Buổi chiều giáo viên từ Trung tâm hành chính dân sự sẽ đến nhà trẻ, Hứa Nguyên nhân lúc nghỉ trưa nên đã ra ngoài uống trà cùng đồng nghiệp.
Sau khi mua bánh ngọt lót dạ với cà phê, cô ngồi một bên chờ người đồng nghiệp viết hoá đơn.
“Trình Vi Vi: Cậu lại cãi nhau với Hàn Tự cái gì đấy?”
Mấy ngày nay ở khoa Trình Vi Vi có đồng nghiệp bị bệnh nên xin nghỉ, vì thế mà tần suất trực ca đêm của cô ấy tăng cao hơn hẳn, đến bây giờ cô ấy mới nhìn thấy sự quấy rầy lúc hai giờ sáng của Hứa Nguyên.
“Hứa Nguyên: Tớ đã nói cái gì đâu, làm sao cậu biết có liên quan tới Hàn Tự.”
Hứa Nguyên liên tục gửi tới mấy cái biểu cảm phẫn nộ.
“Trình Vi Vi: Được rồi, vậy thì liên quan đến ai?”
Hứa Nguyên:...
Quả thật là liên quan đến Hàn Tự nhưng đột nhiên cô lại không muốn nói ra.
Hứa Nguyên ngồi trên gian ghế ngoài trời ở lối ra vào của tiệm cà phê, cô đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh để di dời sự chú ý của mình.
Do tối hôm qua cô thức thâu đêm nên đến giờ đầu vẫn còn đang rất đau.
Nào ngờ lại trùng hợp đến thế, một hình bóng quen thuộc bất chợt ập vào tầm mắt.
“Hứa Nguyên, chúng ta quay về thôi.” Đồng nghiệp cầm hoá đơn đi ra ngoài.
Hứa Nguyên xua tay: “Em chờ chị một chút nhé.”
Ánh mắt cô không rời khỏi hai bóng người ở phía xa, cô chỉ trông thấy Dư Âm đang khoác cánh tay của một người đàn ông, lộ ra góc mặt đang tươi cười ngọt ngào.
Hai người ấy vừa nói vừa cười, có điều bọn họ đưa lưng về phía Hứa Nguyên nên cô không thấy rõ được mặt người đàn ông.
“Sao thế ạ?” Đồng nghiệp tò mò.
Hứa Nguyên cầm lấy điện thoại: “Em ngồi xuống một lát đi.”
“Hứa Nguyên: Bạn yêu, hôm nay đi hẹn hò ở đâu đấy? /nhướng mày/”
Hứa Nguyên gửi WeChat cho Dư Âm, đơn thuần là muốn chọc ghẹo cô ta một phen.
Cô lại nhìn qua đó, thấy hai người họ dừng lại, Dư Âm lấy điện thoại ra từ trong túi.
Chắc là đang trả lời tin nhắn của cô.
Khung chat biểu thị đối phương đang nhập tin nhắn, Hứa Nguyên đã chuẩn bị sẵn những câu nói trêu chọc và đùa giỡn trong lòng, ngay cả cơn đau đầu suốt cả sáng cũng vì đó mà tan biến. Cô đánh chữ, muốn ghi trước mấy câu đã nghĩ trong đầu, chỉ đợi cô ta đáp lại là cô gửi đi ngay, tiện thể trò chuyện sâu hơn với cô bạn thân của mình.
Công việc của Dư Âm rất bận, thường xuyên tăng ca, đặc biệt là trong khoảng thời gian này. Mặc dù hai người bọn cô đã hẹn nhau hai bữa cơm, nhưng sau khi ăn xong Dư Âm không phải đi về tăng ca thì cũng là đi làm việc khác.
Thần thần bí bí.
Hoá ra là yêu đương sau lưng cô!
“Dư Âm: Hẹn hò cái gì? Tớ đang nằm trên giường đây này! Tối hôm qua phải thức cùng cậu tới 4 - 5 giờ sáng, mệt chết đi được. Tớ phải nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi ngủ bù chứ ~”
Hứa Nguyên sửng sốt.
Cô ngẩng đầu nhìn qua kia, cho dù bọn họ vẫn quay lưng về phía cô nhưng chỉ cần liếc mắt một cái thôi là cô có thể nhận ra bóng dáng của Dư Âm rồi, hơn nữa chắc chắn sẽ không có chuyện cô nhận lầm đâu.
Hai người đó đã thay đổi tư thế, lúc này đổi thành người đàn ông ôm eo Dư Âm, hai người dựa sát rạt vào nhau. Người đàn ông kia mặc áo sơ mi và quần tây, áo sơ mi màu xanh đen tôn lên dáng người cao ráo của anh ta, trông dáng người có vẻ hơi gầy.
Anh ta bỗng cúi đầu, hôn một cái lên khuôn mặt Dư Âm, sau đó cô ta lại dựa vào anh ta gần hơn nữa.
Rõ ràng là một cặp đôi đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt cơ mà.
Hứa Nguyên hoàn toàn chết lặng.
Khung chat yên tĩnh, cô không kịp gửi đi những lời chọc ghẹo còn hiện hữu trên giao diện trò chuyện.
Hứa Nguyên có cảm giác như mình vừa trở về từ chuyến tàu lượn siêu tốc, ban đầu là hưng phấn, kích động sau đó là đến khoảnh khắc mất mát, hụt hẫng, vậy mà Dư Âm lại nói dối cô? Nhưng bất cứ chuỵên gì của mình cô cũng kể hết với Dư Âm mà.
“Chị, rốt cuộc là chị đang nhìn cái gì thế?” Người đồng nghiệp nhìn mãi cũng chẳng thấy được gì.
Hứa Nguyên rũ mắt, xoá từng chữ đùa cợt không thể gửi đi.
“Không có gì.” Cô buồn rầu.
Trong đầu Hứa Nguyên thoáng hiện lên những khoảng thời gian vụn vặt khi mới quen biết Dư Âm, lúc đầu thì đứt quãng nhưng sau đó lại càng ngày càng nhiều.
Trường học của bọn cô là ngôi trường tư nổi danh thượng lưu trong khu, đến cả học sinh tới học cũng phân chia thành hai cực vô cùng rõ rệt. Nhất là cấp 3, hoặc là con nhà giàu học thẳng từ tiểu học lên, hoặc là thành tích cực kỳ tốt, thi cấp 3 được nhà trường đặc cách tuyển vào với danh nghĩa trao học bổng.
Vậy nên lúc cô bước vào lớp năm lớp 10, hơn phân nửa học sinh trong đó đều là người quen cũ, không phải bạn cùng lớp hồi cấp 2 thì cũng là người được phân từ các lớp khác sang đây. Chỉ có mỗi Dư Âm là khác biệt, bởi vì học bổng mà cô ta lựa chọn bỏ qua trường công lập trọng điểm ở thành phố rồi đến trường học của cô.
Cũng bởi thế, tất cả mọi người đều có một nhóm bạn cố định cho riêng mình rồi, Dư Âm vừa vào đã trở thành một người bị cô lập, lúc ấy giáo viên xếp cô ta ngồi cùng bàn với Hứa Nguyên.
Khi mới trở thành bạn cùng bạn, Hứa Nguyên rất nhiệt tình nhưng Dư Âm thì lạnh nhạt, thờ ơ. Lâu dần Hứa Nguyên cũng thấy nhạt nhẽo, thậm chí các bạn cùng lớp còn cảm thấy Dư Âm là một người đạo đức giả và giả vờ thanh cao, hiển nhiên là cô sẽ chọn chơi cùng đám bạn của mình.
Nếu không phải lần tan học ấy Hứa Nguyên bắt gặp Dư Âm đang bị vây kín thì có lẽ mối quan hệ của hai người bọn cô sẽ chỉ đơn giản là bạn cùng lớp mà thôi.
Khi đó trong lớp lan truyền tin đồn rằng có một đàn anh lớp 12 để ý Dư Âm. Mọi người đều xem cô ta là một người đạo đức giả, rõ ràng cô ta có chủ đích khác nên mới đến đây học cấp 3, ấy thế mà còn giả vờ kiêu ngạo rồi phớt lờ mọi người.
Mọi người nói cô ta đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
Về sau việc này bị cô bạn gái cũ của đàn anh kia biết được, cô ta kéo người đến bao vây Dư Âm.
Hứa Nguyên mặc kệ Dư Âm là người như thế nào, hể cô gặp đuợc cảnh tượng này thì sẽ không tài nào khoanh tay đứng nhìn được, bèn đi qua giúp cô ta.
Đó có thể là lần đầu tiên Dư Âm nhìn thẳng vào cô.
Cô ta nói cảm ơn với Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên nhún vai: “Không cần cảm ơn, đều là bạn chung lớp mà.”
Dư Âm chỉ cười không nói gì.
Sau đó, Hứa Nguyên thích đọc sách giải trí, còn lén giấu sách bên trong hộc bàn nữa, tan học hay đi học cô cũng đều phải đọc, mém tí nữa là bị giáo viên nghiêm khắc nhất trường phát hiện ra.
Bất ngờ là lúc ấy Dư Âm đã đứng ra che chở cho cô.
Tan học, Hứa Nguyên cảm ơn cô ta.
Dư Âm vẫn lạnh lùng như trước: “Không cần cảm ơn, trả lại vụ lần trước cho cậu.”
Bởi vì điều này mà Hứa Nguyên cảm thấy có chút hứng thú với Dư Âm, mối quan hệ của hai người từ từ tốt dần lên, một mạch trở thành bạn thân.
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, họ cho rằng hai người không hợp nhau chút nào, nhưng cô thì lại chẳng thèm để bụng.
Cô thấy tốt là được.
Hứa Nguyên thở dài, dùng mắt thường cũng thấy được sự mất mát của cô.
Người đồng nghiệp khó hiểu: “Chị lại làm sao thế?”
“Chị đang buồn, con tim mệt mỏi.”
Đồng nghiệp cười: “Thôi đi, chị có phải Lâm Đại Ngọc đâu.”
Hứa Nguyên không mỉm cười, ánh mắt cô lại liếc về chỗ khi nãy Dư Âm đứng.
Có lẽ hai người ấy đã đi vào cửa hàng rồi, bóng dáng đã mất hút từ khi nào không hay.
Cô lướt điện thoại, vô thức nhấp vào avatar của Hàn Tự, cô lại muốn tìm anh kể lễ một chút. Đang chuẩn bị gửi đi thì Hứa Nguyên chợt nhớ tới tối hôm qua anh đã lạnh nhạt với mình như thế nào, nên cô quyết định dừng tay lại.
Thôi, với cái thái độ kia của anh thì thay vì cảm thấy vui vẻ, cuối cùng cũng sẽ khiến cô càng buồn bã hơn mà thôi.
Hứa Nguyên lại thở dài, đồng nghiệp không nhìn nỗi nữa liền kéo cô đi: “Đi thôi, mấy giờ rồi hả? Một giờ chúng ta còn phải đi làm nữa, buổi chiều sẽ tiếp đón các sếp ở Trung tâm hành chính dân sự đó!”
Cô bĩu môi, cất điện thoại vào trong túi: “Đi đi đi, quay về nào.”
Thật ra khi ngẫm lại thì cô cũng hiểu, bọn cô đều đã trưởng thành, sẽ có cho riêng mình những bí mật nho nhỏ, không còn giống như ngày trước, có thể chia sẻ mọi điều mà chẳng hề giấu giếm.
Cũng giống như việc cô chưa bao giờ nói cho Dư Âm biết là mình lén lôi kéo khách hàng cho cô ta.
Lớn lên là một cảm giác thật tệ!
…
Hôm nay Hàn Tự tới công ty của Diêu Khải Việt. Lúc trước Diêu Khải Việt tự tay gây dựng sự nghiệp, Hàn Tự có giúp đỡ và đầu tư một ít cho cậu, số tiền đầu tư ấy chiếm một phần rất nhỏ nhưng mỗi lần có hạng mục lớn Diêu Khải Việt đều muốn anh xuất hiện để làm Định Hải Thần Châm.
*“Định Hải Thần Châm” có nghĩa là trụ cột của một người; tổ chức hay địa phương. Mất đi trụ cột sẽ cảm thấy không an toàn; thậm chí trên dưới loạn lên.
Gần đây công ty có thầu một hạng mục lớn rất khó giải quyết, trước khi mở cuộc họp Diêu Khải Việt xen vào câu chuyện phiếm, cậu hỏi Hàn Tự: “Anh với Nữ bá vương của chúng ta xảy ra chuyện gì thế?”
Hứa Nguyên toàn gửi tin nhắn cho cậu hỏi tình hình của Hàn Tự ra làm sao.
Diêu Khải Việt nhìn biểu cảm của anh: “Lại cãi nhau nữa hả?”
Hàn Tự không nói lời nào mà chỉ mãi lo chơi điện thoại, không biết là đang xem cái gì mà mải mê đến thế.
Diêu Khải Việt sang ngồi cạnh nhưng cậu lại không dám tới gần, sợ bị anh đánh.
“Hai người hăng máu thật.” Cậu mỉm cười, lặng lẽ liếc nhìn điện thoại của Hàn Tự.
Hàn Tự mở WeChat ra, màn hình vẫn ở giao diện hoạt động chính, chẳng hiểu anh đang muốn tìm ai.
Diêu Khải Việt đẩy mắt kính, thật sự là bất đắc dĩ.
Hứa Nguyên nói Hàn Tự ấu trĩ nhưng với cậu thì chỉ lúc ở trước mặt Hứa Nguyên, Hàn Tự mới là quỷ ấu trĩ. Hàn Tự cũng nói Hứa Nguyên ấu trĩ, nhưng chỉ có trước mặt Hàn Tự, Hứa Nguyên vốn đã ấu trĩ lại càng ấu trĩ hơn nữa.
Mỗi khi hai người cãi nhau, cậu chính là người xui xẻo phải đi hoà giải cho bọn họ.
“Anh, anh đừng có chối, dù từ nhỏ đến lớn hai người cãi cọ ác liệt đến mức nào đi nữa thì anh cũng chưa bao giờ thật sự giận Hứa Nguyên.” Lần này cậu vẫn là người đi hoà giải: “Vì vậy rốt cuộc lần này con bé đã làm ra việc cực kỳ nhẫn tâm gì với anh thế?”
Rốt cuộc là việc gì mà lại làm Hàn Tự tức đến mức không thèm quan tâm tới cô?
Ngón tay đang lướt điện thoại của anh bỗng dưng khựng lại, anh ngước mắt lên rồi liếc nhìn Diêu Khải Việt một cái.
Đôi mắt đen nhanh đảo qua, mang theo luồng khí lạnh lẽo, Diêu Khải Việt bất giác ngồi thẳng dậy, cậu trở nên căng thẳng. Một giây sau cậu lại cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả nên đã dũng cảm đối diện với ánh mắt của Hàn Tự.
Ai ngờ tâm tình của ông anh trai cậu rõ ràng vốn không tốt thế mà lại dần dần nhuộm ý cười, ngay cả khóe miệng cũng gợi lên một độ cong tuyệt đẹp.
Cuối cùng Hàn Tự đã thật sự mỉm cười.
Diêu Khải Việt không hiểu ra sao: “Câu nói nào của em làm anh thấy buồn cười vậy?”
Vừa dứt lời, Hàn Tự vừa mới chuyển nắng bây giờ lại nghiêm mặt.
Trời nắng chuyển mây đen.
Diêu Khải Việt: “...”
Giống như sương mù, vừa giống mưa lại vừa giống gió, anh không tài nào hiểu nỗi.
Hàn Tự lại cúi đầu nghịch điện thoại, anh tìm thẳng avatar WeChat của Hứa Nguyên. Avatar của cô là ảnh chụp bản thân, một bức ảnh chu môi thả thính kỳ quái.
“Hàn Tự: Em định ngày mấy sẽ hẹn anh Chu với Trình Vi Vi? Anh thật sự rất bận, không phải em nói hẹn là có thể hẹn được đâu.”
Anh trả lời chuyện mà hôm qua Hứa Nguyên cứ nhắc anh mãi.
Anh nhìn chằm chằm vào khung chat sau khi gửi xong.
Năm phút trôi qua, Hứa Nguyên vẫn chưa đáp lại.
Hàn Tự lập tức hối hận, anh không nên gửi tin nhắn cho cô thì hơn.
Diêu Khải Việt ở bên cạnh còn chưa suy nghĩ xong lại đột nhiên cảm nhận được một tầng áp suất thấp mới.
Bầu trời bắt đầu chuyển mưa to.
….
Thật ra là do Hứa Nguyên bị tag riết nên cô hoàn toàn không thấy được WeChat của Hàn Tự.
Trước khi tan ca, cô nhận được điện thoại của Đinh Nhuế Nhiên, chị nói tâm trạng của Đào Tri Du khá tệ, cô tan làm thì đến đón các chị ấy.
Đinh Nhuế Nhiên là bạn thân của Đào Tri Du, chị cũng chơi chung hội với bọn họ, chẳng qua là mấy năm nay chị vẫn cứ đi tới đi lui giữa New Zealand với Bắc Kinh nên cũng dần ít chơi với bọn họ.
Khi gặp được Đào Tri Du, Hứa Nguyên đã nhận ra tâm trạng của chị ấy thật sự rất tồi tệ, không phải tệ như bình thường mà là sự suy sụp mà từ trước đến giờ cô chưa từng thấy.
Sau đó bọn cô đi đến một quán bar yên tĩnh mở cửa sớm nhất vào buổi tối.
Đào Tri Du vừa tới đã uống cạn hai ly rượu với giọng nghẹn ngào, chẳng biết có phải do rượu trào lên não hay không mà chị ấy nằng nặc muốn lên sân khấu hát, Hứa Nguyên và Đinh Nhuế Nhiên có kéo lại đi chăng nữa cũng không kéo được.
Bài hát “Thất Lý Hương” quen thuộc vang lên, đây là ca khúc làm bạn với các cô gái suốt những năm tháng thanh xuân.
Hứa Nguyên gần như đã hiểu được nỗi thương tâm của Đào Tri Du.
Khốn khổ vì tình.
Cô chưa từng nghĩ tới điều này.
Đào Tri Du là một người dịu dàng, tốt bụng, tính tình lại rất tốt, có vô số người thích chị ấy, dù có thế nào đi chăng nữa Hứa Nguyên cũng không thể tưởng tượng nổi tại sao lại có người cam lòng làm tổn thương một cô gái tốt như vậy cơ chứ.
“Chị Tri Du, chị ấy…” Hứa Nguyên nhìn Đào Tri Du ở trên sân khấu, cô hỏi Đinh Nhuế Nhiên.
Cô hoàn toàn không biết gì về chuyện Đào Tri Du đi học ở Bắc Kinh cả, dường như từ đó đến giờ đều là Đào Tri Du tới an ủi cô, làm người chị tri kỷ của cô.
Đinh Nhuế Nhiên lắc đầu, chị uống một ngụm lớn rượu Tequila đặc biệt, tửu lượng ác liệt ấy dọa Hứa Nguyên đến giật mình.
Toàn bộ người có mặt ở đây chỉ có mỗi mình Hứa Nguyên là không uống rượu.
“Đã xảy ra chuyện gì với hai chị sao?” Hứa Nguyên đau đầu, cô vốn không ngủ cả đêm, bây giờ lại càng thêm chóng mặt.
Cô cũng nhấp một ngụm đồ uống có gas của mình, chẳng ngon chút nào.
Đinh Nhuế Nhiên nhìn Đào Tri Du: “Để cậu ấy trút hết ra cũng tốt, con nhỏ này đối xử với người khác thì cực kỳ tốt nhưng với bản thân mình thì hoàn toàn ngược lại.”
Hứa Nguyên có cùng cảm nhận với chị, tầm mắt cô lệch về một bên, dừng lại trên ngón giữ bàn tay trái của Đinh Nhuế Nhiên. Ngón tay của chị có thêm một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương rất lớn, lấp lánh và chói lọi dưới ánh đèn trong bar.
“Đinh Đinh, chuyện gì đây chị?” Hứa Nguyên kinh ngạc thốt không thành tiếng.
Đinh Nhuế Nhiên liếc nhìn: “Chị chuẩn bị đính hôn.”
Chị chỉ mỉm cười, giọng điệu bình thản tựa như đang nói chuyện của người khác.
Hứa Nguyên càng kinh ngạc hơn: “Chuyện từ khi nào vậy ạ? Em không nghe thấy chị hẹn hò mà?”
Sau khi uống hết ly rượu, Đinh Nhuế Nhiên lại bảo nhân viên phục vụ đổi một ly khác: “Cũng không lâu lắm, người Bắc Kinh. Em biết đấy, tình yêu là một chuyện gì đó rất xa xỉ đối với những gia đình như chúng ta, có thể thật lòng đến với nhau vì tình yêu chính là điều may mắn nhưng phần lớn đều giống chị, nghe theo sự sắp đặt của gia đình dòng họ, lợi ích và lợi ích cùng nên duyên.”
Thế nên không có gì gọi là thích hay không cả, toàn bộ cuộc hôn nhân này chính để các gia đình giàu có liên hợp lại. Còn về những thứ khác, đều là những xa xỉ phẩm thật sự.
Hứa Nguyên không thể phản bác lại lời nói này, cô trầm mặc.
Đào Tri Du hát một hồi rồi bật khóc, giọng chị ấy nghẹn ngào nhưng vẫn kiên quyết muốn hát xong ca khúc này.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Đinh Nhuế Nhiên và Hứa Nguyên đồng thời nhìn về phía cô: “Hứa Nguyên, có đôi lúc chị cảm thấy rất không cam lòng.”
“Chưa được trải nghiệm qua cái gì gọi là tình yêu oanh oanh liệt liệt đã phải chấp nhận sự an bài của người nhà.” Đinh Nhuế Nhiên cười rộ lên, ấy nhưng nơi đáy mắt lại không vương ý cười: “Nhưng có đôi khi, chị lại thấy như vậy khá tốt. Lấy lợi ích làm sợi dây ràng buộc vẫn vững chắc hơn tình cảm một xíu, bởi vậy sẽ không có đau khổ, cũng sẽ không phải rơi nước mắt.”
“Hứa Nguyên, nước mắt của phụ nữ quý giá lắm.”
Nghe chị nói xong Hứa Nguyên cũng muốn khóc.
Cô gối lên cánh tay, nhìn chằm chằm vào ly rượu của Đào Tri Du, cảm thấy khó chịu trong lòng.
….
Sau khi Hàn Tự họp xong có hẹn gặp mặt với Ninh Hạ. Cô ấy đã tốt nghiệp học viện Mỹ thuật và đang dự định tổ chức một buổi triển lãm tranh.
Cô ấy và em họ Dung Dung của Hàn Tự là bạn thân, Dung Dung nhờ anh giúp tiến cử Ninh Hạ với một người thầy nọ, thầy ấy là bậc thầy nổi tiếng nhưng gần như đã nghỉ hưu, hiện tại thầy đang mở một phòng triển lãm.
Hàn Tự vừa mới đón Ninh Hạ và đang chuẩn bị đi gặp người thầy đó thì đột nhiên nhận được điện thoại của Diêu Khải Việt.
“Anh họ!” Giọng điệu Diêu Khải Việt nghe rất khẩn trương, như thể xảy ra chuyện trọng đại.
Anh nhìn Ninh Hạ, ý bảo cô ấy chờ một lát.
“Em nói đi.”
“Hứa Nguyên gặp tai nạn xe cộ rồi, giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.”
Hàn Tự: “...”
Hình như anh đã nghe thấy có một sợi dây trong đầu mình bị đứt lìa.
Danh Sách Chương: