• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Nguyên thấy rất khó chịu khi bị anh săm soi, cô giơ tay lên chỉ vào Hàn Tự: “Anh đừng có hiểu lầm nhé, em chỉ nêu ví dụ mà thôi.”

Nói xong, cô lại càng cảm thấy lúng túng hơn nữa.

Hứa Nguyên yếu ớt thả tay xuống, cô gãi lỗ tai.

Hàn Tự vẫn luôn nhìn cô, lúc anh nhìn người nào đó chăm chú như vậy trông anh rất nghiêm túc, tựa như trong mắt anh chỉ có mỗi một mình cô mà thôi.

Trái tim Hứa Nguyên đập “thình thịch” một cái, không hiểu sao nó lại bắt đầu tăng nhanh tốc độ.

“Anh bị điên à.” Cô không được tự nhiên mà quay đầu đi.

Hàn Tự mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Hứa Nguyên.” Anh như vô tình mà hỏi: “Vậy em thích kiểu người như thế nào?”

Chủ đề bất chợt bị anh xoay chuyển.

Hứa Nguyên sững sờ, vô thức muốn nói là Đào Tri Sơ.

“Ngoại trừ Đào Tri Sơ.” Hàn Tự kịp thời bổ sung thêm một câu.

Anh lắc lư đôi chân dài, nhìn chiếc tủ đựng sách phía đối diện.

Kính của cửa tủ phản chiếu hình ảnh hai người họ, anh nhìn chằm chằm vào đó, có thể thấy rõ nét mặt rối bời của Hứa Nguyên.

Anh không khỏi bật cười.

Hứa Nguyên từng nói cô thích Đào Tri Sơ, năm lần bảy lượt bám theo anh ấy, nhưng thật ra Hàn Tự biết rõ, biểu hiện của cô cùng lắm chỉ coi như là đùa giỡn với Đào Tri Sơ, không thể nói là thích chứ đừng kể tới việc yêu. Bởi vậy, dù cho cô thất bại liên miên, anh cũng chưa từng trông thấy cô thật sự đau khổ.

Cô luôn miệng bảo thích Đào Tri Sơ, đã vậy còn không thèm lựa lời nói chuyện trước mặt anh, tác hợp Ninh Hạ với Đào Tri Du cho anh, khiến anh tức điên lên được.

Hứa Nguyên bị Hàn Tự chặn lời, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Kiểu em thích chính là kiểu như Đào Tri Sơ ấy.”

Hàn Tự: “...”

Thật sự chẳng có một miếng nào giống anh, đắng lòng.

Anh nhìn người họ Hứa không tim không phổi nào đó trong tấm kính, cố gắng sắp xếp từ ngữ.

Làm sao để dẫn dắt cô một chút nhỉ?

Trên bàn trà nhỏ, chiếc điện thoại không ngừng rung lên “reng…reng”

Hứa Nguyên và Hàn Tự đồng thời ngó qua, cô vốn không định nghi ngờ gì, kết quả lại vô tình trông thấy cái tên “Ninh Hạ” đang nhảy trên màn hình.

Muộn thế này rồi mà trai đơn gái chiếc vẫn gọi điện thoại cho nhau sao?

Hứa Nguyên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Hàn Tự.

Ánh mắt của cô tràn ngập vẻ hóng hớt, anh đành phải đi sang một bên để nghe.

Từ lúc Hàn Tự nghe điện thoại cho đến khi cúp máy cũng chỉ vỏn vẹn một hai phút. Khi anh quay người lại, chưa kịp chuẩn bị gì thì đã phải đối mặt với ánh mắt hiểm ác của Hứa Nguyên.

Anh cố gắng nén cười, nghiêm túc hỏi: “Sao thế?”

Hứa Nguyên mỉm cười với anh nhưng ý cười không vương trong mắt: “Em còn chưa hỏi anh đấy, Hàn Tự, hôm em gặp tai nạn anh có ý gì thế? Tại sao cô gái Ninh Hạ kia cũng tới chung với anh? Em không biết cô ấy thì mắc gì cô ấy lại muốn tới gặp em?”

Cô hỏi ba câu liên tiếp.

Hàn Tự: “...”

Hứa Nguyên cứ hỏi hết câu này lại đến câu khác, hoàn toàn không cho anh cơ hội để giải thích, mấy lần anh muốn nói đều bị cô chặn miệng.

“Bữa đó hai người đang hẹn hò à? Thế là hai người bọn anh thật sự có gì đó?” Hứa Nguyên càng nói càng tức giận: “Anh lén hẹn hò sau lưng em?”

Hàn Tự: “...”

Anh vô cùng đau đầu, Hứa Nguyên xấu xa này chỉ có đanh đá là giỏi.

Sau khi nói xong một tràng dài cô liền trừng mắt chờ anh giải thích, thoạt nhìn giống như cô đang phải chịu sự uất ức cùng cực vậy.

Hàn Tự lẳng lặng đối mắt với cô, sự vui vẻ trong mắt anh càng lúc càng sâu nhưng trên mặt lại là vẻ dò xét.

Đây là lần thứ hai trong ngày anh nhìn cô như thế.

Hứa Nguyên cảm tưởng như mình không có thứ gì để che chắn, trần như nhộng chạy nhảy trước mặt anh: “Anh nhìn em làm cái gì? Hay là anh đuối lý rồi!”

Hàn Tự dùng vẻ mặt nghĩ ngợi: “Câu cuối cùng mà em nói.” Anh vẫn đang nhìn cô: “Anh lén hẹn hò sau lưng em là như thế nào? Quan hệ của hai ta là gì?”

Hứa Nguyên bị câu hỏi này làm cho bối rối, trong chốc lát cô chẳng biết phải trả lời ra sao.

Đúng vậy, vì sao cô lại vô thức cảm thấy anh đã làm chuyện xấu sau lưng cô nhỉ?

Hứa Nguyên thoáng giật mình, thế nhưng cô đã quen với việc trở thành một người vô lý trước mặt Hàn Tự rồi, vì để không bị mất đà, cô bèn mạnh miệng nói: “Sao em phải quan tâm làm gì? Dù sao nếu anh đã ở bên cô ấy thì chính là đã lén lút yêu đương sau lưng em rồi.”

Cô quyết trở thành người đanh đá đến cùng: “Em không quan tâm, nếu như anh thích Ninh Hạ thì tốt nhất là nên nói cho em biết càng sớm càng tốt, không là em…”

Hình như cô không nói được nữa.

Rất nhiều lời đã tới ngay đầu lưỡi, gần thốt thành câu rồi nhưng cô lại chẳng biết mình đang nói cái quái gì nữa.

Hứa Nguyên càng bực bội hơn.

Tuy nhiên Hàn Tự thì vô cùng thư thái, phiền muộn mấy ngày nay đã được giải tỏa, tinh thần tràn đầy sảng khoái.

“Đi thôi.” Hàn Tự cười nói: “Ông đây mời em đi ăn tối.”

Hứa Nguyên: “...”

Cái tên này!

Hôm lễ kỷ niệm trực tuyến ngày thành lập Trường Đại học J.

Hứa Nguyên vội vã tan làm, buổi lễ sẽ được phát sóng trực tiếp lúc 7 giờ rưỡi tối nay, Hàn Tự và Diêu Khải Việt cũng tới nhà cô.

Cô vọt tới chiếc taxi ngay cổng trường, không ngờ lại gặp một người quen cũ. Mấy năm trước bọn họ gặp nhau trong một bữa tiệc liên hoan, hai người hàn huyên vài câu rồi thôi.

“Cô quen người đó à?”

Giờ tan tầm, các giáo viên không phải đợi taxi ở cổng trường thì cũng là đi đến bãi đỗ lấy xe.

Janet nhìn thấy cảnh ấy, cô ta đi đến chỗ Hứa Nguyên: “Người nói chuyện với cô… ừm, chị vợ của anh ta là phụ huynh của học sinh mới tới báo danh hôm nay.”

“Báo danh?” Hứa Nguyên kinh ngạc.

Cô nhớ con gái của người này đã lên cấp hai rồi.

Ánh mắt của Janet đầy thâm ý, cô ta nhìn chằm chằm đến nỗi Hứa Nguyên cảm thấy không thoải mái.

“Lớp trẻ em, cột người bố để trống.”

Trường học của bọn họ rất hay có học sinh để trống cột bố.

Thế giới của kẻ có tiền, nhìn thấu nhưng chẳng nói ra được.

Hứa Nguyên lập tức hiểu rõ.

“Cô quen thật à?” Janet lại hỏi.

Hứa Nguyên không thích kiểu dò hỏi lòng vòng thế này: “Tôi không thân.”

Janet không tin, cho rằng cô không chịu thừa nhận: “Dạo này cô không lái xe à? Sao không có ai tới đón cô vậy?”

Nói gần nói xa, ý mỉa mai cô.

Hứa Nguyên mất kiên nhẫn, giả vờ mỉm cười cho xong chuyện.

“Bắt xe cho tiện.”

Janet nhìn về phía chiếc túi Hứa Nguyên đang đeo, cô lại đổi túi khác rồi.

Cô ta tới nhà trẻ làm trợ lý tuyển sinh chưa được ba tháng mà đã thấy Hứa Nguyên thay không biết bao nhiêu chiếc túi rồi. Với số tiền lương ít ỏi của nhân viên chăm sóc y tế thì làm sao có thể thay túi như thay cải thảo được?

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Hứa Nguyên, trong lòng cô ta thầm khinh thường.

Không chừng cũng giống mấy bà mẹ để trống cột người bố ở nhà trẻ, một mối quan hệ khó nói.

Xe của Hứa Nguyên đã đến, cô vẫy tay chào: “Tôi đi trước đây.”

“À, ừ.” Janet cũng nhiệt tình vẫy tay, đưa mắt nhìn cô lên xe.

Đợi cô đi rồi, khóe miệng mỉm cười của cô ta trùng xuống, cúi đầu nhìn chiếc túi của mình.

Trời ạ, cô ta vẫn rất hâm mộ Hứa Nguyên.

Buổi tối lễ kỷ niệm ngày thành lập trường được phát sóng trực tiếp, Hàn Tự xách laptop của mình qua làm việc, riêng mình anh yên lặng nhìn chằm chằm vào máy tính, chỉ có Hứa Nguyên và Diêu Khải Việt xem TV.

Đến đoạn cựu sinh viên xuất sắc đọc diễn văn, Hứa Nguyên kinh ngạc nhìn bố Hứa lên sân khấu.

“Bố em kia á?” Cô nhìn Hàn Tự.

Anh chỉ nở nụ cười.

Cô lại ngó sang Diêu Khải Việt, cậu và cô ngỡ ngàng y chang nhau.

Hình ảnh của bố Hứa xuất hiện trên màn ảnh. Trước đây ông thích dành thời gian ngâm mình trong phòng thí nghiệm, làm số liệu, xem số liệu, nghiên cứu các chủ đề và lúc nào ông cũng thấy thoải mái với điều đó. Hôm nay ông một một bộ đồ trang trọng hiếm thấy, đến cả kiểu tóc cũng được đổi mới.

“Bố em đẹp trai quá!” Hứa Nguyên ôm mặt, dáng vẻ si mê.

Bố Hứa có khí chất nho nhã, khi ông khoác trên mình bộ đồ Tây đen và áo sơ mi trắng lại càng trở nên năng động.

Hàn Tự mỉm cười.

Có lẽ tiêu chuẩn tìm nửa kia của con gái đều sẽ bị ảnh hưởng đôi chút bởi người bố.

Hứa Nguyên nhìn bố mình đang ôn tồn phát biểu trong màn hình, cô đột nhiên nhớ tới câu hỏi ngày đó của Hàn Tự.

Anh hỏi cô, cô thích kiểu người nào? Khi ấy cô buột miệng nói là Đào Tri Sơ.

Bây giờ cô mới thấy Đào Tri Sơ và bố của cô rất giống nhau, đều nho nhã và dịu dàng, trên người đều có phong thái của người tri thức.

Hứa Nguyên bắt đầu nghĩ lại, cô thật sự thích Đào Tri Sơ sao? Hay là vì bố cô?

Nhưng nếu như không thích…

Bỗng nhiên cô không dám nghĩ tới.

Hứa Nguyên ngẩn ra, ngoài khóe mắt chính là Hàn Tự đang bưng dĩa trái cây ăn xoài.

Phong cách đọc diễn văn của bố Hứa lần này không giống với những lần trước, sinh động và hài hước hơn nhiều.

“Học y, con đường theo đuổi y học dài đằng đẵng mà lại gian khổ, tôi rất vui khi con gái tôi cũng là một sinh viên của Trường đại học Y khoa J.”

Hứa Nguyên không ngờ bố sẽ nhắc đến cô trong một dịp trang trọng như thế này, cô cầm lấy gối ôm rồi ngồi ngay trước TV.

Cô muốn nhìn bố rõ hơn một chút, kỹ lưỡng hơn một chút.

“Nhưng con bé không dấn thân vào con đường y học này.”

Hứa Nguyên mím môi, hơi mất hứng.

Bố Hứa lại mỉm cười: “Con bé giống tôi, nó đã chọn một cách khác để đi truyền bá ánh sáng.”

“Cho dù các cô cậu trút hết mồ hôi ở phòng bệnh, trên bàn mổ hay phòng thí nghiệm, hoặc là bất kỳ một nơi nào khác, xin hãy nhớ kỹ, không khó để từ bỏ nhưng kiên trì thì rất cực khổ.”

Bố Hứa nhìn về phía trước, đôi mắt rạng ngời như thể có ánh sáng: “Tôi tự hào và hãnh diện vì từng người trong các cô cậu đây đã dùng những gì mình từng học để đi lan truyền nguồn sáng này.”

Hốc mắt Hứa Nguyên ửng đỏ.

Cô chống hai tay lên đầu gối và ôm mặt, nước mắt bất chợt rơi qua kẽ tay.

Nóng và ướt.

Bố Hứa dừng lại một lát: “Chúng tôi hay nói, thỉnh thoảng chữa bệnh, thường xuyên cứu giúp, luôn luôn an ủi. Học sinh của tôi từng chia sẻ cho tôi một câu nói mà cậu ấy xem trên mạng, cậu ấy bảo, khi ai đó hỏi bạn đang ở khoa nào, chúng ta có thể tự hào nói rằng chúng ta là khoa chữa bệnh.”

Ông lại nhìn về phía ống kính: “Tôi hãnh diện về các em.”

Trong lòng Hứa Nguyên ngay tức khắc trở nên nóng rực, mặc dù bố đang ở trên màn hình nhưng cô lại cảm thấy như bố đang xuyên qua màn hình và nhìn thẳng vào cô.

Dường như câu này cũng là dành cho cô.

Cô là niềm kiêu hãnh của bố.

Trước mắt Hứa Nguyên dần mờ đi, cô vùi mặt vào giữa hai đầu gối.

Đây là lần đầu tiên cô biết rằng bố mẹ vẫn luôn hiểu cô.

Thật ra mục đích cô thi vào Đại học Y khoa chưa từng cao cả gì. Có lẽ từ nhỏ cô đã quen với việc chờ đợi ở nhà, đợi bố, rồi lại đợi mẹ, nhưng cho dù cô có đợi bao lâu đi nữa thì cũng rất hiếm khi nhìn thấy bố và mẹ ở nhà cùng với nhau. Một người lo chuyện bệnh viện, một người thì lo chuyện nghiên cứu, vì để có thể nói chung một chủ đề với họ, vì để có thêm một chút thời gian ở chung với họ, cũng có lẽ điều cô muốn là trông thấy một tia sáng hãnh diện loé lên trong ánh mắt hai người vì cô, bởi thế nên cô mới nỗ lực thi vào trường Y.

Tiếc là cô vẫn không làm được.

Mẹ thường nói, trở thành bác sĩ cần rất nhiều lòng can đảm. Bà bảo, phải giành giật từng giây một, cứu người không phải chỉ là một câu khẩu hiệu treo ở ngoài miệng, mà là tính mạng của bệnh nhân đã giao phó cho bọn họ. Thật ra chiếc áo blouse trắng trên người chính là niềm tin của sự sống.

Bác sĩ đều là những dũng sĩ.

Hứa Nguyên hổ thẹn vì sự hèn nhát của bản thân nên cuối cùng cô đã tới nhà trẻ và chọn một môi trường thoải mái hơn.

Trong phòng khách, cô lặng lẽ nức nở.

Diêu Khải Việt không biết làm sao, cậu nhìn Hàn Tự, chỉ thấy anh nhìn qua bóng lưng của Hứa Nguyên, ánh mắt trầm tĩnh.

Lễ kỷ niệm ngày thành lập Trường Đại học J kết thúc trong sự hân hoan, Hứa Nguyên đi làm đồ ăn khuya cho bọn họ. Tài nấu nướng đối nghịch với tính cách của Hứa nguyên, cô nấu ăn rất ngon chỉ là không thường xuyên làm mà thôi.

Sợi mì được thả vào nồi, cô còn hầm lại món thịt bò buổi tối ăn không hết để làm đồ ăn kèm.

Điện thoại vang lên vài tiếng, là bạn cùng lớp ở trường cấp 3 của cô.

“Thanh: Bây giờ Dư Âm sống tốt lắm nhỉ?”

“Thanh: Trông người bạn trai có vẻ ổn áp lắm!”

Hứa Nguyên không hiểu, đang định thoát ra thì khung chat hiện lên ảnh chụp được đối phương gửi tới. Là hình của Dư Âm và một người đàn ông, có vẻ họ đang ở nhà hàng.

Trong tấm ảnh, Dư Âm ngồi bên cạnh người đàn ông đó, một nửa khuôn mặt tựa lên đầu vai của anh ta.

Hai người họ rất thân mật.

Không phải một bức ảnh chính diện nhưng có thể thấy đó chính là Tống Diệp - chồng chưa cưới của Đinh Nhuế Nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK