Trong mạt thế, con người bắt buộc phải thích nghi với hoàn cảnh thời thời khắc khắc phải chiến đấu, phải dành giật lương thực, phải tăng mạnh thực lực, mỗi một ngày trôi qua đều có không biết bao nhiêu đoàn đội được sinh ra và bao nhiêu đoàn đội bị giải tán hoặc diệt đoàn trong lúc làm nhiệm vụ. Bởi vậy, tòa nhà đăng ký đoàn đội không lúc nào không người ra kẻ vào.
Thời điểm Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Cố Diệp Ninh đi tới nơi này, vừa bước chân vào cửa đại sảnh, bên trong vốn đang hỗn loạn ồn ào đột nhiên im bặt. Những người ở trong đại sảnh không khỏi dừng lại hành động của mình, chuyển ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng của hai người mới xuất hiện.
Một vài người bị ngoại hình xuất sắc của cả hai làm cho thất thần; mà một vài người khác có địa vị và thế lực không thấp trong căn cứ, đều nhận ra được Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh, bị thân phận của hai người họ dọa cho một trận.
Vốn bởi vì hành động trong bữa tiệc ngày hôm qua, đã có không ít người âm thầm phán đoán về mối quan hệ giữa Nam Cung đại thiếu gia cùng Cố tam tiểu thư. Tuy nhiên, ngày hôm nay một lần nữa tận mắt chứng kiến hai vị này đi chung với nhau, mọi người trong nhất thời vẫn không khỏi hoang mang hỗn loạn.
Hai người này rốt cuộc quen biết nhau như thế nào vậy? Sao trước giờ chẳng có chút thông tin tin tức gì? Nam Cung gia tộc với Cố gia gia tộc, chung quy hai gia tộc lớn này, đang có âm mưu gì???
“Lãnh Dạ, bọn họ làm sao vậy?” Cố Diệp Ninh phát hiện không khí thực bất thường, không khỏi khẽ nhíu mày, quay đầu thấp giọng hỏi Nam Cung Lãnh Dạ đang đứng bên cạnh.
“Tôi nghĩ, bọn họ phản ứng như vậy, hẳn là đã đoán được ít nhiều về thân phận của chúng ta, cho nên mới bị dọa mà thôi. Không cần để ý tới bọn họ làm gì.” Nam Cung Lãnh Dạ cong khóe môi, giải thích cho cô. Thái độ của anh vô cùng bình thản, không có chút luống cuống gì khi thân phân bị phát hiện. Dù sao ngay từ đầu, anh cũng đã không có suy nghĩ che giấu.
Ở căn cứ thủ đô này, mọi người tuy bị phân chia thành khu vực ngoại thành, khu vực cấp 1, khu vực cấp 2 và khu vực cao cấp, thế nhưng có bất cứ tiếng gió nào ở khu vực cao cấp, các khu vực còn lại đều có thể nghe ngóng được. Việc Cố gia náo loạn với Đoan Mộc gia ngày hôm qua, có muốn che giấu cũng chẳng che giấu được.
Mà thân phận cùng diện mạo của Cố Diệp Ninh đương nhiên cũng đã được lan rộng ra khắp toàn căn cứ, khiến cô trở thành một nhân vật ‘nổi tiếng’ bất đắc dĩ. Hiện tại cô lại xuất hiện chung với một nhân vật ‘nổi tiếng’ khác là Nam Cung Lãnh Dạ, không gây chú ý mới là lạ đấy!
“Ừ.” Nhận được đáp án thắc mắc, cô gật đầu, xong cũng không hỏi thêm gì nữa. Từ nhỏ tới lớn luôn luôn bị người khác nhìn chằm chằm, Cố Diệp Ninh bày tỏ… cô đã quen rồi. Rất nhanh liền có thể xem nhẹ những tầm mắt nóng rực đang hướng về phía mình, cô tự nhiên tiếp tục nói chuyện với Nam Cung Lãnh Dạ.“Lãnh Dạ, anh nói xem, chúng ta nên đặt tên đoàn đội là gì?”
“Cái này… tôi cũng chưa nghĩ tới. Cô có ý kiến gì không?” Hai người vừa đi về hướng quầy đăng ký đoàn đội, vừa bàn luận. Theo như bọn họ được biết, mỗi đoàn đội ở căn cứ thủ đô này khi đăng ký đều phải đăng ký một cái tên riêng biệt.
“Tôi đặt tên tệ lắm đó.” Cô nhanh chóng lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, tỏ ý đừng đùn đẩy nhiệm vụ đặt tên này cho mình.
Trước quầy đăng ký đoàn đội, có một đoàn người khá dài đang đứng chờ tới lượt. Cả đoàn người dài như vậy, đứng thành từng tốp từng tốp riêng rẽ với nhau, xem ra mỗi tốp đều là những đoàn đội mới sắp sửa được ‘ra đời’. Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh rất lịch sự nối tiếp xếp hàng không chen ngang, tiếp tục suy nghĩ xem nên đặt tên cho đoàn đội sắp đăng ký của mình là gì.
Cả hai hoàn toàn không biết sự xuất hiện của mình đã gây cho những người đang đứng trong hàng tâm trạng cùng cảm xúc như thế nào. Từ thanh âm xì xào bốn phía xung quanh, đám người kia đã biết được hai vị đây chính là thiếu gia tiểu thư của hai gia tộc Nam Cung gia cùng Cố gia. Hu hu hu hu… đứng cạnh ‘danh nhân’ kiểu này, quả thực khiến cho đám thường dân bọn họ đây áp lực vô cùng mà!!!
Có người vốn cũng tính toán đi tới tiếp cận Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh, thế nhưng lại bị vẻ ngoài lạnh lùng của Nam Cung Lãnh Dạ dọa cho không dám động đậy. Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh liền tới lượt của hai người.
“Xin hỏi… hai vị đây… muốn đăng ký đoàn đội sao?” Thấy đôi nam thanh nữ tú vừa tiến tới trước quầy đăng ký của mình, nữ nhân viên gương mặt thanh tú đang ngồi chờ không khỏi toát mồ hôi. Cô nàng lắp bắp mãi mới nói hỏi câu, trong lòng áp lực không thôi, chỉ sợ bản thân nhỡ gây ra điều gì đắc tội tới hai vị ‘danh nhân’ này.
“Phải.” Nam Cung Lãnh Dạ gật đầu ngắn gọn đáp.
“Cho hỏi… đoàn đội tên là gì? Có bao nhiêu thành viên? Đội trưởng cùng đội phó là ai?” Cô nhân viên máy móc lặp lại câu hỏi, ánh mắt nhìn hai người trước mặt mang theo mê hoặc cùng ngây ngốc. Được rồi, con gái thích ngắm mỹ nam, điều này không hề sai! Thế nhưng vì cái gì, hiện tại tới cả mỹ nữ, cô ta cũng thích ngắm vậy?!!!!
“Đội viên, ừm… cô cứ ghi bốn người vào đi. Có anh ấy là Nam Cung Lãnh Dạ, tôi là Cố Diệp Ninh, thêm hai người nữa là Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng.”
Cố Diệp Ninh chỉ vào Nam Cung Lãnh Dạ, sau đó lại chỉ vào mình, liệt kê thêm tên của hai người Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng. Còn Chu Nhi, Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu, cô phải trở về hỏi qua xem bọn nhỏ có muốn gia nhập không đã rồi lại bổ sung sau: “Đội trưởng là Nam Cung Lãnh Dạ, còn đội phó thì là… Mặc…”
“Đội phó là cô ấy.” Thấy Cố Diệp Ninh muốn để Mặc Sở Minh làm đội phó, Nam Cung Lãnh Dạ lập tức cắt ngang “Đoàn đội lấy tên là Dạ Ninh đi.”
Đoàn đội này thành lập, kỳ thực Nam Cung Lãnh Dạ cũng có vài phần tâm tư riêng. Anh muốn bản thân làm đội trưởng còn để Cố Diệp Ninh làm đội phó. Thứ nhất, như vậy sẽ cân bằng được thế lực, để cho cả người của Nam Cung gia lẫn người của Cố gia đều có địa vị cùng quyền lực trong đội ngũ. Tuy anh biết là Cố Diệp Ninh cùng những người khác sẽ chẳng để tâm gì đâu, nhưng chung quy vẫn phải chú ý đề phòng, không để cho người khác có cơ hội ly gián.
Thứ hai, đoàn đội này được thành lập ra, anh muốn coi nó như một đứa con tinh thần của bản thân mình cùng Cố Diệp Ninh. Anh là đội trưởng, nhận trách nhiệm chỉ huy cùng gánh vác toàn bộ đoàn đội, giống như một người cha. Mà Cố Diệp Ninh làm đội phó, không chỉ có thể cùng anh kề vai sát cánh, mà còn nhận nhiệm vụ chăm lo chỉnh đốn đội ngũ như một người mẹ.
Tuy Nam Cung Lãnh Dạ biết, đây chỉ là tưởng tượng của bản thân mình, nhưng điều này vẫn khiến cho anh rất vui sướng.
“Dạ Ninh?” Không thể ngờ được, Nam Cung Lãnh Dạ lại quyết định đặt cái tên này.
“Ừ, Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh.” Thấy cô ngạc nhiên, anh chỉ cười cười, nói “Đây là đoàn đội do tôi và cô thành lập mà.”
Hành động ghép tên một cách ấu trĩ như vậy, có lẽ chỉ có học sinh tiểu học mới làm, vậy mà hiện tại, Nam Cung đại thiếu lại không chút áp lực noi theo. Chung quy, người ta khi yêu vào, dù bình thường trí thông minh có cao tới đâu, cũng sẽ có nhiều lúc trở nên ngớ ngẩn.
“Ừm. Tùy anh…” Hai má có chút đỏ bừng lên, Cố Diệp Ninh không hiểu vì sao khi nghe thấy cái tên ‘Dạ Ninh’ này, lại cảm thấy xấu hổ.
“Khụ, được được, để tôi ghi thủ tục cho hai người.” Không khí quá mức hường phấn, khiến cho cô nhân viên cũng nhịn không được ho khan, vội vội vàng vàng ghi chép làm thủ tục.
Cô nhân viên cũng thức thời không hề thắc mắc về chuyện vì sao đoàn đội của bọn họ chỉ đăng ký có bốn thành viên. Tuy quy định là năm người mới được thành lập đoàn đội, nhưng vậy thì sao chứ?! Mớ quy định kia rõ ràng chẳng có một chút tác dụng nào khi đứng trước các vị thiếu gia tiểu thư của các gia tộc lớn, càng đừng nói tới hai vị trước mắt này còn là người của Nam Cung gia tộc cùng Cố gia gia tộc!!!
Không ai thần kinh mà đi thắc mắc hay kiến nghị về chuyện thiên vị trắng trợn như vậy, bởi vì mọi người hiểu, ‘công bằng’ từ trước tới nay chưa bao giờ từng tồn tại. Có quyền lực, có khả năng được thiên vị mà không lợi dụng điều này để đạt được thứ mình muốn, đấy mới là hành động ngu ngốc.
Thủ tục đăng ký cũng không quá phức tạp, hai người chờ một lúc thì cô nhân viên đã ngẩng đầu lên nói: “Đoàn đội của các vị hiện tại đã được thành lập, tên cùng thông tin đã được ghi vào trong danh sách của căn cứ. Nếu có bất cứ thay đổi nào liên quan tới đoàn đội, xin hãy tới đây để làm thủ tục. Một lần nữa xin chúc mừng đoàn đội Dạ Ninh được thành lập.”
“Cảm ơn.” Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh gật đầu với cô nhân viên, sau đó cũng không tiếp tục nán thêm ở đây nữa.
Hai người không hề biết, thời điểm cả hai mới rời khỏi tòa nhà đăng ký đoàn đội kia không bao lâu, thì toàn bộ cao tầng của căn cứ thủ đô đã biết được tin Nam Cung đại thiếu gia cùng Cố tam tiểu thư hợp tác thành lập đoàn đội. Quả thực, thông tin trong căn cứ này… quá mức nhanh nhạy và linh thông!
“Cũng muộn rồi, chúng ta trở về thôi. Trưa nay mọi người trong nhà sẽ về ăn cơm trưa. Nếu không thấy tôi về, bọn họ nhất định sẽ náo loạn một hồi.”
Hai người đi dạo thêm ở khu mậu dịch một chút, thấy chẳng còn gì thú vị cộng thêm cũng đã sắp tới giờ cơm trưa, Cố Diệp Ninh liền quay sang bảo với Nam Cung Lãnh Dạ. Nghĩ tới cảnh tượng mấy ông anh em trai nhà mình ‘lên cơn’, cô chưa gì đã cảm thấy thái dương co rút.
Cố Liệt Hạo nhất định sẽ ném đi vẻ nghiêm túc, càu nhà càu nhàu chẳng khác gì bà thím già bên tai của cô, nói cái gì mà ra ngoài rất nguy hiểm thế này thế nọ, ăn cơm trưa không đúng bữa sẽ đau dạ dày thế này thế kia. Cố Diệp Phi thì khẳng định sẽ làm vẻ mặt tổn thương đau lòng, lên án cô ‘mải chơi quên anh trai’, rồi bảo muốn đi tự tử gì đó. Còn Cố Phong Hạ sẽ trưng ra bộ mặt poker face, không nói không rằng, dỗi tới khi cô dỗ được mới chịu thôi.
Hiện giờ còn có thêm một Cố Tĩnh Huyên mặt ngoài hiền lành nhưng trong bụng một bồ dao găm nữa…
Aiz ~ đau đầu nha, thực sự rất đau đầu nha!!!
“Thực đáng tiếc, còn đang muốn mời cô tới Nam Cung gia nhà tôi ăn trưa một bữa.” Nam Cung Lãnh Dạ tính toán muốn ngầm giới thiệu Cố Diệp Ninh với người nhà của mình, đáng tiếc, xem ra hôm nay không thể đạt được mong muốn rồi.
“Để lần sau đi.” Cố Diệp Ninh đối với Nam Cung gia cũng mang theo chút tò mò. Nhớ tới đời trước, cho dù mạt thế bất ngờ ập tới, gia tộc này vẫn sừng sững như một ngọn núi, không có bất cứ thế lực nào có thể rung chuyển được quyền lực của nó.
Cô thầm nghĩ, người nhà Nam Cung gia tộc, khẳng định cũng không đơn giản. Hôm qua có gặp qua hai người em của Nam Cung Lãnh Dạ tại bữa tiệc, thế nhưng bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, cô vẫn chưa được tiếp xúc hay nói chuyện gì với Nam Cung Lãnh Dịch và Nam Cung Nguyên Nguyên. Giờ ngẫm lại, Cố Diệp Ninh cũng có chút cảm thấy tiếc nuối.
“Có hôm nào rỗi, tôi cũng sẽ mời anh cùng Sở Minh ca và Hoằng ca tới Cố gia chơi.” Cuối cùng cô còn bổ sung thêm một câu “Tới lúc đó sẽ chính thức giới thiệu cho anh biết ông ngoại, cậu cùng với mấy người anh em trai của tôi.”
“Được.”
Anh không chút do dự đồng ý, ngoài mặt thì cười nhưng trong thâm tâm cũng có chút hỗn loạn và bất đắc dĩ. Đương nhiên, anh rất vui vẻ vì cô có ý định để cho mình làm quen với người nhà Cố gia. Đây là một cách thể hiện sự tín nhiệm, tin tưởng cùng coi trọng của Cố Diệp Ninh đối với anh. Nhưng mặt khác, anh cũng có chút lo lắng. Anh em họ Cố vốn đã cực kỳ không vừa mắt mình rồi, giờ lại còn thêm hai vị trưởng bối như Cố Vân cùng Cố Tiệp Huy. Aiz ~ thật không biết anh có thể toàn vẹn đi ra khỏi nhà họ Cố hay không nữa?!
“Đừng lo, ông ngoại và cậu sẽ rất thích anh, bọn họ trước kia cũng thường tán thưởng về tài năng của anh.” Không biết vì sao lại phát hiện ra anh có chút căng thẳng, cô cười cười an ủi “Anh hai tôi tuy mặt ngoài nghiêm túc khó gần vậy thôi, chứ thực ra không khó nói chuyện lắm đâu. Cả tiểu Hạ cũng vậy, thằng bé chỉ say mê nghiên cứu. Chỉ có Phi Phi là tính tình quái gở mà thôi.”
“Ừ… tôi biết rồi…” Dù có tốt tính ra sao, đối mặt với một người muốn cướp ‘bảo bối’ nhà mình, bọn họ có thể cho anh sắc mặt vui vẻ được sao?! Tuy nhiên không muốn để cô suy nghĩ nhiều, Nam Cung Lãnh Dạ che giấu tâm tình của bản thân, gật đầu cười nói
Chậc, ‘vợ tương lai’ của anh, quả thực là khó thu tới tay quá đi mất!
“Đúng rồi, anh cùng Huyên ca chẳng lẽ có hiểu nhầm gì à? Tôi quan sát lâu rồi, từ trước khi tới thủ đô đã vậy, thỉnh thoảng hai người dường như có tranh chấp gì đó.”
Nhớ tới màn giao phong tối hôm qua hai người Cố Tĩnh Huyên cùng Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninh quyết định mở miệng hỏi. Một bên người thân của mình, một bên bằng hữu tri kỉ cùng sóng vai chiến đấu, cô không hi vọng mình bị rơi vào tình huống khó xử. Hai người bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, nếu có thể hòa giải, trở thành bạn tốt thì thực là điều đáng mừng.
“Không có gì đâu.” Nam Cung Lãnh Dạ vội lắc đầu “Tôi cùng Cố Tĩnh Huyên không có hiểu nhầm gì cả, chẳng qua có lẽ do tính cách không thích hợp, cho nên thỉnh thoảng mới xảy ra tranh chấp.” Anh cũng đâu thế nói, Cố Tĩnh Huyên ghét cay ghét đắng anh, vì anh có ý với cô.
“Hai người không thể hòa thuận được sao?” Nếu không phải hiểu nhầm thì tốt, chẳng qua… tính cách không hợp, cái này phải giải quyết làm sao?!
“Cái này… cứ để tự nhiên đi. Biết đâu sau này có thể trở thành bạn tốt.” Thực sự anh không ghét Cố Tĩnh Huyên, chẳng qua với tình trạng hiện tại của hai người, có thể ‘hòa thuận’ được mới là lạ. Không thể ngờ là bệnh cuồng em gái của Cố Tĩnh Huyên so với ba người Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ cũng chẳng thua kém gì.
“Tôi sẽ cố gắng ở trước mặt Huyên ca nói tốt về anh.”
“Vậy thì cảm ơn cô.” Chỉ hi vọng là điều này không làm phản tác dụng, Nam Cung Lãnh Dạ bất đắc dĩ nghĩ thầm trong bụng “À, đúng rồi, tiểu Ninh, dây chuyền… hôm nay cô có đeo nó không?” Nghiêng đầu làm bộ lơ đãng nhắc tới chiếc dây chuyền, anh hỏi ra thắc mắc của mình suốt từ tối hôm qua, đồng thời cũng là để chuyển rời đề tài.
“À, có.”
Thấy anh chỉ chỉ vào cổ, cô nhớ tới chiếc dây chuyền mà bản thân cùng Nam Cung Lãnh Dạ tạo ra thời điểm khi đi dạo ở căn cứ thành phố C. Từ bên trong cổ áo móc ra sợi dây chuyền, mặt dây chuyền có hình tia chớp được tạo ra từ băng, dưới ánh mặt trời khúc xạ, lóe ra những ánh sáng bảy màu long lanh. Ở trong mặt dây chuyền, một ngọn lửa màu trắng không ngừng lập lòe, càng tăng thêm một phần xinh đẹp. Độ ấm từ ngọn lửa cùng độ mát lạnh của băng truyền tới trong lòng bàn tay, khiến cho Cố Diệp Ninh thích thú không rời tay.
“Sao đột nhiên anh hỏi tới dây chuyền làm gì?” Không hiểu vì sao tự dưng Nam Cung Lãnh Dạ lại nhắc tới thứ này, cô có chút tò mò mở miệng hỏi.
“Chỉ là thấy tối hôm qua cô không đeo.” Nam Cung Lãnh Dạ cũng lôi từ trong cổ áo của mình ra chiếc dây chuyền tương tự của cô, chỉ khác, mặt dây chuyền của anh có hình bông tuyết. Khi nhắc tới việc tối hôm qua cô không đeo dây chuyền, trong mắt của anh lóe lên một tia thất vọng cùng buồn bã.
“Cái đó… tại vì hôm qua phải đi dự tiệc, đeo dây chuyền như vậy không thích hợp lắm. Hơn nữa Phi Phi lại tặng tôi một chiếc vòng cổ mới, rất thích hợp với bộ váy, cho nên tôi liền đeo luôn.” Cố Diệp Ninh thấy vậy, có chút luống cuống giải thích.
“Aiz ~ tôi ngay cả đi dự tiệc cũng đeo dây chuyền này đấy…” Ngữ khí rõ ràng vẫn bình thản như cũ, nhưng không hiểu sao cô lại cảm giác anh đang ủy khuất “Cô đã từng nói, đây là dây chuyền thể hiện cho tình bạn của chúng ta… tôi còn tưởng cô sẽ đeo suốt không cởi xuống…”
“Khụ, thực xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa, có được không? Sau này tôi sẽ luôn luôn đeo dây chuyền này.” Nắm chặt dây chuyền, cô vội vàng hứa hẹn.
“Ừ…” Đạt được mục đích, lúc này anh mới nở một nụ cười khe khẽ.
“Được rồi, được rồi, anh mau mau liên lạc với Hoằng ca đi. Thời gian không còn sớm nữa rồi.” Nhìn nụ cười vui sướng của Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninh vành tai đỏ lên, không được tự nhiên quay đầu đi. Trời ạ, lại làm sao nữa đây?! Vì sao tự nhiên lại cảm thấy… Lãnh Dạ ‘đáng yêu’ cơ chứ?! Cái chữ ‘đáng yêu’ này, có thể dùng được trên người Nam Cung đại thiếu sao?! (⁄ ⁄>⁄_⁄<⁄ ⁄)⁄
“Ừ…” Làm như không phát hiện ra cô xấu hổ, anh sủng nịnh gật đầu. Có đôi lúc, làm nũng cùng giả bộ đáng thương cũng là một biện pháp không quá tệ ~
.
.
.
“Nam Cung đại thiếu, cậu không làm theo dự tính à?” Sau khi chở Cố Diệp Ninh trở lại Cố gia rồi, Mục Hoằng mới quay đầu hỏi Nam Cung Lãnh Dạ đang ngồi ở phía hàng ghế sau. Hắn nhớ tối hôm qua, anh đã có ý định muốn mời Cố Diệp Ninh tới Nam Cung gia để ăn trưa mà?!
“Hôm nay không được.” Lắc lắc đầu, khoanh hai tay trước ngực, anh đáp.
“Đáng tiếc, lão lão gia, lão gia cùng phu nhân rất hi vọng tiểu Ninh tới.” Mục Hoằng khẽ lắc đầu cảm thán.
“Kiểu gì cũng sẽ tới, sớm hay muộn mà thôi.” Nam Cung Lãnh Dạ không nói gì thêm nữa, nhắm mắt lại, trong đầu lại nhớ chuyện tối ngày hôm qua sau khi anh từ bữa tiệc đính hôn trở về nhà.
Con nhóc Nam Cung Nguyên Nguyên miệng rộng quả nhiên liền đem chuyện ‘mập mờ’ giữa anh cùng Cố Diệp Ninh kể sạch cho mấy vị trưởng bối nghe. Đương nhiên, trong quá trình kể lại còn không quên thêm mắm thêm muối. Nói cái gì mà ‘chị dâu tương lai’ rất xứng với anh hai, ‘chị dâu tương lai’ cùng anh hai rất tình cảm, chỉ hận không thể dính vào nhau,…
Đối với mấy lời kể ‘tự chế’ càng ngày càng quá mức này của cô bé, cuối cùng Mặc Sở Minh, Mục Hoằng cùng với Hạ Thiên Khải và Nam Cung Lãnh Dịch phải vội vàng giải thích lại, tránh để cho mấy người trưởng bối hiểu lầm về mối quan hệ thực sự giữa Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh. Hiện tại đại thiếu gia nhà bọn họ còn chưa thu phục được tiểu thư nhà người ta đâu!
Hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng thì tóm tắt quá trình bọn họ quen biết với Cố Diệp Ninh, mà hai người Hạ Thiên Khải cùng Nam Cung Lãnh Dịch thì miêu tả tình huống ngày hôm nay trong bữa tiệc cho ba người Nam Cung Tĩnh Hải, Nam Cung Dịch Khương và Âu Dương Trúc.
Cho dù không tới mức ‘tình yêu hai bên cuồng nhiệt’ như Nam Cung Nguyên Nguyên nói, thế nhưng thông qua lời kể của mấy người Mặc Sở Minh, ba bị trưởng bối cũng phát hiện ra một điều, cháu trai trưởng (con trưởng) nhà mình quả thực động tâm với vị Cố tam tiểu thư kia rồi.
“Lãnh Dạ… con thực sự, thích Cố Diệp Ninh đó sao?” Âu Dương Trúc có chút nghi hoặc nhíu mày hỏi. Đối với vị Cố tam tiểu thư chưa từng gặp mặt này, bà không biết đối phương tình cách ra sao, cho nên cũng không có ấn tượng tốt hay không tốt. Chung quy, cho tới giờ, bà vẫn hi vọng Lưu Khinh Vũ trở thành con dâu của mình hơn.
“Vâng.” Nam Cung Lãnh Dạ nãy giờ không lên tiếng, nghe thấy mẹ mình mở miệng hỏi như vậy, không chút do dự nào gật đầu.
Âu Dương Trúc muốn Lưu Khinh Vũ trở thành con dâu của mình, bởi vì trong lòng bà, Lưu Khinh Vũ là một cô gái gia giáo, nhu mì lại lễ độ. Nhưng nếu con trai không thích, bà cũng không ép buộc. Đấy là chưa kể tới, Nam Cung Tĩnh Hải đã quyết định giữ khoảng cách với Lưu gia gia tộc cùng Phùng gia gia tộc. Ngay cả chồng bà cũng đã nhắc nhở, không muốn bà tiếp tục qua lại với Lưu Khinh Vũ nữa. Hai đứa nhỏ Nam Cung Nguyên Nguyên và Nam Cung Lãnh Dịch thái độ với Lưu Khinh Vũ cũng không tốt chút nào. Cho nên, Âu Dương Trúc biết, Lưu Khinh Vũ cùng Lưu gia và Nam Cung gia bọn họ, đã hoàn toàn vô duyên với nhau rồi!
“Đây là tính toán của con sao?” Nam Cung Tĩnh Hải lại không nghĩ quá nhiều về chuyện nam nữ như Âu Dương Trúc, lão nhíu mày nhìn Nam Cung Lãnh Dạ “Cho nên ngay từ đầu con đã phân rõ giới hạn với Lưu Khinh Vũ.”
“Nói thật, trước giờ con không quan tâm tới các thế lực trong căn cứ thủ đô. Thế nhưng rõ ràng Lưu gia và Phùng gia không phải là chọn lựa tốt của chúng ta.” Nam Cung Lãnh Dạ nhún vai “Cho nên con nghĩ, Cố gia là một sự lựa chọn tốt hơn.”
Suy nghĩ một chút, anh bổ sung: “Mà ông cũng biết tính cách của con rồi, trừ phi là con tự nguyện, bằng không dù có ép chết, con cũng nhất định không làm. Lưu Khinh Vũ kia, quá giả tạo, con không có cảm tình. Cho nên, mặc kệ mọi người tạo ra bao nhiêu cơ hội để con và cô ta tiếp xúc, con cũng sẽ không động lòng.”
“Vậy…” Nam Cung Dịch Khương định há mồm nói gì đó, lại bị Nam Cung Lãnh Dạ cắt ngang.
“Con thực sự thích tiểu Ninh, cha đừng đoán bậy. Trước giờ con không thích đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa hay để lợi dụng, cha biết mà.” Biết cha mình lo lắng cái gì, anh nhanh chóng giải thích “Chuyện để Nam Cung gia chúng ta hợp tác với Cố gia, là về sau này con mới nghĩ tới.”
Anh là người của Nam Cung gia, đương nhiên sẽ muốn khiến cho gia tộc của mình vĩnh viễn được vinh quang. Đồng thời, bởi vì bản thân thích Cố Diệp Ninh, cho nên anh cũng hi vọng địa vị của Cố gia sẽ mãi mãi vững mạnh. Vì vậy, anh mới nghĩ ra chuyện hai gia tộc cùng nhau liên kết. Hợp tác giữa hai nhà Cố gia và Nam Cung gia, tuyệt đối là có lợi cho đôi bên. Bởi vì hai gia tộc có địa vị ngang bằng nhau, cho nên trong mối quan hệ liên kết này, hoàn toàn không phải là lợi dụng lẫn nhau cũng không phải là ỷ lại lẫn nhau, mà là hợp tác cùng nhau phát triển.
“Con nghĩ… Cố Liệt Hạo sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta sao?” Không thể không nói, suy tính này của Nam Cung Lãnh Dạ là rất hoàn hảo. Chỉ có điều, hiện tại Cố gia toàn bộ đều do Cố Liệt Hạo quyết định. Nghĩ tới độ cuồng em gái của vị Cố đại thiếu gia này, Nam Cung Tĩnh Hải nghi ngờ nheo mắt nhìn cháu trai trưởng của mình.
“Anh ta sẽ.” Không cần nghĩ nhiều, anh gật đầu “Dù sao, con cũng chỉ là đơn thuần theo đuổi tiểu Ninh, chứ không ép buộc hay làm hại gì tới em ấy. Cho nên có thể anh ta không thích con, nhưng cũng sẽ không tới mức gạt bỏ lợi ích mà đôi bên đạt được sau khi liên kết với nhau.” Cố Liệt Hạo là một người cực kỳ tỉnh táo và phân minh.
Nam Cung Tĩnh Hải nghe thấy Nam Cung Lãnh Dạ nói như vậy, cuối cùng cũng không còn gì để nói. Toàn bộ mọi chuyện, anh ngay từ ban đầu đã tính toán đâu ra đó hết rồi. Đứa cháu này của lão, quả thực càng ngày càng trở nên xuất sắc.
Chỉ một chiêu này thôi, không chỉ giúp cho đôi bên hai nhà Nam Cung gia cùng Cố gia củng cố địa vị, giải quyết được phiền não; mà còn tạo điều kiện để bản thân anh có thể doanh chính ngôn thuận tiếp tục theo đuổi Cố Diệp Ninh, tiếp cận và lấy lòng trưởng bối của nhà họ Cố. Nam Cung gia tộc sau này dưới chỉ huy của anh, chắc chắn sẽ càng ngày càng huy hoàng hơn.
“Haiz ~ có cơ hội, đưa cô bé kia về nhà một chuyến đi. Ông muốn xem, người có thể khiến cho con động lòng là người như thế nào.” Phất phất tay, Nam Cung Tĩnh Hải nói.
“Nhất định.”