• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Diệp Ninh để cho Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Mục Hoằng rời khỏi nhà kho trước còn mình tranh thủ chớp thời cơ thu không ít hàng hóa ở trong kho vào trong không gian dự trữ. Khi rời khỏi, cô cẩn thận đóng kín cửa, sợ để lộ giấu vết về hành động lén lút của mình. Nam Cung Lãnh Dạ không phải là người bình thường, khả năng quan sát của anh khiến cho cô vô cùng đề phòng. Cho nên Cố Diệp Ninh vẫn luôn cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định với anh. Chỉ e ngại nếu mình không chú ý một chút thì liền sẽ bị anh phát hiện ra bí mật.

Đương nhiên Nam Cung Lãnh Dạ không hề biết lo lắng trong lòng của cô. Anh và Mục Hoằng lúc này đang giao lại Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu vẫn đang sốt li bì cho hai người đàn ông to khỏe mà Mặc Sở Minh đã chọn sẵn từ trong đội ngũ ra. Hai người đàn ông kia ban đầu còn bất mãn vì mình bị chỉ định phải cõng hai đứa trẻ. Tuy nhiên sau khi cõng Hạ Kỳ Phong và Minh Tu lên lưng, cảm thấy cân nặng của hai đứa nhỏ hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới việc chạy trốn của mình thì sắc mặt dịu đi không ít.

Hạ Kỳ Phong dù là thiếu niên 14 tuổi nhưng cũng không nặng là mấy, người chả có thịt là bao. Minh Tu thì lại càng không phải nói. Không biết nhóc con này trước đây cuộc sống khốn khổ ra sao. Không chỉ có rất nhiều vết thương và vết sẹo trên người, thậm chí lại còn vì không được ăn uống đầy đủ dưỡng chất nên người vừa gầy vừa nhẹ, chỉ toàn là xương bọc da.

Nam Cung Lãnh Dạ cũng xem như rất có tâm tư, vô cùng nể mặt ‘ân nhân’ Cố Diệp Ninh mà cố ý sắp xếp để hai người đàn ông cõng Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu đứng ở vào giữa đội ngũ. Anh làm như vậy là để tránh cho có người trong đội ngũ dở trò để bọn họ bị rớt lại phía sau. Một mặt khác cũng đảm bảo thêm một tầng an toàn cho hai đứa nhỏ.

“Được rồi. Ngay bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi siêu thị này. Các người chú ý đi theo sát sau chúng tôi. Nhớ chú ý đừng có phá đội hình.” Mặc Sở Minh kiểm kê nhân số cùng số lượng đồ ăn thức uống gom được trong siêu thị lần cuối rồi mở miệng nhắc nhở.

“Nghe cho rõ. Nếu ai dám gây cản trở cho mọi người hoặc có ý xấu khiến đội ngũ gặp nguy hiểm thì tôi không ngại đá các người vào trong đàn tang thi đâu!” Anh nâng mi lên, dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc mắt nhìn tất cả mọi người, giọng điệu tràn ngập ý tứ cảnh cáo “Hiểu chưa?”

Tất cả mọi người từ lúc hợp tác với ba người Nam Cung Lãnh Dạ tới giờ đều là do Mặc Sở Minh ra mặt sắp xếp. Đây là lần đầu tiên anh chủ động mở miệng nói chuyện với bọn họ. Tuy rằng thay vì bảo là nói chuyện thì dùng từ ‘ra lệnh’ sẽ càng chính xác hơn. Khí thế từ trên người Nam Cung Lãnh Dạ phát ra thực sự quá mức cường hãn, chèn ép tới mức khiến người ta không thở nổi, càng không dám trái lời.

“Hiểu rõ, hiểu rõ...” Cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mình, toàn bộ mọi người không ai dám trái, gật đầu như gà mổ thóc. Không một ai dám có ý nghĩ xấu xa trong đầu bởi vì bọn họ biết rõ ràng là Nam Cung Lãnh Dạ nói là sẽ làm.

Hạ Kỳ Phong nghe thấy lời đe dọa của anh thì khóe miệng không khỏi co giật. Cậu nhớ rõ lúc cậu xin đi theo cô, Cố Diệp Ninh cũng bảo nếu cậu dám gây rắc rối cho cô thì cô sẽ đá cậu vào trong đàn tang thi. Bây giờ thì tới lượt Nam Cung Lãnh Dạ cũng đem câu này nói ra. Nhịn không được nhìn về phía cô đang đứng cách mình một khoảng không xa, Hạ Kỳ Phong trong lòng thầm tự hỏi… bộ không lẽ mấy người cường giả có thực lực cực mạnh, người nào cũng thích dọa người như vậy sao?!

“Dạ, có lẽ bây giờ bên ngoài đã bị có không ít tang thi. Chúng ta đột phá từ chính diện thì e là sẽ rất khó khăn và nguy hiểm.” Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi, Mặc Sở Minh bắt đầu cùng Nam Cung Lãnh Dạ tìm cách để thoát khỏi siêu thị bằng phương án tốt nhất.

“Các người có bao nhiêu xe?” Anh chưa kịp trả lời thì Cố Diệp Ninh đứng một bên đang cầm một cái khăn tay màu trắng lau lau lưỡi kiếm dính đầy máu tang thi của mình.

“Có 2 chiếc. Đủ để chở toàn bộ toàn bộ số người ở đây.” Tuy rằng y không rõ là cô vì sao lại hỏi như vậy nhưng hiện tại đôi bên đã cùng ở trên một chiếc thuyền rồi, Mặc Sở Minh tin tưởng Cố Diệp Ninh sẽ không làm gì tạo nên bất lợi cho bọn họ.

“Cô đã có kế hoạch chuẩn bị tốt sẵn rồi đúng không?” Nam Cung Lãnh Dạ híp híp mắt nhìn cô.

Cố Diệp Ninh miễn cưỡng liếc anh một cái rồi rất nhanh chuyển mắt sang hướng khác, cũng không trả lời câu hỏi kia. Cô không khỏi có chút bất đắc dĩ vì mình lại cảm thấy ngại ngùng và không được tự nhiên mỗi lần bắt gặp ánh mắt màu café kia. Cái cảm giác bị nhìn thấu thực sự chẳng dễ chịu chút nào.

“Xe các anh có để trong bãi của siêu thị không? Hay là để ở ngoài?”

“Để ở ngoài.” Lần này là Mục Hoằng trả lời “Bọn anh ngay từ đầu đã xác định sử dụng Chấn quyền để phá cửa cho nên không thể mang xe để vào trong bãi của siêu thị.”

Tang thi tìm tới bao vậy rất đông, bọn họ chỉ có mỗi việc chạy trốn bảo toàn tính mạng cho bản thân còn có chút chật vật chứ đừng nghĩ tới cả việc muốn mang theo cả xe. Vì vậy đương nhiên không thể đem xe của mình vào trong bãi của siêu thị để rồi. Cô nghe xong gật đầu tán thành. Về cơ bản thì suy nghĩ của bọn họ cũng giống cô. Xe ô tô là phương tiện tiện lợi di chuyển nhất trong tận thế. Chẳng có ai lại dở hơi đi vứt bỏ một chiếc xe vẫn còn tốt lại cả.

“Siêu thị này ngoại trừ cửa chính từ ngoài đi vào trong bãi trước thì còn có một cửa phụ ở ngang hông dành riêng cho nhân viên.” Đúng như Nam Cung Lãnh Dạ nghi ngờ, nếu đã chọn chạy vào trong siêu thị này đương nhiên cô không thể không điều tra và chuẩn bị trước.

“Thật vậy sao?” Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng không khỏi kinh ngạc, hóa ra là còn có cửa phụ dành cho nhân viên.

“Đúng thế. Cửa phụ dành cho nhân viên nên xây dựng khoảng cách từ cổng vào tới bên trong siêu thị ngắn hơn rất nhiều so với cổng chính. Hơn nữa vì nằm ở bên hông cho nên diện tích sân cũng rất nhỏ hoàn toàn có thể hạn chế được số lượng tang thi không vượt quá mức khả năng chiến đấu của chúng ta.” Cô rành mạnh nói ra phương án của mình.

“Thế thì đúng là quá tốt!” Đưa tay đẩy đẩy kính mắt của mình theo thói quen, trong con ngươi của Mặc Sở Minh lóe lên một tia sáng vui mừng. Xem ra hợp tác với Cố Diệp Ninh quả thực rất được lợi. Nếu không có cô thì bọn họ cũng không biết còn có một con đường khác như vậy.

“Khoan đã, tôi có một yêu cầu nhỏ nữa. Chúng ta cần có một địa điểm tụ hợp.”

“Vì sao lại phải thế?” Khó hiểu nhìn cô gái trẻ trước mặt, Mặc Sở Minh đột nhiên cảm thấy có phải là trí thông minh của mình đã bị giảm đi hay không. Nếu không phải trí thông minh bị giảm đi thì tại sao mà năm lần bảy lượt y không cách nào có thể đoán ra được cô nghĩ gì.

“Tôi cũng có một xe ô tô để ở ngoài vì vậy tôi sẽ không đi cùng xe với các anh. Hai em trai của tôi tạm thời gửi nhờ ở chỗ các anh. Chờ sau khi chạy tới khu vực an toàn thì tôi sẽ lái xe tới địa điểm tụ hợp kia để đón chúng.” Cố Diệp Ninh mặt không biến sắc, đơn giản giải thích.

“Diệp tỷ tỷ, em không muốn…” Hạ Kỳ Phong nghe thấy mình phải tách ra khỏi cô liền ngay lập tức hoảng hốt, tràn ngập cảm giác không an toàn.

“Tiểu Phong. Nghe lời!”

Đây đã là biện pháp tốt nhất rồi cho nên cô không cho phép Hạ Kỳ Phong cò kè. Tiểu Nha còn ở trên xe kia cho nên dù có thế nào thì cô cũng sẽ không ‘bỏ xe chạy lấy người’. Mà xe của cô cùng xe của đám người Nam Cung Lãnh Dạ không để cùng một chỗ, muốn chạy đi lấy xe thì việc hai bên tạm thời phải tách ra là không thể tránh khỏi. Cô cũng không có cách nào mà vừa chiến đấu lại vừa phải mang theo hai người không tiện hành động là Minh Tu và Hạ Kỳ Phong đi cùng được. Nếu có năng lực làm được việc đó thì cô cần gì phải hợp tác với đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ, ngay từ đầu từ thân vận động luôn cho xong.

“Dạ, em hiểu rồi…” Thấy giọng điệu kiên quyết của cô, Hạ Kỳ Phong biết chắc chắn là không thay đổi được rồi, khuôn mặt không khỏi xụ xuống nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng.

“Hiểu rồi, như vậy thì hẹn ở nhà xưởng gần ngoại ô thành phố D đi. Cũng cách nơi này không xa lắm.” Mặc Sở Minh nghe cô nói vậy liền hiểu ý. Trong đầu y lập tức nhanh chóng tìm một nơi thích hợp để làm địa điểm tụ hợp.

“Tốt.”

Cô suy nghĩ một chút liền biết được nhà xưởng mà y nói là đâu lập tức gật đầu đồng ý. Đó là một nhà xưởng đã bị bỏ hoang lâu ngày nằm ở ngoại ô thành phố D. Cách siêu thị này không quá xa thế nhưng bốn phía là đồng không mông quạnh không hề có một hộ dân hay người sinh sống nào cả. Ở thời điểm hiện tại thì nơi đấy có thể xem như khá an toàn.

“Vậy thì coi như giải quyết xong tất cả vấn đề rồi chứ?” Mục Hoằng nghiêng nghiêng đầu, hết nhìn Cố Diệp Ninh lại quay qua nhìn Mặc Sở Minh và Nam Cung Lãnh Dạ.

“Tôi không còn việc gì nữa.” Cô nhún nhún vai.

“OK! Nếu như thế thì… mọi người, chúng ta chuẩn bị môt chút rồi khởi hành thôi.”Mục Hoằng nở một nụ cười tươi quay đầu đối với những người khác trong đội ngũ.

Cô nhìn lướt qua Hạ Kỳ Phong vẫn đang tràn ngập bất an, im lặng cho cậu một ánh mắt hứa hẹn cùng trấn an rồi sau đó cũng đứng vào vị trí của mình trong đội ngũ. Theo sắp xếp thì Mục Hoằng sẽ là người đi đầu tiên phong chiến đấu và phá vỡ mọi vật cản. Cô cùng với Nam Cung Lãnh Dạ theo sát hỗ trợ hắn diệt bớt tang thi. Còn Mặc Sở Minh không đi theo ba người Cố Diệp Ninh mà lại vòng về phía sau cùng của đội ngũ. Y đi cuối cùng là để phòng trừ trường hợp có tang thi tấn công bất ngờ.

Đội hình này có thể nói là rất hoàn hảo, công thủ đều rất giữ được sự ổn định. Cố Diệp Ninh không khỏi tậc lưỡi thầm khen ngợi Mặc Sở Minh không hổ cái danh ‘quân sư’ của Nam Cung gia. Nhìn y có thể trong mọi hoàn cảnh bình tĩnh ứng phó và sắp xếp đội ngũ cũng biết được người này tuy nhìn ôn nhu nhã nhặn nhưng kỳ thực rất am hiểm về chiến thuật và chiến đấu.

Ngay lúc cô đang xem xét lại một chút xem đồ đạc trên người mình để chuẩn bị xuất phát thì chợt một bóng người cao lớn lẳng lặng đi tới bên cạnh đứng gần cô. Người kia cao lớn tới mức tạo thành một bóng râm trùm kín lên trên người người Cố Diệp Ninh. Không cần nhìn cô cũng có thể đoán được đó là ai. Cái khí thế đè ép người khác mang theo nhiệt độ lạnh lẽo này chỉ có thể là Nam Cung Lãnh Dạ mà thôi.

“Quả nhiên…” Anh khẽ hạ giọng thật khẽ nhói, thanh âm chỉ đủ để cho hai người bọn họ nghe thấy mang theo sự hứng thú không che giấu “… cô không làm tôi thất vọng. Làm việc rành mạch rõ ràng không để mình thiệt một chút nào ~”

Trong mắt cô lóe lên một tia sáng kỳ dị. Cũng không ngẩng đầu lên, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt một tiếng mang theo sự lãnh khốc rợn người. Có thể nhận được lời khen của vị Nam Cung Lãnh Dạ quả thực làm cô không khỏi sủng thụ nhược kinh. Thế nhưng cho dù thế nào, đối phương có là ai thì cô cũng quyết không để cho bản thân mình bị lợi dụng. Kể cả người kia có là Lôi đế tương lai đi chăng nữa!

“Cảm ơn đã quá khen...” Cô e ngại Nam Cung Lãnh Dạ nhưng tuyệt đối không sợ anh. Cho nên nếu như anh dám đánh chủ ý gì lên cô thì… cũng chưa biết được người nào thiệt hơn đâu! “Hợp tác vui vẻ mà ~”

“Phải.” Cũng coi như không phát hiện ra sát khí trên người cô, Nam Cung Lãnh Dạ nheo hai mắt lại, đôi môi cũng cong lên “Hợp tác vui vẻ mà, Cố Diệp Ninh!”

.

.

.

Đội ngũ của bọn họ đi theo hướng Cố Diệp Ninh nói, không một chút khó khăn tìm được cửa bên hông của siêu thị. Cánh cửa tuy làm bằng kim loại khá nặng và khóa chặt thế nhưng hoàn toàn không chịu được một kích của Mục Hoằng. Uy lực của Chấn quyền một lần nữa hiển lộ. Hắn vung một đấm lên cánh cửa liền bị đánh văng ra, rơi cái rầm xuống dưới đất. Ngay cả phần tường bên cạnh cũng bị kình lực mạnh mẽ ảnh hưởng đập vào làm cho xuất hiện những vết nứt kéo dài cả thước. Ánh sáng mặt trời lập tức theo lỗ hổng chiếu vào trong siêu thị.

Thế nhưng cũng không để tất cả mọi người phản ứng gì thêm thì những con tang thi vốn đã đứng chờ sẵn ở ngoài nhanh chóng như lũ ùa vào. Chúng vươn ra những móng vuốt cực kì sắc bén, hét lên những âm thanh vô cùng chói tai. Mùi hôi thối từ trên cơ thể của tang thi xộc tới khiến không ai không buồn nôn.

Mục Hoằng vốn còn chưa ổn định thân hình sau khi tung ra Chấn quyền, có chút khó khăn né tránh vài con tang thi tấn công tới. Vốn là biết sẽ có nhiều tang thi bao vây siêu thị nhưng mà hắn cũng không ngờ là lại nhiều như vậy. Mà vốn bọn họ còn đi cửa bên hông nên giảm được không ít rồi đấy. Không hiểu nếu xông ra từ cửa chính thì còn như thế nào. Chắc chưa kịp hó hé gì thì đã bị ‘sóng thần’ tang thi đè chết rồi.

“Cẩn thận, Hoằng!!!” Mặc Sở Minh đứng cuối đội ngũ thấy Mục Hoằng bị tấn công liên tiếp cũng không khỏi lo lắng hoảng hốt hô lên.

“Mẹ kiếp!!!”

Nghiêng đầu nhanh chóng tránh được một trảo của con tang thi đối diện, hắn nhịn không được toát cả mồ hôi lạnh, bực tức chửi bậy một cái. Lần nữa vận năng lượng chuyển sức mạnh dị năng tới bàn tay. Mục Hoằng đang muốn một chiêu đập vỡ đầu con tang thi chết tiệt kia thì ở đằng sau một lực cực mạnh đè lên trên hai bả vai của hắn, đẩy hắn ra sau. Kế tiếp hắn cảm nhận được có hai cái bóng lướt qua mình, phi lên phía trước. Tiếng gió rít lên cùng tiếng chớp giật lớn bên tai, trước mắt chớp một cái lập tức nhuộm đầy màu đỏ của máu tang thi.

“Hoằng, Minh, bọn tôi mở đường, hai người nhanh chóng đưa mọi người xông ra theo!!!” Nam Cung Lãnh Dạ khuôn mặt lạnh như băng, trên tay vẫn không ngừng phóng ra những tia chớp thiêu cháy tang thi trở thành tro.

“A!!!” Mục Hoằng và Mặc Sở Minh lúc này mới nhận ra được, hóa ra là Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh xông lên trước.

“Còn không mau đi!” Cố Diệp Ninh xoay người dùng kiếm bổ đôi đầu một con tang thi, đôi mắt lướt qua một đám người vẫn còn chưa hoàn hồn lại, có chút bực mình quát “Các người còn chờ tang thi lao tới ăn hết cả đám à? Còn đần người ra cái gì nữa?”

“A, được… được…” Lấy lại tinh thần, lập tức tất cả mọi người theo sát hai người kia xông ra.

“CHẤN QUYỀN!!! CHẤN QUYỀN!!! CHẤN QUYỀN!!!”

Mục Hoằng cũng xắn tay áo, nhanh chóng nhảy ra chiến đấu cùng. Một lần lại một lần dùng Chấn quyền, thế nhưng vì tang thi quá đông khiến Mục Hoằng cũng có chút chật vật. Mặc Sở Minh tuy chỉ nhận nhiệm vụ là đứng ở cuối cùng đội ngũ để bảo vệ và thanh lý tang thi tấn công bất ngờ tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn phóng ra vài thủy cầu trợ giúp hắn không ít.

Tang thi từng lớp từng lớp lao lên, chúng không có suy nghĩ, cũng không biết đau và sợ hãi, chỉ chăm chăm theo bản năng muốn săn bắt con người. Mọi người trong đội ngũ thấy Mục Hoằng và Mặc Sở Minh không ngừng chém giết, máu và dịch não văng tung tóe khắp nơi, mùi màu tươi trộn lẫn với mùi mục nát hôi thối tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, trong phút chốc bị kích thích tới sôi trào. Cũng đã bắt đầu có người bỏ qua nguy hiểm và sợ hãi, có vũ khí gì trên người liền cầm vũ khí đó chiến đấu với tang thi.

“DIỆT GIÁNG!!!”

“LIỆT PHONG!!!”

Cùng một lúc hai âm thanh mang theo sát khí lãnh khốc cực điểm vang lên. Chỉ thấy từ trên không trung đỉnh đầu của Nam Cung Lãnh Dạ, bầu không khí như đặc lại, nhiệt độ cũng giảm thấp xuống khiến người ta rét run. Xoẹt… xoẹt… xoẹt… từng tia chớp xuất hiện bắt đầu ngưng tụ lại thành một quả cầu điện cực lớn. Khi nó tích điện đủ, lập tức từng đạo từng đạo tia chớp giống như pháo bông mang theo uy lực giáng ra bốn phía. Ầm… ầm… ầm… một một lần đánh là một trụ lôi khổng lồ có bán kính còn rộng hơn cả một thân cây cổ thụ. Trên mặt đất tang thi trong chớp mắt bị thiêu thành tro. Vốn trước đó còn là cả mảng tang thi hung hãn ghê tởm thì hiện tại chỉ còn lại những vết đất lún cháy xém còn xót lại.

Cố Diệp Ninh cũng không hề thua kém, ở trên thân kiếm của cô ngưng tụ một loại khí màu trắng. Cô không cần trực tiếp chém vào người của tang thi, chỉ cần giơ tay lên vung một đao thì thứ khí kia tựa như ngưng tụ thành một lưỡi đao khổng lồ sắc bén lao ra. Lưỡi đao khổng lồ đi tới đâu thì càn quét tới đó, mang theo tiếng gió rít cực kì chói tai. Toàn bộ tang thi đứng trong khoáng cách 5 mét lấy Cố Diệp Ninh làm trung tâm đều bị cắt thành những mảnh nhỏ. Huyết nhục trộn lẫn rơi đầy trên mặt đất, nhuộm đỏ cả mảng sân.

Toàn bộ mọi người đều bị chiêu thức cùng cách tấn công cuồng bạo của Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh dọa cho sợ hãi. Trên mặt của hai người bọn họ lúc này tràn ngập sát khí không che giấu. Vốn theo kế hoạch thì anh và cô là người hỗ trợ Mục Hoằng chiến đấu nhưng dường như hiện tại đã trở thành những người khác hỗ trợ hai người họ rồi.

“Cô gái kia cũng có năng lượng kỳ lạ giống chúng ta. Là năng lượng điều khiển gió và không khí.” Mặc Sở Minh nhạy bén là người đầu tiên nhận ra Cố Diệp Ninh có dị năng.

“Nam Cung Lãnh Dạ, cúi đầu xuống. Liệt phong!!!”

Nam Cung Lãnh Dạ không chút chần chừ lập tức nghe lời của cô cúi xuống. Quả nhiên ngay sau đó liền cảm nhận được một cỗ lực sắc bén ôi thối xẹt qua đầu mình từ sau lưng đánh tới. Cố Diệp Ninh nhún chân một cái, cơ thể giống như sợi lông vũ không chút trọng lực bay lên. Ở trên không lộn một vòng, cô lần nữa sử dụng Liệt phong chém chết những con tang thi đang muốn nhào tới đánh lén anh. Máu từ cổ tang thi phun ra bắn lên khuôn mặt xinh đẹp càng tăng thêm vài phần huyết tinh.

“Hỏa cầu.”

Một quả cầu lửa đỏ rực nóng kinh người cũng ngay tức khắc từ trên tay của anh phi tới hướng của cô với tốc độ cực nhanh. Cô không chút đổi sắc cũng không có ý tránh, trong mắt một mảnh lãnh tĩnh đáng sợ. Hỏa cầu quả nhiên chỉ lướt qua vành tai chứ không hề tạo ra thương tích gì cho Cố Diệp Ninh. Đối tượng nó nó nhắm tới là con tang thi ở sát chéo bên trái của cô. Oành!!! Đầu con tang thi bị lửa đánh cho nát bấy.

“Nam Cung đại thiếu có năng lượng khác ngoài năng lượng lôi sao???” Vừa đạp nát đầu một con tang thi, Mục Hoằng quay lại vừa vặn nhìn một màn ban nãy. Hắn không khỏi sợ hãi mà kinh hô một tiếng. Nam Cung Lãnh Dạ chỉ nắm trong tay một năng lượng kỳ lạ đã đủ bá đạo lắm rồi, giờ còn thêm một năng lượng kỳ lạ khác nữa sao?!

“Chuyện này…” Mặc Sở Minh cũng không hề biết chuyện ngoại trừ có thể khống chế lôi ra thì anh còn có thể điều khiển lửa, cho nên trong phút chốc cũng lúng túng kinh ngạc vô cùng.

“Phong nhận!!! Băng chùy!!!”

Vung hai tay lên một cái, bên phải của Cố Diệp Ninh xuất hiện một loạt những lưỡi dao được tạo từ gió còn bên trái là một loạt những lưỡi dao được ngưng tụ từ băng. Cô liếc một cái xác định mục tiêu liền phóng những lưỡi dao về hướng đám người còn lại ở trong đội ngũ. Những lưỡi dao được làm từ băng và gió giống như có linh hồn, chúng uyển chuyển tách ra làm hai tránh làm bị thương những người khác mà chỉ nhằm vào những con tang thi đang muốn lao tới tấn công bọn họ. Mỗi một lưỡi dao đều chuẩn xác cắm vào chính giữa mi tâm của tang thi.

“Mặc Sở Minh, giờ phút này anh còn dám thất thần à? Nhiệm vụ của anh là bảo vệ đội ngũ đấy!!!” Cô cũng không thèm nể mặt, trừng mắt đối với Mặc Sở Minh.

“A… thực xin lỗi…”

Nhận được ánh mắt sắc bén và giọng điệu trách cứ của cô, y cũng không tức giận. Bởi vì trong thoáng chốc thất thần không chú ý cho nên mới tạo ra tình huống nguy hiểm vừa rồi. Nếu không phải Cố Diệp Ninh kịp thời phát động dị năng cứu giúp thì chắc chắn đã có người trong đội ngũ bị thương vong. Mặc Sở Minh không phải là người không dám nhận sai, y lập tức lần nữa huy động tạo ra hàng loạt thủy cầu tập trung vào tấn công.

“Lôi giáng!!!” Mục Hoằng bên này cũng được Nam Cung Lãnh Dạ cứu một mạng. Chớp tím đánh ngang thiêu cháy hai con tang thi đang ngoác miệng muốn cắn vào tay và chân của hắn “Hoằng, không được thất thần trong lúc đang chiến đấu!” Giọng của anh lạnh lẽo mang theo trách móc cùng không hài lòng.

“Xin lỗi, Nam Cung đại thiếu!” Hắn tuy là là bị năng lượng mới của anh làm cho sợ hãi tới ngây ra mới tạo thành nguy hiểm cho bản thân thế nhưng cũng không thể đổ lỗi cho người khác. Vì vậy chỉ có thể ảo não xấu hổ mở miệng xin lỗi.

“Tập trung một chút, chúng ta sắp thoát ra rồi.”

Nhờ hai người Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ cho nên đội ngũ bọn họ đã nhanh chóng tới gần được cổng sắt. Chỉ cần thoát ra được cổng sắt này thì sẽ bớt được nguy hiểm. Anh một mặt không ngừng điều khiển dị năng tiêu diệt tang thi đang ồ ạt tấn công, một mặt chuyển mắt sang cô đang chiến đấu ngay bên cạnh. Chém xuống đầu của ba con tang thi, dường như cảm nhận được ánh mắt của Nam Cung Lãnh Dạ, cô cũng quay đầu lại nhìn anh.

“Cô hiểu ý tôi chứ?” Hất cằm về hướng cánh cổng sắt còn cách khoảng vài ba mét, Nam Cung Lãnh Dạ nhàn nhạt mở miệng hỏi cô.

“Hiểu! Làm đi! Tấn công một lần diệt gọn!” Cố Diệp Ninh gật đầu một cái.

Dù bọn họ chẳng hề đối thoại tới nửa câu nhưng cô vẫn hiểu được anh đang muốn làm gì. Bọn họ đã dùng dị năng rất nhiều rồi, phải nhanh chóng thoát ra bằng không tới lúc tinh thần lực cạn kiệt, cơ thể trở nên suy yếu thì rất nguy hiểm. Cô nhanh chóng ngưng tụ gió bao bọc trên thân kiếm, liền mạch chém ra ba đường kiếm. Là lần này giống như dồn toàn bộ năng lượng còn thừa của mình lại, lưỡi đao gió khổng lồ bắn ra còn mạnh mẽ hơn những lần trước rất nhiều.

Ngay cả mặt đất cũng chịu không được sức mạnh uy lực của chiêu Liệt phong kia, theo đường đi của lưỡi đao gió toác ra tạo thành một đường sâu hoắm kéo dài. Ba hướng: trước mặt, bên trái, bên phải của mọi người, tang thi bị chém chết ngã xuống như ngả rạ. Trong thoáng chốc, ít nhất hơn 5 mét xung quanh bọn họ được dọn sạch sẽ không có bất cứ vật cản nào.

Nam Cung Lãnh Dạ thấy Cố Diệp Ninh ngay lập tức ra tay không chút chần chờ thì trong mắt không khỏi hiện lên một tia vui vẻ. Quả nhiên là rất hiểu ý mình, chiến đấu ăn ý tới không ngờ. Anh trong miệng nhẩm một tiếng Diệt giáng, cánh cửa sắt bị chớp đánh một đòn thực mạnh trở nên biến thành dị dạng. Cọt kẹt… lung lay vài cái, cánh cổng sắt đổ rầm rạp xuống khiến cho bụi mù mịt bay lên. Tuy rằng không thể so với chiêu Chấn quyền về độ phá hoại, thế nhưng cũng chẳng hề thua kém là bao.

“…” Mọi người một lần lại một lần bị đả kích tới ngậm không nổi miệng rồi.

“Không sao đấy chứ?” Một tay nhanh chóng đỡ lấy Cố Diệp Ninh cơ thể có chút mềm nhũn do sử dụng dị năng quá mức, Nam Cung Lãnh Dạ hơi nhíu mày, cúi đầu thấp giọng hỏi.

“Không sao. Tôi ổn…” Cô cũng không cự tuyệt anh đỡ mình, lắc lắc đầu đáp.

“Thế thì tốt. Cô tạm thời đừng dùng năng lượng kia, nghỉ ngơi một chút đi.” Thấy cô thật sự chỉ là có chút suy kiệt mệt mỏi chứ không gặp vấn đề nào khác thì sắc mặt anh dịu đi một chút “Đường mở rồi, tranh thủ tang thi lần nữa kéo tới nhanh rời đi!” Anh quay đầu đối với những người khác nói rồi kéo cô tiên phong vượt qua qua cổng sắt phụ của siêu thị.

“Đi mau!!!” Mục Hoằng, Mặc Sở Minh cùng đội ngũ cũng không dám có chút chậm trễ, chỉ sợ tang thi lại tập hợp đuổi theo bọn họ.

“Sở Minh, hai người bọn họ… đều là có hai năng lượng kỳ lạ…” Nhớ tới một màn chiến đấu huyết tinh vừa rồi, Mục Hoằng không khỏi toát mồ hôi lạnh khẽ lẩm bẩm với Mặc Sở Minh bên cạnh mình “Hơn nữa, chiến đấu cũng rất ăn ý…”

“Quả nhiên lời của Nguyên Nguyên nói không sai.” Khóe môi của Mặc Sở Minh khẽ giật giật.

“Hả?” Mục Hoằng không hiểu y định nói gì “Nguyên Nguyên tiểu thư nói gì à?” Nam Cung Nguyên Nguyên là em gái của Nam Cung Lãnh Dạ, hắn tuy không thường gặp nhưng cũng từng tiếp xúc không ít lần.

“Nguyên Nguyên từng nói: Trên đời cái gì sinh ra cũng có đôi có cặp…”

“Vậy…”

“Trước tôi còn không tin nhưng giờ thì tin rồi. Đúng là cái gì sinh ra cũng có đôi có cặp cả…” Trong mắt y hiện lên sự bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh chạy phía trước mình “Tới cả loại như Dạ thì cũng có đôi có cặp!!! Một đôi năng lực biến thái tới mức không phải là người nữa rồi!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK