• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, khi Cố Diệp Ninh bước xuống tầng một thì phát hiện những người khác không có ở đây. Hiện tại cũng đã hơn 8 giờ sáng rồi, mọi người như thế nào còn chưa tỉnh dậy? Đang nghi hoặc chợt ngửi được một mùi hương thơm truyền từ trong nhà bếp tới. Cố Diệp Ninh xoa xoa cái bụng có chút lép kẹp, bước nhanh tới bên phía nhà bếp, quả nhiên thấy được bóng dáng cao ráo hoàn mỹ một người quen thuộc.

Nam Cung Lãnh Dạ trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, dưới là quần bò đen thuần, đi giày thể thao màu đen kẻ trắng. Tuy ăn mặc giản dị nhưng không che đi được khí chất cao quý của anh. Anh xắn nửa tay áo lên, thuần thục dùng đũa đảo cơm rang chín vàng thơm lừng trong chảo. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu hắt vào trên nửa khuôn mặt đang nghiêm túc càng tôn lên sườn mặt góc cạnh tinh tế. Không biết vì sao, Cố Diệp Ninh trong một giây đã bị hình ảnh ấm áp trước mắt làm cho thất thần, ngơ ngác nhìn anh, trái tim hơi hơi đập nhanh lên một chút.

“Lãnh Dạ, mọi người đâu rồi?”

Phát hiện mình thế nhưng lại ngắm anh tới ngây người, Cố Diệp Ninh hơi hơi ngại ngùng hắng giọng lấy lại tinh thần, làm bộ điềm nhiên hỏi anh. Cô có chút ảo não trong lòng, rõ ràng bản thân nhờ vào từ nhỏ thường xuyên được ngắm mấy ông anh trai cùng cậu em trai mà trở nên đã miễn dịch với trai đẹp rồi, không phải sao? Thế mà còn bị Nam Cung Lãnh Dạ mê hoặc. Thực xấu hổ chết đi được!

“Dậy rồi sao? Ăn sáng đi.” Nam Cung Lãnh Dạ cũng không trả lời ngay, nhanh tay chia cơm rang ra làm hai đĩa, còn lấy thêm vài lát bánh mì nướng cùng một hộp pate đã được đun nóng mang ra bàn. Anh vẫy tay gọi cô, còn cực kỳ ga-lăng kéo ghế ra cho Cố Diệp Ninh.

Cố Diệp Ninh nhìn đồ ăn trước mắt, không khỏi cảm thán… đội ngũ thực lực mạnh quả nhiên lúc nào tài nguyên sung túc, không phải lo lắng tằn tiện từng miếng từng miếng một. Cơm rang, bánh mì, hộp pate, những đồ ăn này trước kia được xem như khá đơn giản trong một gia đình bình thường. Thế nhưng bữa ăn như thế này đặt ở trong thời điểm hiện tại là mạt thế, nơi mà người người chỉ vì một cái kẹo đã chảy quá nửa cũng có thể đánh nhau mà nói thì… đây quả thực là một bữa ăn cực kỳ cực kỳ phong phú và đắt đỏ. Có lẽ cũng chỉ có vài nhóm người lập dị như bọn họ mới dám bỏ từng ấy nguyên liệu ra chỉ để nấu một bữa sáng.

“Thử tay nghề của tôi xem.”

Anh rất có tự tin với tài nấu ăn của mình. Trước kia khi còn nhỏ ở trong quân đội luyện tập, Nam Cung Lãnh Dạ cũng phải học nấu rất nhiều món. Khi đó Mặc Sở Minh bị tách ra với anh, lại cũng chưa quen biết với Mục Hoằng, nếu không biết nấu cơm, tới lúc bụng đói rỗng cũng chẳng ai thương.

Sau này trở lại Nam Cung gia có điều kiện tốt lại có đầu bếp chuyên nghiệp vì vậy anh cũng không tự mình chịu khổ mà vào bếp nấu ăn thêm lần nữa. Khi ra ngoài cũng có ‘mama tổng quản biết tuốt’ Mặc Sở Minh theo sau nên chuyện ăn uống cũng không tới lượt đại thiếu gia anh lo. Chưa kể tới Nam Cung Lãnh Dạ người này bị bệnh cực kỳ thích sạch sẽ, nếu không phải rơi vào tình huống bắt buộc thì anh sẽ rất bài xích với những thứ như dầu mỡ, mùi thức ăn ám các loại.

Ngày hôm nay Nam Cung đại thiếu gia của chúng ta đặc biệt xuống bếp làm đồ ăn sáng, đương nhiên là do muốn lấy lòng Cố Diệp Ninh, cũng muốn để cô biết được anh là người đàn ông tốt thế nào. Có thể xuống bếp nấu ăn, có thể đi ra ngoài chiến đấu, có thể ở trước mặt người khác đàm phán khiến cho người ta cãi không được nửa lời, có thể ở sau lưng âm thầm toan tính ám toán khiến người ta bị hại lúc nào không rõ. Đặc biệt nhất… đương nhiên là anh có thể hầu hạ Cố Diệp Ninh lên trên giường.

Khụ, tất nhiên là chuyện này chỉ có thể nghĩ trong lòng, tưởng tượng trong đầu chứ tuyệt đối không thể nói ra. Bằng không nếu nói ra nhất định sẽ làm cho Cố Diệp Ninh phản cảm. Cố Diệp Ninh, Cố tam tiểu thư của chúng ta là một người có EQ thực sự rất rất thấp, cho nên anh luôn tự nhủ bản thân phải từ từ. Nếu dọa ‘vợ’ chạy mất, lúc đó anh biết tìm ai mà khóc đây?!

Đồ dùng trong căn nhà thuê này rất tốt, dụng cụ nấu ăn rồi giường ngủ chăn ga gối đệm đều đầy đủ. Các thiết bị hệ thống lò sưởi, hệ thống đèn điện, hệ thống cung cấp nước cùng hệ thống ga bị hỏng đã được người của căn cứ thành phố C sửa sang lại, lúc này toàn bộ đã có thể dùng được. Chẳng qua vì giờ là mạt thế, nguyên liệu cần phải tiết kiệm, cho nên không thể dùng thoải mái như trước.

Người đứng đầu căn cứ cùng với người đứng đầu bên quân đội đóng quân ở đây thảo luận và đưa ra quyết định, mỗi một hộ chỉ được sử dụng các hệ thống sinh hoạt kia trong một thời gian nhất định là ba tiếng một ngày. Sử dụng quá giờ thì hệ thống sẽ tự động ngắt.

Ba tiếng đối với nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ là quá đủ để sử dụng. Mọi người cứ chia nhỏ ra, sử dụng luân phiên sáng trưa chiều tối. Tới buổi đêm mọi người đều đi ngủ rồi, ai còn cần dùng tới điện tới nước tới ga nữa chứ.

Chủ yếu quan trọng nhất trong thời tiết này cần dùng vẫn là hệ thống lò sưởi mà thôi. May mắn là trong căn nhà bọn họ thuê có một cái lò sưởi đốt trong nhà rất lớn. Cho dù hệ thống lò sưởi bị tự động ngắt thì Mục Hoằng chỉ cần đi tìm một ít củi sau đó dùng lửa dị năng của Nam Cung Lãnh Dạ đốt lên, đảm bảo mọi người cả đêm sẽ không sợ bị nhiễm lạnh.

“Sữa nữa này, tôi mới đun nóng đấy, mau uống đi.” Còn rất săn sóc đổ cho một ly sữa nóng. Uống sữa nóng buổi sáng rất tốt cho hệ tiêu hóa cùng dạ dày.

“Cảm ơn.”

Nhận lấy ly sữa, cô lí nhí đáp. Không biết vì sao Cố Diệp Ninh cảm thấy có chút hít thở không thông, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn hoàn mĩ đang nở nụ cười sáng lạn của anh. Sáng sớm ngày hôm nay làm sao vậy, hết lần này tới lần khác bị Nam Cung Lãnh Dạ làm cho ngượng ngùng rồi!!!

Anh cư xử như vậy, làm bữa sáng như vậy, thanh thản chậm rãi mang theo bầu không khí thản nhiên khiến cô có ảo giác… giống như hiện tại không giống mạt thế nước sôi lửa bỏng đầy chết chóc phản bội và huyết tinh, mà giống như thời bình bình yên đầy ấm áp vậy.

“Ừ, ăn đi.” Nam Cung Lãnh Dạ nhận ra cô đang ngại, ý cười trong mắt càng thêm sâu sắc. Cuối cùng cũng dần dần có cảm giác rồi. Quả nhiên, phải ở một mình với cô mới có thể đánh động được tâm tư của con người ngốc nghếch này. Mấy người trong đội ngũ kia thật sự toàn là bóng đèn cao áp mà.

Ừm, sau này phải nghĩ cách thỉnh thoảng đuổi bọn họ đi…

“Ăn ngon lắm.”

Ăn một thìa cơm rang, Cố Diệp Ninh có chút giật mình và ngạc nhiên ngẩng lên nhìn anh. Cơm giang thơm ngấy lan tỏa trong miệng, mang theo hương vị vừa mồm. Cô không nghĩ là tay nghề nấu nướng của Nam Cung Lãnh Dạ lại tốt thế.

Trên cả quãng đường đi, nhìn anh giống hệt một đại thiếu gia mười ngón không chạm nước. Hầu hết là cô hoặc Mặc Sở Minh và Mục Hoàng thay phiên nhau làm cơm và sơ chế đồ ăn. Hơn nữa cô cứ nghĩ tới tính cách của anh thì sẽ chán ghét nấu ăn cơ, người này bị bệnh sạch sẽ trong đội ngũ ai cũng biết.

Dù sao cũng là đại thiếu gia của Nam Cung gia, ba cái chuyện bếp núc này đâu cần tới anh phải làm cũng có cả đống người đổ xô làm hộ anh rồi. Nam Cung Lãnh Dạ dường như cũng đoán được thắc mắc của cô, mỉm cười khẽ lắc đầu.

“Từ khi 10 tuổi bị đưa vào quân đội học tập rèn luyện, trong ba năm ở trong đó đều phải tự bản thân nấu cơm, giặt rũ, tự lo cho mình. Sau này vì có điều kiện lại có người làm cho cho nên không tự mình động tay nữa. May mà không quá bị lụt nghề.” Nếu không phải vì cô, anh cần gì từ sáng sớm đã dậy để nấu ăn như thế này. Vì Cố Diệp Ninh là người đặc biệt!

“Thì ra là vậy sao?”

Xem ra cũng không khác gì với Cố gia gia tộc nhà cô, thậm chí bởi vì Nam Cung gia tộc là gia tộc chuyên về bên quân giới cho nên còn nghiêm khắc hơn. Cố Diệp Ninh nhớ khi còn nhỏ thì các anh em trai của mình cũng bị ông ngoại và cậu đưa vào quân đội rèn luyện. Thế nhưng bởi vì Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ còn phải đi học hoặc có học những thứ khác cho nên bình thường thời gian đi tới quân đội rơi vào khoảng kì nghỉ hè hoặc nghỉ đông mà thôi chứ không ròng rã vài năm như Nam Cung Lãnh Dạ.

Sau này Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ, một người yêu thích âm nhạc còn một người yêu thích nghiên cứu thí nghiệm, không có hứng thú với quân đội nên sau 15 tuổi số lần tới quân đội rèn luyện càng ít hơn. Chỉ có một mình anh trai cả Cố Liệt Hạo là tiếp tục ròng rã rèn luyện. Cô còn tưởng Cố Liệt Hạo sẽ theo nghiệp của ông ngoại và cậu, gia nhập quân ngũ cơ. Với khả năng của anh trai cả nhà mình, cô tin tưởng anh sẽ đạt được thành tựu cực lớn.

Đáng tiếc, năm đó tiếp nhận Tập đoàn Cố thị xong thì Cố Liệt Hạo dứt khoát theo thương nghiệp luôn, cũng không không có ý dây dưa quá nhiều với quân đội. Bây giờ ngẫm lại, Cố Liệt Hạo đương nhiên có tài năng trong chiến đấu cũng được nhiều người trong quân đội đánh giá rất cao. Thế nhưng so với làm một tướng sĩ thì anh vẫn thích hợp làm một Tổng giám đốc cao cao tại thượng, có quyền lực nắm giữ kinh tế toàn quốc hơn.

“Tiểu Ninh, Minh và Hoằng đã ra ngoài đi thu thập thông tin tin tức, tiểu Phong cũng đi cùng bọn họ luôn rồi. Chu Nhi và tiểu Tu vẫn đang ngủ, chắc sẽ không dậy ngay đâu. Cho nên chút nữa chỉ còn hai chúng ta.” Anh làm bộ suy nghĩ một chút rồi nói tiếp “Dù sao cũng rảnh rỗi, hay là cô đi cùng tôi dạo quanh căn cứ một chút đi..”

“A…” Cô đang ăn nghe được những lời này cũng nhịn không được phải ngẩng đầu lên “Tôi với anh? Đi dạo căn cứ?”

“Ừ, có được không?” Thanh âm của anh vẫn trầm thấp lạnh nhạt như cũ, tuy nhiên chẳng biết vì cô lại có cảm giác nghe được một chút… sủng nịnh bên trong. Hơn nữa, không nghĩ tới vị đại thiếu gia tính cách bá đạo độc tài này cũng sẽ biết hỏi han ý tứ nhẹ nhàng như vậy.

“Ừm…” Hơi hơi xấu hổ hạ mi mắt nhìn chằm chằm vào ly sữa trên bàn, cô gật gật đầu rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn.

Khụ, hôm nay bản thân thật kì lạ, Nam Cung Lãnh Dạ cũng thực kì lạ. Thế nhưng… ừ, cô không ghét cũng không bài xích sự mập mờ kì lạ này. Ừ, kệ đi, cứ để thuận theo tự nhiên đi ~ Nghĩ như vậy, cô cũng an tâm không tiếp tục suy xét tiếp.

Không thể không nói, Cố Diệp Ninh là người thông minh nhưng trong phần tình cảm lại rất trì độn. Cô đã trải qua kiếp trước sống khổ cực trong mạt thế người lừa mình mình phản bội người, cho nên khiến trong tâm cô luôn sinh ra sự ngờ vực cùng đề phòng với những người khác.

Thế nhưng cô cũng không phải đã chai lì, đã sắt đá. Cố Diệp Ninh cũng vẫn có tình cảm, trải qua bao nhiêu chuyện, cùng vào sinh ra tử với một nhóm người, lại là những người thực tâm quan tâm mình, sao cô có thể mãi mãi nghi kị thờ ơ. Mà cô cũng là người tình cảm rất đơn gỉan, một khi đã chấp nhận ai đó thì chung quy cô cũng sẽ đối xử thật tâm ngược trở lại. Ai tốt với mình mình tốt lại, sẽ không vì nghi ngờ cùng lúng túng nhất thời mà khiến cho người quan tâm tới mình bị tổn thương.

Chỉ có điều, lần này Cố Diệp Ninh tin lầm người rồi, cho nên cô không có phát hiện ra mưu đồ không được trong sáng của Nam Cung Lãnh Dạ. Hiện tại cô không hề phát hiện anh đang cố gắng khiến cho mối quan hệ giữa hai người trở nên mập mờ hơn. Mãi tới sau này, khi đã nhận ra… đã không còn kịp nữa rồi.

.

.

.

Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh ăn sáng xong liền chuẩn bị chút đồ rồi mới ra ngoài đi dạo. Nam Cung Lãnh Dạ đương nhiên chẳng có hứng thú gì với căn cứ nhưng anh cũng cần biết qua kết cấu hệ thống quản lý một chút để nhỡ khi về căn cứ thủ đô sẽ không bị quá bỡ ngỡ. Hai tháng bôn ba bên ngoài khiến cho anh có cảm giác mình sắp quên hết cả cách giao tiếp đối ngoại với mấy lão hồ ly chính trị lúc nào bụng dạ cũng đen xì rồi. Vả lại, làm anh càng hưng phấn phấn khích hơn đó là… được ‘hẹn hò’ với Cố Diệp Ninh. Cho nên, đối với việc đi dạo quanh căn cứ, anh mang theo một chút chờ mong cùng sự hưng phấn hiếm có.

Ngược lại, Cố Diệp Ninh kiếp trước tuy đã từng đi qua căn cứ thành phố C, thế nhưng lúc đó thời gian quá gấp gáp. Cô chỉ nghỉ lại một đêm rồi rời đi ngay, không thể chiêm ngưỡng được căn cứ thành phố C trông như thế nào. Bây giờ có đủ thời gian nhàn nhã đi ngắm cảnh tìm hiểu về căn cứ này, Cố Diệp Ninh vô cùng vui vẻ và tò mò.

Hai người tâm trạng tốt đẹp vui vẻ rời khỏi căn nhà cho thuê tiến thẳng ra ngoài. Lúc cả hai đã đi thật xa, ở trên tầng lục tục có tiếng người đi xuống. Dẫn đầu là Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng, đi sau là ba cái đuôi nhỏ Hạ Kỳ Phong, Minh Tu cùng Chu Nhi. Rõ ràng toàn bộ mọi người đều ở đây, hơn nữa ai cũng đã tỉnh táo dậy từ lâu rồi, như thế nào giống như Nam Cung Lãnh Dạ nói ban nãy với Cố Diệp Ninh.

“Thơm quá…” Mục Hoằng ngửi được hương vị thức ăn còn dư lại, nhăn nhăn mặt, lại dùng tay xoa xoa nhẹ cái bụng, thở dài “Minh, chúng ta nấu cái gì ăn đi. Bọn nhỏ cũng chưa được ăn gì đâu.” Nói rồi quay qua nhìn Hạ Kỳ Phong, Chu Nhi và Minh Tu cũng đã đói tới bụng sôi ùng ục.

“Ừ…” Mặc Sở Minh nghĩ tới Nam Cung Lãnh Dạ, không khỏi trong lòng thầm mắng đồ trọng sắc khinh bạn.

Từ sáng sớm hôm nay mọi người đều bị Nam Cung Lãnh Dạ gọi dậy, bắt tất cả mọi người đi vào trong một căn phòng và ở yên trong đó. Cố Diệp Ninh cũng là dị năng giả cấp ba cao giai như anh, đương nhiên ngũ giác đều rất tinh nhạy. Cho nên để lừa được cô rằng mấy người Mặc Sở Minh đã ra ngoài hoặc là đang đi ngủ, Nam Cung Lãnh Dạ đã sử dùng dị năng không gian của mình. Anh tạo ra một không gian khép kín bao bọc toàn bộ căn phòng mà nhóm Mặc Sở Minh ở bên trong, ngăn chặn không để cho khí tức cùng âm thanh của bọn họ lọt được ra ngoài.

Vì năng lực hai bên tương đương, anh lại ra tay rất cẩn thận cho nên… đương nhiên, Cố Diệp Ninh của chúng ta đã bị lừa, Nam Cung Lãnh Dạ trót lọt qua cửa. Chỉ có điều, sau chuyện này hình tượng cao quý của anh đã bị giảm không phanh trong lòng những người còn lại. Bất quá, anh tuyệt đối không thèm quan tâm đâu. Mà cũng chả có ai dám ở trước mặt anh nói ra bất mãn cùng khinh bỉ của mình.

“Lãnh Dạ ca thực xấu xa.” Minh Tu híp mắt, bĩu môi, lẩm bẩm nói thầm.

“Vì Diệp tỷ tỷ mà bắt cả nhóm không được lộ diện, còn phải phối hợp với anh ấy nói dối.” Chu Nhi cũng hiếm có khi bất mãn, dù mặt không thay đổi biểu cảm nhưng rõ ràng vì đói mà bực mình không ít. Tuy nhiên, cô bé cùng Minh Tu chỉ dám lầm bầm sau lưng thôi, chưa chán sống tới mức nói thẳng trước mặt Nam Cung Lãnh Dạ.

“Khụ, bỏ đi, bỏ đi… tới giúp Hoằng ca với Minh ca nấu ăn đi.” Hạ Kỳ Phong là đứa nhỏ ngoan ngoãn nhất, chỉ ho khan vài tiếng rồi quay sang nhắc nhở hai nhóc đang bất mãn.

Chuyện của Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh, bọn họ tốt nhất vẫn nên không xen vào cùng coi như không biết gì cả thì hơn, phòng trường hợp nhỡ tai bay vạ gió. Vả lại, đối với Hạ Kỳ Phong mà nói, Nam Cung Lãnh Dạ là người đàn ông giỏi nhất tốt nhất trên đời, Cố Diệp Ninh cũng là cô gái tuyệt vời nhất. Cho nên cậu cũng thấy, ngoại trừ Lãnh Dạ ca ra, chẳng ai phù hợp được với Diệp tỷ tỷ hoàn mỹ của cậu. Hạ Kỳ Phong xem như đã ngầm thừa nhận là muốn giúp đỡ Nam Cung Lãnh Dạ theo đuổi được Cố Diệp Ninh.

Chu Nhi và Minh Tu cũng hiểu ý của Hạ Kỳ Phong, dù vẫn có chút bất mãn vì đói bụng nhưng cũng không nói thêm gì hết. Qua một lúc, hai đứa nhỏ ngửi thấy mùi thức ăn do Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh, lập tức bỏ qua tâm trạng không tốt, chạy xộc về hướng phòng bếp.

.

.

.

Trong ký túc xá đơn sơ, tại một căn phòng nhỏ bên trong bày biện đơn giản tới không thể đơn giản hơn, Diệp Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường, yên lặng hấp thu các nguyên tố xung quanh cơ thể. Hiện tại, ngoại trừ mấy người Cố Diệp Ninh ra, nhân loại còn chưa biết được trong đầu của tang thi có tinh hạch, có khả năng nâng cao thực lực cùng cấp độ dị năng của dị năng năng giả, cho nên mọi người dùng cách thức truyền thống nhất là hấp thu nguyên tố để tu luyện.

Diệp Thiên là một dị năng giả cấp 3 trung giai, là một nhân tài bậc nhất trong quân đội thời điểm này. Anh còn là song hệ dị năng giả trân quý hiếm có, hơn nữa hai dị năng này của anh tương hỗ lẫn nhau khiến cho anh trong lúc chiến đấu càng có thể phát huy toàn lực.

Một trong hai dị năng của Diệp Thiên thuộc loại dị năng đặc biệt, dị năng trọng lực. Nghe thoáng qua thì dị năng này có lẽ chẳng có gì lợi hại, thế nhưng giống như Cố Diệp Ninh nói, không có dị năng vô dụng, chỉ có dị năng chưa được khai thác triệt để.

Dị năng trọng lực này của Diệp Thiên, nhờ vào khả năng nắm bắt tự tìm hiểu cùng khống chế của anh mà trở thành dị năng khiến cho người khác ngưỡng mộ cùng khát vọng chẳng thua gì dị năng hệ độc của Hạ Kỳ Phong. Diệp Thiên ngoại trừ điều khiển được trọng lực của sự vật ra thì còn có thể gia tăng hoặc giảm bớt sức nặng của sự vật, biến đổi một chút bề mặt của sự vật. Anh có khiến cho một chiếc ô tô tải cực nặng biến trở thành nhẹ còn hơn một hạt cát, cũng có thể làm cho một chiếc lá cây trở thành một lưỡi dao cực kỳ sắc bén,…

Dị năng còn lại của anh là dị năng hệ kim. Diệp Thiên không giống như Minh Tu, thích kim hóa cơ thể hoặc dùng gậy sắt để tấn công cận chiến. Điểm mạnh của anh là bắn súng, nhất là súng liên thanh. Cho nên anh có thể sử dụng dị năng hệ kim để liên tục biến ra đạn cho mình sử dụng trong lúc chiến đấu mà không cần mất thời gian dừng lại thay đạn cùng lo sợ đạn bị hết.

Bởi vậy mới nói… ai bảo hệ kim không có tác dụng. Cứ nhìn Minh Tu và Diệp Thiên, hai dị năng giả có khả năng khống chế vận dụng tốt nhất hiện nay trong số các dị năng giả hệ kim là biết, rõ ràng người sở hữu dị năng này là một cái kho vũ khí di động không có đáy mà!

Ruỳnh!!! Ruỳnh!!! Ruỳnh!!!

Ngay thời điểm Diệp Thiên vừa mới kết thúc tu luyện thì chợt ba tiếng nổ rung động truyền tới bên tai. Tiếng nổ lớn tới mức dù cách cả đoạn lại có tường che chắn rồi mà Diệp Thiên vẫn bị chấn tới nhức tai. Anh thậm chí còn cảm nhận được khí chấn ùa tới đập mạnh tới mức khiến cho khung cửa sổ làm từ sắt có chút rỉ sét ong ong rung lên.

“Chuyện gì vậy?” Diệp Thiên từ trên người nhảy xuống, cơ thể cơ bắp tinh tế đầy sức bật, động tác cực nhanh. Anh tiện tay vớ lấy chiếc áo khoác quân đội treo tạm trên móc, nhíu chặt mày muốn ra ngoài xem xem có chuyện gì.

“Diệp đội trường, Diệp đội trưởng!!!” Đúng lúc này, ở ngoài cửa đã truyền tới tiếng bước chân vội vã cùng thanh âm gấp gáp “Có chuyện rồi!!!”

“Chuyện gì?” Anh nhận ra giọng nói này là của một binh lính dưới quyền chỉ huy của mình, lập tức vừa đi vừa cái áo lao ra mở cửa “Tôi vừa nghe thấy tiếng nổ liên tiếp, phương hướng là ở ngoài cổng căn cứ? Đã xảy ra chuyện gì hả?” Nhìn thấy cấp dưới đầy đầu mồ hôi thở gấp, anh cũng vội vã tới không kịp hỏi han mà trực tiếp đi vào vấn đề.

“Có… có hai người làm kiểm tra vào thành, họ phá tan tác khu lều kiểm tra rồi!” Binh lính dưới quyền của anh cũng không để ý, vỗ vỗ ở ngực, nuốt một ngụm nước bọt rồi báo cáo.

“Cái gì?” Lông mày của anh nhướng lên.

“Họ phá tan tác, hoàn toàn tan tác đó Diệp đội trưởng.” Cứ nghĩ tới hai người kia ra tay phóng ra chiêu thức đáng sợ, phá hoại toàn bộ mọi thứ, người lính cũng cảm thấy thái dương đau nhức vô cùng.

“Đưa tôi tới đó.” Anh xoa xoa trán, thở hắt ra một tiếng. Dù sao vẫn phải tới hiện trường nhìn tận mắt một chút. Diệp Thiên có chức vị đội trưởng, trừ phi là do đích thân anh trực, bằng không bình thường anh cũng không mấy khi quản chuyện linh tinh gây rối kiểu này. Nhưng xem ra thiệt hại khá lớn, nếu không người lính này cũng không vội vã tới tìm anh.

Diệp Thiên theo người lính kia đi tới khu lều kiểm tra ở cổng căn cứ, quả nhiên… vừa mới nhìn thấy hiện trường, anh nhịn không được co giật cơ mặt. Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?

Nếu nói nhóm người ngày hôm qua làm cho lều trại kiểm tra cùng các thiết bị chỉ bị thổi bay toán loạn, đất bị đập thành một cái hố lớn thì thảm trạng ngày hôm nay tuyệt đối chỉ có hơn chứ không có kém. Nhóm người kia chí ít còn biết nương tay kiềm chế năng lực. Còn hai ‘quái vật’ mới tới hôm nay, bọn họ hoàn toàn là dùng chiêu thức thẳng thừng san bằng mọi thứ thành bình địa, tới cái bạt lều cũng bị làm cho không còn nguyên vẹn. Khắp nơi thậm chí còn có người vì bị ảnh hưởng mà bị thương, đặc biệt bị thương nặng nhất là nhân viên kiểm tra.

“Hai người bọn họ đâu?” Sắc mặt của Diệp Thiên cực kỳ xấu.

“Khụ, bọn họ vào thành rồi, chúng tôi không dám ngăn lại… năng lực của họ rất mạnh.” Người lính chịu trách nhiệm ca trực ngày hôm nay thấy Diệp Thiên tới, lập tức phóng tới trước mặt anh để báo cáo, nét mặt anh ta vô cùng đau khổ.

Hôm qua tới một đám, hôm nay lại tới một đám, lại còn người sau phá ghê hơn người trước. Người chịu trách nhiệm ca trực ngày hôm nay còn có vài binh lính nữa đều có phải trực cả hai hôm không ngừng mắng chửi vạn lần trong lòng. Vốn quân nhân nổi danh kiên nghị như đá thế nhưng tới thời điểm này cũng khó ai có thể bình tĩnh được mà không nổi giận.

Mẹ nó, mấy tên biến thái các người có biết dựng lại lều lấp lại hố mệt sao không hả? Lại còn bị hành hạ liên tục hai ngày, ai mà chịu được??? Gần đây sao căn cứ thành phố C bọn họ lại xuất hiện nhiều biến thái vậy hả???

Chợt như nhớ ra gì đó, người phụ trách đối với anh, nói: “Đúng rồi, Diệp đội trưởng, một trong hai người đó có một người là dị năng biến dị.”

“Hỏa hệ?”

“Không phải.” Đối phương lắc đầu.

“Lại là… dị năng biến dị khác sao?” Diệp Thiên vẻ mặt có chút suy tư. Dị năng biến dị có thể sánh ngang với ba hệ dị năng lôi, băng và tinh thần. Trước chỉ tưởng có mỗi hỏa hệ có thể biến dị, không ngờ lại có những hệ biến dị khác nữa. Hôm qua là dị năng hệ băng biến dị cùng hệ phong biến dị, như thế nào hôm nay lại tới thêm một người?

Anh có phải nên tới chỗ Vũ trung tướng một chuyến nữa không đây?

.

.

.

Một chiếc xe bon bon đi ngang qua cửa thành thành phố C sau đi đã kết thúc đợt kiểm tra sức khỏe cùng nộp đủ số lượng lương thực. Người lái xe là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, tuổi khoảng trên hai mươi một chút. Khuôn mặt của cô ta là sự quyến rũ phong tình pha trộn giữa nét phương tây cùng phương đông vô cùng hài hòa. Cô ta híp mắt lại nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của người thanh niên vô cùng tuấn mỹ ngồi ở hàng ghế sau được phản chiếu trên tấm gương.

“Tĩnh Huyên, anh thế nhưng lại phá hủy cả khu lều kiểm tra đó.” Giọng nói quyến rũ trời sinh lúc này mang theo một tia trêu chọc hài hước.

“Cô đừng quên người đầu tiên đầu têu ra là cô. Không phải cô mới là người dùng dị năng gây chuyện trước đó sao?” Tĩnh Huyên mặt vẫn cực kỳ bình thản, nụ cười nhàn nhạt dường như mãi mãi sẽ không bao giờ biến mất trên môi anh “Tôi chỉ trợ giúp thêm mà thôi.”

“Đừng có đổ lỗi qua cho tôi, tuy tôi đúng là có chút phấn khích nên nhỡ tay đốt một ít, thế nhưng người khiến cho toàn bộ khu đó thành bình địa lại là anh.” Cô nhướng mày, khinh bỉ liếc thanh niên ngồi hàng ghế sau. Cái lý do sứt sẹo nhường đấy mà cũng nói ra được, phục anh!

“Ha ha…” Tĩnh Huyên không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười.

“Anh với cô gái dị năng giả hệ băng biến dị và hệ phong biến dị trong lời nói của đám người nhân viên kiểm tra kia có quen biết phải không?”

Cô biết tính cách của anh, người này nhìn tuy ôn nhu nhưng thực ra vô cùng máu lạnh. Nếu không phải chuyện đáng để anh quan tâm, anh tuyệt đối sẽ không thèm chú ý. Đằng này, rõ ràng khi nãy ra tay phá khu lều trại kia, cô phát hiện ra sát khí cùng nộ khí Tĩnh Huyên.

Là chuyện gì khiến cho một người lạnh lùng như vậy nổi giận? Hơn nữa còn ra tay không kiêng nể gì?

Cô chợt theo bản năng nhớ kĩ càng lại chuyện khi này. Vốn hai người bọn họ đang làm kiểm tra máu rất bình thường, chuẩn bị chuyển qua phía kiểm tra dị năng. Đúng lúc này có vài người nhân viên kiểm tra lại ngồi buôn chuyện, có nhắc tới một ít chuyện nổi bật gần đây. Đám nhân viên kiểm tra kia nhắc tới nhiều nhất chính là có một đội ngũ dị năng giả cực mạnh mới tới căn cứ thành phố C ngày hôm qua. Cho dù đội ngũ kia là người mới nhưng đã ở ngay tại lều trại kiểm tra này phá tan hoang, làm bị thương một hai người. Hơn nữa không chỉ có năng lực mạnh mà ngay cả nguồn lực lương thực cũng khá dồi dào.

Sau đó, đột nhiên có một nhân viên kiểm tra tức giận nói: “Tôi còn bị con nhỏ sở hữu dị năng hệ băng biến dị và hệ phong biến dị làm cho xây xát hết cả người. Mẹ nói, con gái thì nên ôn nhu thùy mị mới đúng. Có cái mặt đẹp thì tưởng hay lắm chắc? Nếu không phải con nhỏ đó có dị năng mạnh, ông đây nhất định đè ngửa cô ta ra làm một trận, xem cô ta có dám làm ông đây bị thương nữa không?”

Cô là người theo chủ nghĩa phái nữ cực mạnh, đương nhiên nghe thấy những lời này liền vô cùng khó chịu chướng tai. Cho nên cô mới ở khi kiểm tra dị năng, ra chiêu thức mạnh một chút để dạy cho đám nhân viên kiểm tra chết tiệt kia một bài học. Nào có ngờ, Tĩnh Huyên ra tay càng thêm kinh khủng hơn. Trực tiếp một chiêu cực mạnh, làm cho toàn bộ khu lều trại kiểm tra kia trở thành bình địa.

Hơn nữa anh còn len lén chĩa mũi nhọn của chiêu thức dị năng tập trung vào tấn công cái tên nhân viên miệng kiểm tra bẩn kia ban nãy kia, khiến cho hắn ta bị thương cực nặng. Bảo Tĩnh Huyên cùng cô gái có dị năng hệ băng biến dị cùng hệ phong biến dị kia không có liên quan sao? Cô - không - tin!

Tĩnh Huyên không phải người sẽ vì một người không quen biết mà ra tay, anh cũng không phải người hiền lành thích đi bênh vực kẻ khác. Chứ đừng nói đây còn là trắng trợn bảo hộ cùng bao che, không để cho bất cứ ai có khả năng nói xấu cô gái kia.

“Hê ~ nói một chút, Tĩnh Huyên. Quen anh bao lâu chưa từng thấy anh đối với cô gái nào… à không, phải nói là đối với bất kì người nào bao che bảo bọc như thế đâu nhé.” Cô tủm tỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia chọc ghẹo.

“À…” Anh híp mắt lại, thanh âm ôn hòa trong trẻo mang theo vài phần quyết tuyệt “Đúng thế, chúng tôi tuyệt - đối - không - cho - phép bất kì ai dám bắt nạt em ấy.”

Ai dám bắt nạt Ninh nhi, anh tuyệt đối không tha thứ! Cho dù là nói xấu sau lưng cũng không được! Nếu không phải ngại vừa mới tiến vào căn cứ đã giết người sẽ khiến cho cao tầng của căn cứ thành phố C chú ý, bằng không sao anh có thể buông tha cho cái tên nhân viên kiểm tra khốn khiếp kia. Muốn nhúng chàm tiểu Ninh, cũng phải xem có bản lĩnh hay không đã!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK