minh Tu nghểnh cao cái đầu, như một đứa trẻ muốn chứng tỏ mà khoe khoang “Đúng rồi, Tĩnh Huyên ca ca, Sa tỷ tỷ, em với Tiểu Chu Nhi đều là cấp 3 đó nhé.”

“Hai nhóc đều là dị năng giả cấp 3? Song hệ tốc độ và hệ kim cùng hệ tinh thần?” Trong mắt của Tĩnh Huyên hiếm khi toát lên một tia tự hào, nhìn về hướng Minh Tu và Chu Nhi quan tâm hỏi “Khá lắm…”

“Giỏi lắm.” Chu Tề Sa cũng vui vẻ vỗ đầu hai đứa nhỏ.

“Ha ha…” Minh Tu và Chu Nhi nhịn không được sung sướng bật cười, hai cái đầu nho nhỏ lắc lư qua lại, vô cùng hưởng thụ tán thưởng của Tĩnh Huyên và Chu Tề Sa.

Nam Cung Lãnh Dạ và Mục Hoằng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đã có vài phần tin tưởng về mối quan hệ của Minh Tu và Chu Nhi đối với hai người Tĩnh Huyên cùng Chu Tề Sa. Hai người này vừa xuất hiện thì Minh Tu kiêu ngạo liền thu lại bản tính trở nên khiêm tốn hơn, Chu Nhi vốn mặt liệt ít lời cũng hoạt bát hẳn lên. Nếu không phải rất thân thuộc thì tuyệt đối sẽ không thể làm cho hai đứa nhóc luôn luôn cảnh giác đề phòng này thả lỏng bản thân tới vậy.

Từ lời của Minh Tu thì có thể đoán được hai người Tĩnh Huyên và Chu Tề Sa này xuất thân cũng là từ cùng một tổ chức sát thủ với tổ chức đã huấn luyện hai đứa nhóc kia. Với thân phận sát thủ, vậy Mục Hoằng đã có thể hiểu vì sao hắn lại cảm nhận được sát khí cùng huyết tinh chết chóc trong đáy mắt của Tĩnh Huyên và Chu Tề Sa.

“Tôi có một cách rất nhanh giải quyết yêu thụ.” Tĩnh Huyên lại trở về với chủ đề chính, anh ta quay sang nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, tủm tỉm cười “Chỉ cần sự hợp tác giữa tôi và anh mà thôi, Nam Cung đại thiếu gia.”

“A!!!” Hạ Kỳ Phong cùng Mục Hoằng không khỏi ngạc nhiên. Thật sự? Chỉ cần hai người Tĩnh Huyên cùng Nam Cung Lãnh Dạ hợp tác sao?!

“Ồ, nói thử xem.” Nam Cung Lãnh Dạ vô cùng chấn tĩnh, nhướng mày hứng thú hỏi.

“Thế còn bọn tôi thì sao đây, Huyên? Có cần hỗ trợ không?” Chu Tề Sa nhếch đôi môi đỏ mỏng, chớp chớp mắt đối với Tĩnh Huyên.

Đáng tiếc, vẫn như thường lệ, đại mỹ nhân ngay trước mắt cũng chẳng thể làm vẻ mặt của nhàn nhạt ôn hòa xa cách của Tĩnh Huyên biến đổi được: “Cô cùng những người khác không cần hỗ trợ gì cả. Giúp tôi… trông chặt một con chuột nhắt, để lát nữa tôi xử lý là được.”

“Đừng để cho cô ta nhân cơ hội chạy trốn được!” Ánh mắt anh ta lia về hướng Cố Minh Tuyền kia, khóe miệng tăng thêm một phần độ cong ác liệt.

.

.

.

Quách Phi cùng thuộc hạ nóng nảy nhìn về phía đám người Nam Cung Lãnh Dạ đang tập trung trong lồng chắn bảo vệ vô hình, trong lòng không ngừng gào thét. Cái gì vậy hả? Không phải vốn đang tham chiến sao? Tại sao giờ lại túm tụm hết một chỗ trong đó như thế? Để cho đám người thực lực yếu như bọn họ phải chật vật sống dở chết dở ở đây đối phó với cái con yêu quái cây này?

“Bọn họ làm cái gì vậy? Chẳng lẽ tính làm con rùa rụt cổ, bỏ mặc sống chết của chúng ta?” Một thuộc hạ bên cạnh Quách Phi tức tối vừa mở miệng oán trách vừa nghiêng người ngã vật ra đất tránh đi một đòn hiểm tới từ cành cây của yêu thụ.

“Chết tiệt!” Một người khác sắc mặt âm trầm thầm mắng.

Ban nãy có nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ toàn dị năng giả cao cấp thực lực mạnh nhảy vào tham chiến cùng, phân tán đi sự chú ý của yêu thụ, cho nên Quách Phi cùng với những thuộc hạ dưới chướng mới có được khoảng trống để giảm bớt áp lực trong lúc chiến đấu. Thế nhưng hiện tại, mấy người Nam Cung Lãnh Dạ kia lại túm tụm ở trong cái lồng bảo vệ trong suốt bí ẩn, mặc kệ sự tình bên ngoài, khiến cho yêu thụ mất đi một phần mục tiêu công kích, quay trở ngược lại chỉ tập trung tấn công về đám người họ. Quách Phi cùng thuộc hạ gấp gáp vội vàng chống lại những đòn hiểm tới từ yêu thụ tới mức sắp dùng hết sạch cả tinh thần lực rồi!

Quách Phi hiện tại trong lòng đã có được khẳng định của bản thân mình. Đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ này, cho dù thực lực mạnh tới thế nào đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không thể mời chào thu vào dưới chướng của Quách gia. Bằng không, một đám toàn những kẻ bất kham khó kiềm chế như vậy, không biết lúc nào sẽ nhảy lên trên đầu của Quách gia ấy chứ. Quá nguy hiểm!

Hơn nữa làm cho Quách Phi giận dữ cùng thất vọng hơn chính là Cố Minh Tuyền. Hành động đẩy Cố Diệp Ninh ban nãy của Cố Minh Tuyền, toàn bộ mọi người có mặt ở đây đều tận mắt nhìn thấy. Trong lúc chiến đấu kịch liệt mà cô ta vẫn còn có tâm đi mưu hại người khác, quả thực khiến người ta không khỏi sinh ra đề phòng cùng nghi kị. Sau này, ai còn dám ở chung một đội ngũ với cô ta? Làm đồng đội với cô ta?

Mà Cố Diệp Ninh bên trong đội ngũ kia hoàn toàn là một người cực kỳ có địa vị, có được lòng tôn trọng của tất cả các thành viên khác. Cố Minh Tuyền sau khi đẩy Cố Diệp Ninh một cái lại chẳng tính tới kết cuộc sau đó phải gánh chịu. Cho dù lúc này Cố Diệp Ninh đã thoát được nguy hiểm, thế nhưng các thành viên khác trong đội ngũ cũng đã ghi hận rồi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta. Đặc biệt là Nam Cung Lãnh Dạ!

Quách Phi là một người tinh ý và biết quan sát, anh ta có thể lờ mờ nhìn ra được tình cảm của Nam Cung Lãnh Dạ đối với Cố Diệp Ninh. Nếu không phải ‘thích’ thì Nam Cung Lãnh Dạ tính cách cao ngạo lạnh băng làm sao có thể đối tốt quan tâm săn sóc cho một người khác tới như vậy. Đụng ai không đụng, cố ý lại muốn hại chết người người ta yêu, Cố Minh Tuyền cũng đủ chán sống!

Hiện giờ, không cần nghĩ cũng biết được Nam Cung Lãnh Dạ hẳn là đã hận chết Cố Minh Tuyền rồi! Đồng thời… cũng hận lây sang cả Quách gia và Quách Phi. Giờ mà đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ để ý tới sống chết của Quách Phi cùng đám thuộc hạ của anh ta… mới - là - lạ!

“Khoan đã, bọn họ ra rồi!” Ngay khi Quách Phi còn đang xoắn xuýt suy nghĩ, một người thuộc hạ của Quách Phi phát hiện ra lồng không gian bảo vệ đã biến mất, kinh ngạc hô lên một tiếng.

Mọi người theo bản năng nhìn sang, đúng quả thực là lồng không gian bảo vệ đã biến mất. Chỉ thấy ngay sau đó, đám người Nam Cung Lãnh Dạ tách làm hai nhóm di chuyển. Một nhóm bao gồm Mục Hoằng, Minh Tu, Hạ Kỳ Phong, Chu Tề Sa cùng Chu Nhi. Bọn họ dùng tốc độ cực nhanh lao tới phía Cố Minh Tuyền đang bị cành cây yêu thụ đánh cho dở sống dở chết. Ngay sau đó, tiếng hét đinh tai nhức óc như kẻ điên của Cố Minh Tuyền vang lên khắp bốn phía.

“A a a a!!! Các người muốn làm gì? Mau tránh ra, không được đụng vào tôi! Đau quá!”

Hạ Kỳ Phong cùng Chu Tề Sa dùng chiêu thức dị năng tấn công cành cây của yêu thụ, Mục Hoằng bế Chu Nhi theo sát sau, mà Minh Tu lúc này đã sử dụng dị năng hệ tốc độ nhanh như chớp xuất hiện ở sau Cố Minh Tuyền. Nó không chút thương hoa tiếc ngọc đạp mạnh phần khớp gối của Cố Minh Tuyền, khiến cô ta nhanh chóng ngã sụp xuống. Còn chưa kịp phản ứng lại thì mái tóc dài của cô ta đã bị bàn tay nhỏ của Minh Tu kéo thật mạnh ra phía sau. Lực đạo mạnh tới mức làm cho cô ta có cảm giác da đầu đau vô cùng, tựa như muốn bị giật rách ra vậy.

“Đồ khốn khiếp! Dám hại Diệp tỷ tỷ sao? Đi chết đi!!!” Minh Tu tình cảm với Cố Diệp Ninh cực kỳ tốt, bênh vực có thừa. Mà bản chất tính cách nó cũng khá tàn bạo, hiện tại chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, không ngừng co chân đạp lên cơ thể của Cố Minh Tuyền.

“Đau, đau… đừng đạp nữa…” Cố Minh Tuyền lăn lộn muốn tránh nhưng không thoát được, chỉ có thể đau khổ gào thét van xin.

“Xử lý vừa tay, đừng để chết người.” Mục Hoằng bế Chu Nhi đứng ở bên cạnh quan sát, ánh mắt như băng nhìn Cố Minh Tuyền, không có một chút thương hại nào “Chút nữa Nam Cung đại thiếu còn muốn xử lý cô ả nữa.” Hắn lãnh khốc nhắc nhở Minh Tu, ngữ điệu giống như đang nhắc nhở đứa nhỏ rằng đừng có mạnh tay quá mà phá hỏng mất món đồ chơi.

Hãm hại đồng đội của hắn, đây là tối kỵ mà Mục Hoằng căm ghét nhất!

“Huyên lão đại cũng muốn xử lý cô ta!” Chu Tề Sa dùng hỏa cầu thiêu đốt cành cây của yêu thụ, híp mắt cười ma mị, cũng thuận mồm nhắc nhở.

“Em biết rồi.” Nam Cung Lãnh Dạ và Tĩnh Huyên muốn đích phân xử lý Cố Minh Tuyền, nó cũng không có gan dám tranh. Hiện tại chỉ là muốn nhân cơ hội tranh thủ xả giận một chút mà thôi. Ai bảo cô ta dám đụng vào Diệp tỷ tỷ của nó! Hừ! May mà Diệp tỷ tỷ không làm sao, nếu không… Minh Tu nhất định bằm thây Cố Minh Tuyền ra!

Mà trong lúc mấy người Minh Tu đang chế trụ Cố Minh Tuyền thì bên kia, hai người Tĩnh Huyên cùng Nam Cung Lãnh Dạ đã tiến sát vào khu vực cách gốc cây yêu thụ khoảng 10 mét. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái ngầm ra hiệu, Nam Cung Lãnh Dạ vọt lên trên trước, một loạt các lôi cầu được anh phòng ra, vây chặt gốc cây yêu thụ.

“Chết tiệt! Mau lui về sau!” Quách Phi bất chấp tất cả hét lên đối với thuộc hạ của mình. Mặc kệ bị mấy cành cây đâm trúng cũng mau chóng cùng đám thuộc hạ lùi ra phía sau. Mắt thấy một chuỗi lôi cầu của Nam Cung Lãnh Dạ xuất ra đang lơ lửng trên không trung, anh ta có một cảm giác cực kỳ bất an, không thể tiếp tục đứng quá gần.

Ruỳnh!!! Ruỳnh!!! Ruỳnh!!!

Từng tiếng nổ lớn vang lên, đất đá bay đầy trời, uy lực của vụ nổ lớn tới mức thổi quét tới bốn phía. Quách Phi cùng đám thuộc hạ đã lui ra sau thế nhưng vẫn bị thổi bay, đập dính hết cả vào góc tường. Mấy người Mục Hoằng cũng bị ảnh hưởng không kém, bên tai không ngừng ong ong kéo dài. Thế nhưng dù sao thực lực cũng không quá tệ, cho nên chỉ bị đẩy lùi về sau vài bước. Cố Minh Tuyền là khổ sở nhất, cô ta bị Minh Tu đẩy ra đứng mũi chịu sào, thực lực lại kém cỏi. Dư chấn ập tới khiến cô ta hộc ra ngụm máu đỏ tươi, sắc mặt tái nhợt tới dọa người.

“Mẹ nó, thực lực của Nam Cung đại thiếu đúng là quá kinh khủng!” Mục Hoằng nuốt nước miếng cái ực, nhìn về phía nơi bụi đất mù mịt. Thực lực cấp 4, đúng là mạnh tới hết chỗ nói! Riêng uy lực của lôi cầu cũng phải tăng lên gấp đôi so với khi anh còn cấp 3.

Bụi mù tán đi, lộ ra vô vàn những cành cây của yêu thụ đều đã bị chuỗi lôi cầu của Nam Cung Lãnh Dạ oanh tạc tới cháy rụi. Hai bóng lưng cao ngất thon dài của Nam Cung Lãnh Dạ cùng Tĩnh Huyên vẫn đứng thẳng ngay ngắn, ngoại trừ tóc có chút rối loạn ra thì dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ.

Yêu thụ bởi vì đợt tấn công tàn bạo bằng lôi cầu của Nam Cung Lãnh Dạ làm cho tổn thương nặng nề. Nó giống như phát cuồng, từ gốc cây phát ra tiếng rít gào, điên cuồng tái sinh lại những cành cây, muốn dùng cành cây để giết chết kẻ đã làm mình đau đớn.

Anh không chút nao núng nhìn thẳng vào nó, bàn tay giơ thẳng lên trên trời. Giữa lòng bàn tay mở ra, một quả cầu màu đỏ rực đột ngột xuất hiện, sau đó dùng tốc độ rất nhanh bành chướng mở rộng. Năng lượng bị quả cầu đỏ kia hút vào khiến cho không gian xung quanh trở nên vặn vẹo. Ngay cả đám người Mục Hoằng đứng cách xa cũng vẫn có thể cảm nhận được từng luồng từng luồng nguyên tố đang bị quả cầu đỏ kia hấp thụ.

Cho tới khi hấp thụ đủ lượng, quả cầu rung lên một cái, bắn ra một luồng sáng mạnh trực diện hướng thẳng về phía gốc thân cây của yêu thụ. Tựa như một tia laze mang theo lực sát thương cực lớn, rầm một cái, gốc thân cây của yêu thụ lập tức bị nổ thủng mất một phần ba. Tiếng ré thảm thiết xuất phát từ yêu thụ khiến người ta đinh tai nhức óc, nhịn không được mà phải bịt chặt tai vào.

“Hỏa trụ.” Thanh âm của Nam Cung Lãnh Dạ vang lên, nhẹ tênh nhưng đầy hàn ý “Tới lượt anh.” Nói rồi đánh mắt về hướng Tĩnh Huyên đứng ở sau. Nhiệm vụ của anh là oanh tạc cành cây cùng gốc cây của yêu thụ, nhân cơ hội nó tái sinh, tạo ra một khoảng thời gian trống để Tĩnh Huyên hành động. Hiện tại anh đã hoàn thành, vì vậy giờ là tới lúc Tĩnh Huyên ra tay.

“Làm rất tốt.” Tĩnh Huyên híp híp mắt cười, trong mắt hiện lên một tia sáng tán thưởng. Nam Cung Lãnh Dạ này ra tay đúng là vừa chuẩn mà lại vừa ngoan độc, chỉ cần hai chiêu đã hoàn thành xong nhiệm vụ, tiết kiệm được không ít thời gian so với dự tính. Dù chỉ mới tiến cấp 4, thế nhưng khả năng sử dụng và khống chế dị năng cực kỳ thuần thục.

Nếu Nam Cung Lãnh Dạ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Tĩnh Huyên đương nhiên không thể để bản thân yếu thế hơn. Anh ta nhắm mắt lại, ở trên người phát ra một luồng khí màu vàng thần thánh nhè nhẹ vờn quanh, vạt áo cùng với tóc mái khẽ bay lên. Hình ảnh xinh đẹp mà thoát tục khiến cho mọi người không khỏi ngơ ngẩn.

Thế nhưng hành động tiếp theo của Tĩnh Huyên đã làm cho tất cả chấn kinh, cách mà anh ta ra tay hoàn toàn không hề ôn nhu nho nhã như anh ta bày ra ngoài mặt.

Luồng sáng vàng kia từ từ biến mất, Tĩnh Huyên nhắm mắt lại, co chân trái lên, đạp một cái xuống nền đất mình đang đứng. Vài giây ngắn ngủn trôi qua, mọi người vẫn chưa hiểu động tác đạp chân kia của Tĩnh Huyên có ý nghĩa gì thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng động cực khẽ, sau đó là tiềng ruỳnh ruỳnh giống như có gì đó đang bị đập phá đuổi tới dồn dập. Kế tiếp đó chính là một cơn địa chấn khủng khiếp bất ngờ xuất hiện khiến cho tất cả mọi người không kịp chuẩn bị gì, toàn thân chao đảo. Có người không đứng vững được đã lập tức ngã nhoài trên mặt đất.

“Chuyện… chuyện gì thế này?” Hạ Kỳ Phong hốt hoảng. Dưới mặt đất rung động mãnh liệt khiến cho cậu cảm giác đứng trên đất bằng còn khó hơn cả nhảy trên lò xo.

“Là dị năng của Tĩnh Huyên.” Chu Tề Sa có lẽ là người duy nhất có chuẩn bị, thế nhưng cũng rất khó khăn đứng thẳng được. Cô ta nheo lại đôi mắt phượng xinh đẹp, nhìn về hướng Tĩnh Huyên hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì bởi địa chấn, thản nhiên đứng tại nơi xa xa.

“Dị năng của Tĩnh Huyên ca ca?” Chu Nhi được Mục Hoằng bế, vì vậy cũng coi như bị ảnh hưởng ít nhất, quay đầu sang khó hiểu nhìn Chu Tề Sa.

Địa chấn từ từ giảm dần giảm dần, sau khoảng vài chục giây thì mới kết thúc. Mặc dù cơn địa chấn này xuất hiện mau mà kết thúc cũng mau, thế nhưng khiến cho hầu hết những dị năng giả ở đây phải hốt hoảng chao đảo tới chật vật. Mọi người âm thầm thở phào một tiếng, lại hoàn toàn không biết rằng đó chỉ là bắt đầu.

“Lùi ra sau một chút. Tốt nhất là tới sát phía kia!”

Chu Tề Sa là người biết rõ nhất về dị năng của Tĩnh Huyên, cô ta lôi kéo mọi người đứng bên cạnh chạy về phía Cố Diệp Ninh, Mặc Sở Minh và tiểu Nha đang được lồng bảo vệ bao bọc cẩn thận. Kể cả ban nãy địa chấn mạnh vậy cũng không hề gây ra ảnh hưởng gì tới khu vực hai người một thú ở bên trong đó. Tĩnh Huyên tuyệt đối sẽ không để phạm vi tấn công lan tới chỗ của Cố Diệp Ninh. Chu Tề Sa thông minh nắm được điểm mấu chốt này, cho nên cô ta biết… chắc chắn phải bám chặt Cố Diệp Ninh thì mới không bị thương tổn gì.

Địa chấn vừa kết thúc, crắc, từ đỉnh mũi chân của Tĩnh Huyên, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt nhỏ. Vết nứt nhỏ kế tiếp nhanh chóng kéo dài không ngừng, lan rộng ra, tạo thành hình như một mạng nhện khổng lồ. Sau đó… một đợt địa chấn còn mạnh hơn cả lần địa chấn trước không tiếng động ập tới. Ầm ầm ầm, mặt đất bị rung lắc rồi nổ tung, đất bị cắt thành từng mảnh từng khối lớn sứt sẹo, sụp mạnh xuống, khói bụi mù mịt, cảnh tượng cực kỳ hung tàn.

“Thổ chấn.” Tĩnh Huyên vẫn như cũ trưng ra nụ cười ôn hòa, trái ngược lại với hình ảnh khói bụi mù mịt, thiên địa chao đảo ngay ở xung quanh mình.

“Dị năng giả hệ thổ?”

Nam Cung Lãnh Dạ thấy mặt đất đột ngột vỡ tung, đất đá sụp xuống, trên khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ giật mình hiếm có. Nhún chân một cái tung người nhảy lên, anh dùng những tảng đá bị bắn bay lên khỏi mặt đất làm điểm tựa, nhảy về hướng bên trên bờ tường tại khu vực an toàn không bị lan tới. Anh trước đó cũng không rõ dị năng của Tĩnh Huyên là gì cho nên hoàn toàn cũng không dự đoán được chiêu thức Tĩnh Huyên xuất ra lại hung tàn tàn phá tới mức độ này.

Tên này không nhắc nhở mình trước, rõ ràng là muốn chỉnh mình! Anh căm tức híp mắt lạnh lùng nhìn về Tĩnh Huyên ung dung nhàn nhã. Nghĩ tới mình chút nữa bị thương vì Tĩnh Huyên, sắc mặt Nam Cung Lãnh Dạ đen xì lại.

“Sa hóa.” Hoàn toàn không e sợ ánh mắt sắc bén của Nam Cung Lãnh Dạ, Tĩnh Huyên nhếch môi cười khẩy một cái, lại vung tay tiếp tục phun ra hai từ.

Từng khối lớn đất đá bị nổ tung tới toán loạn đột nhiên loạt xoạt vài cái liền phân tán thành những hạt cát nhỏ. Đất bị biến thành cát càng lúc càng nhiều, lượng cát nhanh chóng tăng lên một cách chóng mặt, kế tiếp một vùng trong vườn của sở nghiên cứu này đã bị chiêu Sa hóa của Tĩnh Huyên hoàn toàn biến thành một khoảng cát trắng.

Vì đất hóa thành cát, cho nên lập tức toàn bộ phần gốc rễ ẩn sâu dưới lòng đất của yêu thụ liền bại lộ trước mắt của Tĩnh Huyên, không để sót bất cứ một nhánh nhỏ nào. Tinh hạch của yêu thụ rất lớn, to phải bằng hai bàn tay của người trưởng thành, lại luôn phát ra một ánh sáng màu lục nhàn nhạt, liếc mắt một cái liền dễ dàng tìm ra. So với dùng tinh thần lực dò tìm từng gốc rễ một của Chu Nhi, biện pháp này của Tĩnh Huyên quả thực nhanh chóng hơn rất nhiều.

“Hệ sa? Song hệ dị năng?” Tới lúc này, Nam Cung Lãnh Dạ không thể không kinh ngạc về dị năng của Tĩnh Huyên. Anh đứng ở trên bờ tường, quan sát hết thảy. Quả nhiên đúng như anh dự đoán, Tĩnh Huyên này thật sự là một đối thủ cực kỳ đáng gờm. Không hổ là xuất thân sát thủ, tốc độ thân thủ hoàn toàn chẳng thua kém gì anh.

Tên Tĩnh Huyên này sẽ không có ý đồ gì với mèo con của anh đấy chứ?

Vùng cát trắng này của Tĩnh Huyên nhìn thì bình thường nhưng thực tế nó chẳng khác nào một đầm lầy khô. Người đi lên trên không cẩn thận nhất định sẽ bị cát lún chôn vùi. Giống như Nam Cung Lãnh Dạ có thân thủ tốt nên tránh được nguy hiểm thì không sai chứ đám người Quách Phi thì không được tốt như vậy. Đã có không ít người bị đất đá đè trúng, bị cát lún rơi sụp xuống rồi biến mất không còn tăm hơi.

Thế nhưng Tĩnh Huyên là người tạo ra vùng cát trắng này, đương nhiên anh ta không bị ảnh hưởng hay thương tổn gì. Anh ta cứ như vậy, nhẹ nhàng lướt nhanh trên mặt cát, hướng về phía tinh hạch của yêu thụ.

“Tìm được rồi!” Động tác thật nhanh rút ra con dao quân dụng nhét ở cổ chân, Tĩnh Huyên vung lên muốn chặt đứt liên kết giữa tinh hạch với rễ cây của yêu thụ.

Yêu thụ này lớp vỏ bảo vệ bên ngoài có bao nhiêu cứng thì liên kết giữa tinh hạch và rễ cây có bấy nhiêu mỏng. Dù là dao cùn, chặt vào nhát cũng có thể cắt đứt được liên kết chứ đừng nói tới dao chuyên dụng mà Tĩnh Huyên đang nắm trong tay. Chỉ có điều anh ta cũng không đơn giản có thể thực hiện được mục đích ngay. Yêu thụ nhận ra ý đồ của Tĩnh Huyên, điên cuồng nổi giận, bất chấp bản thân vẫn chưa tái sinh xong, dùng toàn lực tấn công về hướng anh ta.

“Nam Cung Lãnh Dạ!” Tĩnh Huyên không lo lắng, hét lên tên của Nam Cung Lãnh Dạ. Thỏa thuận ban đầu chính là Nam Cung Lãnh Dạ tấn công yêu thụ, còn anh ta lo phần tìm ra vị trí của tinh hạch và chặt đứt liên kết. Cho nên, lúc anh ta đang chặt đứt liên kết, Nam Cung Lãnh Dạ phải có trách nhiệm ngăn lại mọi hành động quấy phá của yêu thụ.

“Được rồi.” Người thông minh nói chuyện không cần nhiều lời, Nam Cung Lãnh Dạ hiểu ý, lập tức xuất ra vài hỏa cầu đối chọi lại với cành cây của yêu thụ. Mặt khác, anh đồng thời dùng dị năng hệ không gian tạo lồng bảo vệ cho Tĩnh Huyên.

Keng! Chém xuống tới phát thứ hai, cuối cùng liên kết giữa tinh hạch của yêu thụ và rễ cây của yêu thụ liền bị Tĩnh Huyên chém đứt xuống. Yêu thụ bị mất đi sinh mạng, đau đớn điên cuồng, thanh âm gào rít như muốn xé rách màng nhĩ người ta. Những cành cây như xúc tu của nó không ngừng lay động trong không khí, tựa như muốn níu kéo lại sinh mạng đang dần xói mòn mất đi của mình. Nhưng tinh hạch đã mất, nó không còn cách nào khác.

Lớp vỏ cây bên ngoài giống như sáp nến nứt thành từng mảng từng mảng rơi xuống cát, gốc yêu thụ to lớn cũng dùng mắt thường co rút hèo quắt lại. Tất cả diễn ra quá nhanh, yêu thụ cứ như vậy chết đi, để lại một bãi chiến trường tàn khốc.

“Anh là song hệ dị năng giả?” Nam Cung Lãnh Dạ cao ngạo đứng từ trên bờ tường nhìn xuống Tĩnh Huyên một thân thong dong, tay cầm tinh hạch, chân nhẹ nhàng dẫm bước trên mặt cát. Thanh âm của anh lạnh nhạt, trên mặt cũng vô vị không cảm xúc.

“Không có, tôi là đơn hệ dị năng giả.” Tĩnh Huyên ngẩng lên, híp mắt cười nhàn nhạt, thanh âm ôn nhu lễ độ “Dị năng hệ thổ biến dị.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK